3.

Nhà họ Nguyễn mở tiệc mừng cậu út đi học ở xa trở về. Trần Anh Khoa biết được, từ sáng sớm đã nhanh nhảu chạy khắp nơi phụ giúp mọi người.


Nguyễn Huỳnh Sơn vẫn chưa quen được với thời gian hiện tại, hắn vẫn thức khuya dậy muộn. Nhưng hôm nay là ngoại lệ.


"Sao lại là em ạ?" Trần Anh Khoa hỏi khi được Việt Cường giao nhiệm vụ đi gọi Huỳnh Sơn dậy.


"Lấy công chuộc tội đi." Việt Cường cười khà khà, từ bé anh đã thấy Huỳnh Sơn được nuông chiều rồi, nay thấy Trần Anh Khoa cứ như là khắc tinh của thằng em ruột, có 2 thằng em choảng nhau thấy cũng thú vị.


"Cậu út không đánh em đúng không?" Trần Anh Khoa vẫn còn sợ cái gương mặt nhăn nhó của người nọ hôm trước.


"Có ta bảo kê mà, em lo làm gì."


"Cậu cả mà bảo kê gì? Có mà hại em thì có í." Trần Anh Khoa vừa hậm hực quay đi, vừa làu bàu.


Trần Anh Khoa đứng trước cửa phòng của cậu út Huỳnh Sơn, tay giơ lên rồi hạ xuống mấy lần, lá gan thỏ đế của em cứ kềm hãm cái tay em lại. Qua được một lúc thì em mới lấy hết can đảm để gõ 3 cái lên cửa.


Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.


Trần Anh Khoa lại gõ thêm 3 cái nữa, lần này mạnh hơn. Em cáu rồi đấy, đứng chỗ này nắng chói tới nóng lắm nha.


Vẫn không nhận được phản hồi. Trần Anh Khoa xoa cằm, suy tính là em có nên vào lôi cổ cậu út dậy không.


"Khoa. Gọi thằng Sơn dậy nhanh lên, bạn nó đến rồi nè." Giọng Việt Cường từ bên ngoài gọi em.


Thôi đành liều vậy. Trần Anh Khoa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng hắn, rón rén đi vào trong, thấy Huỳnh Sơn vẫn nằm ngủ ngon lành trên giường, cứ như vừa rồi em Khoa không hề đập cửa mạnh một miếng nào.


"Cậu út ơi. Dậy đi." Anh Khoa chọt chọt vào cái má của hắn, nhưng giọng thì nhỏ xíu. "Dậy đi nhanh lên. Bạn cậu tới rồi kìa."


Nguyễn Huỳnh Sơn vẫn không có dấu hiệu gì gọi là tỉnh lại.


"Có chết rồi không vậy?" Trần Anh Khoa hơi lo lo, để một ngón tay lên mũi của hắn, thấy hắn còn thở mới thở ra một tiếng.


Trần Anh Khoa ngồi chồm hỗm xuống, mặt ngang với gương mặt đẹp trai đang say ngủ của Huỳnh Sơn. Em tặc lưỡi, bản mặt đẹp trai này chắc nhiều nàng theo đuổi lắm đây.


"Không dậy tui hun đó."


"..."


"Không sợ hả? Vậy chắc cậu út hong sợ bị trai hun."


Thật ra Huỳnh Sơn đã dậy từ lúc em mở cửa phòng ra rồi, nhưng vẫn giả vờ ngủ, nghe em nói muốn hôn, hắn cười nhếch miệng trong lòng. Thử đi, em mà dám hôn hắn cũng để cho em hôn.


Không lâu sau đó Huỳnh Sơn thấy có cái gì mát mát trượt trượt đáp lên vai trần của hắn.







Việt Cường đang tiếp bạn của Huỳnh Sơn bên ngoài, cũng là bạn của anh, bỗng dưng nghe giọng thằng em của anh la lên thất thanh.


Kiên Ứng hỏi Việt Cường: "Giọng ai la như thằng Sơn ấy anh?"


Việt Cường vội vàng phủ nhận: "Làm gì có. Nó đang chuẩn bị rồi đấy. Mọi người đợi chút nha."







Thứ mát mát trượt trượt chính là con thằn lằn mà em Khoa tóm lấy, thả lên người Huỳnh Sơn. Lúc hắn mở mắt ra nhìn sinh vật đó, hắn đã gào lên, con thằn lằn cũng hoảng sợ mà bỏ chạy đi mất.


Em Khoa không nghĩ là anh Sơn lại sợ con thằn lằn ghê đến vậy. Thấy Huỳnh Sơn hét toáng lên, đã ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra khỏi phòng, chứ ở lại để hắn mà bắt được, hắn lại làm gỏi em cho bữa tiệc này mất.


Nguyễn Huỳnh Sơn mang gương mặt của thần chết ra ngoài tham gia tiệc sau khi đã tắm rửa sạch sẽ. Kiên Ứng thấy thằng bạn mình mặt khó ở lại thắc mắc: "Ngủ trương cái thây ra rồi còn cọc cằn gì nữa, tao về nước vẫn ngủ như thường."


"Mày thử sáng sớm có ai quẳng con thằn lằn lên người xem."


"Ai vậy? Ai mà cả gan dám làm vậy với cậu út Huỳnh Sơn?" Anh Trung Đan cũng tò mò hỏi.


Huỳnh Sơn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm thằng nhóc đang chạy lăng xăng phụ bưng bàn, tiếp rượu cho người lớn.


Bưng bàn hăng say quá, em Khoa lại sà nhầm vào bàn của Huỳnh Sơn. Nụ cười trên môi em cứng lại, nhưng nhanh chóng giữ bình tĩnh, "Hehe anh Đan nay hong dẫn chị Châu qua chơi hả?"


"Chị Châu bận cái tiệc khác bên nhà rồi em. Chứ không ta cũng dẫn đi." Anh Đan nói, rồi kéo cái ghế trống bên cạnh anh, "Ngồi xuống ăn chung với mọi người đi, mấy bàn kia toàn người lớn thôi."


"Dạ thôi, xíu nữa em ăn chung với mấy bạn người làm." Ngồi đây chung mâm với cậu út, có khi cậu út hất cái mâm vào mặt em không chừng.


"Ngồi đây đi. Sáng giờ có ăn gì đâu." Việt Cường nói. "Tí xỉu ra đó thằng Sơn lại lo."


"Anh !!!" Huỳnh Sơn liếc Việt Cường một cái, không đủ lực sát thương, Việt Cường còn cười khoái chí.


"Thôi thôi thôi. Tí em ăn sau, còn bàn của chị dâu với mấy đứa cháu nhỏ hơn nữa mà." Nói rồi Anh Khoa lại chạy đi, đứng thêm tí nữa có khi người không ăn là cậu út đó.


Nhưng quả thật sáng giờ lo chạy quá, mà chưa kịp ăn gì, Anh Khoa thấy bụng em hơi nhói nhói rồi. Dù vậy em vẫn mặc kệ, vẫn chạy bàn nhiệt tình lắm.


Huỳnh Sơn nói chuyện rôm rả với anh trai và bạn bè, cũng quên mất mình đang bực vì con thằn lằn. Ăn được một chút thì Việt Cường nói hắn đi mời rượu các chú đi, vì dù gì cũng là tiệc mở ra cho hắn.


Cậu út đi mời rượu các chú đến bàn cuối đã va phải Anh Khoa. Gương mặt hơi xanh xao của em làm hắn phải chú ý ngay lập tức, nhanh chóng mời nốt bàn này. Hắn đã cầm lấy tay Anh Khoa đang chuẩn bị chuồn sang bàn khác, lôi em ra sau nhà.


Anh Khoa tưởng đã đến lúc cậu út đập em sống dở chết dở rồi.


Mà thôi cũng đáng đi. Ai đời đi ghẹo người ta hết lần này đến lần khác.


"Ngồi yên ở đây." Huỳnh Sơn ấn em Khoa ngồi xuống cái ghế đẩu sau nhà, em Khoa còn đang ngơ ngác thì cậu út lại bỏ đi mất. Là sao? Hay đi tìm cây chổi để đánh em? Mà mắc gì đánh mà bắt người ta ngồi?


Vẫn còn hoang mang thì Huỳnh Sơn đã quay trở lại với một cái đĩa to, trên đĩa là nửa con gà hắn vừa xoắn được trên bàn của anh trai và các bạn hắn, "Ăn đi. Ngất xỉu ra đó ai mà lo cho."


"..." Trần Anh Khoa im lặng nhìn đĩa thịt gà vừa được hắn đặt lên tay.


Huỳnh Sơn chỉ nói vậy thôi rồi quay lại bàn ăn, ăn được 2 đũa, Huỳnh Sơn lại xoắn thêm chén súp trước mặt anh Thiện, cầm đi đến chỗ Anh Khoa.


Lúc hắn cầm chén súp đến thì thấy Trần Anh Khoa 1 tay cầm đùi gà bỏ lên miệng, một tay cầm cánh gà cho con chó béo ú nhà hàng xóm.


Nguyễn Huỳnh Sơn tức muốn chửi thề. Nhìn con chó còn muốn mập hơn em nữa, vậy mà đi cho nó ăn. Dù vậy hắn vẫn không nói gì, chỉ cầm chén súp lại đưa cho em.


"Ui ết ay oài." Trần Anh Khoa chưa kịp nhai xong miếng đùi gà, miệng nói mấy chữ không rõ.


"Vậy ăn nhanh lên rồi cầm lấy." Huỳnh Sơn đứng tựa vào tường, tình nguyện cầm chén súp đợi Anh Khoa ăn xong đĩa gà, từ đằng sau nhìn em vừa gặm thịt gà, vừa cho chó ăn. Hắn lại bất giác mỉm cười.


Lúc tiệc tàn thì trời cũng đã muốn tắt nắng rồi. Trần Anh Khoa mệt mỏi chào cha mẹ và gia đình Việt Cường, lê từng bước chân trở về phòng. Em định hôm nay phải đi ngủ sớm một chút, từ sáng đã tất bật không nghỉ tay nghỉ chân rồi. Vậy mà mọi dự định bị dập tắt khi thấy cậu út Huỳnh Sơn đứng chắn trước cửa phòng.


Lần này chắc là ăn đập thật rồi.


Trần Anh Khoa chần chừ đứng ở xa, lại thấy cậu út giơ một tay cầm quạt lên, ngoắc em lại gần. Lúc em vừa đi đến trước mặt Huỳnh Sơn, hắn lại cầm tay em kéo đi đến phòng hắn.


Trần Anh Khoa chưa bao giờ biết được suy nghĩ của cậu út, thì cũng đúng, mới gặp có vài ngày thì hiểu làm sao được. Nhưng em vẫn còn cảm thấy có lỗi vì mọi chuyện đã gây ra với cậu út.


Huỳnh Sơn kéo em vào phòng, đưa cho em một cái hộp giấy rất to và trang trí đẹp mắt lắm.


"Sô cô la. Vì hết tay cầm rồi nên lúc về ta nhờ Kiên cầm giúp, nay nó mang qua."


Việt Cường trước khi Huỳnh Sơn trở về đã dặn hắn rất kĩ, nhớ mua quà cho Trần Anh Khoa. Và sô cô la là thứ mà hắn chọn mua cho em. Không những vậy còn mua một hộp rất to. Hắn biết cả nhà hắn thích em, coi trọng em, thật sự coi em là thằng con trai thứ 3, nên hắn cũng không tiếc tiền và thật sự biết ơn em đã mang niềm vui đến cho cha mẹ hắn. Còn thay hắn và anh trai chăm sóc cha mẹ rất nhiều.


Trần Anh Khoa ôm cái hộp, không biết phải làm sao nữa. Sau bao nhiêu việc em làm voéi cậu út, vậy mà cậu út vẫn luôn đối xử rất tốt với em.


Thấy đứa nhỏ ôm cái hộp to cùng với gương mặt bối rối. Cậu út Huỳnh Sơn biết thừa tâm tư của người ta, nói em trở về phòng nghỉ ngơi đi.


Chắc là do hôm nay có uống rượu, cộng với việc mệt mỏi vì nói quá nhiều, tối đó Huỳnh Sơn thành công ngủ sớm.


Được một buổi sáng cậu út dậy sớm, tinh thần sảng khoái, người ở trong nhà thấy cậu út xuất hiện vào giấc này thì cũng bất ngờ. Cha mẹ của Huỳnh Sơn cũng ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn nữa là thằng con thứ 3 hôm nay lại dậy trễ.


Không cần ai phải bắt ép, cậu út Huỳnh Sơn tự giác đến phòng gọi Trần Anh Khoa dậy, sau khi cả nhà vừa ăn trưa xong vẫn chưa thấy em xuất hiện.


"Sao vậy?" Huỳnh Sơn thấy em ra mở cửa phòng, buồn cười nhìn mặt em vẫn còn chưa dứt cơn buồn ngủ.


"...đau đầu." anh Khoa nheo mắt, tựa và cánh cửa, mặt nhăn nhó.


"Bệnh rồi hả? Ai bảo hôm qua nghịch như vậy?" Huỳnh Sơn cười cười, đưa tay áp lên trán của em, hôm qua chạy ngược chạy xuôi nhiều như vậy, còn ăn uống không đúng bữa nữa. "Vào nằm nghỉ đi. Để ta dặn người làm nấu cháo mang vào cho."


Trần Anh Khoa không hiểu sao nghe hắn nói xong lại yên tâm hẳn, chắc là do em đang bệnh. Vừa ngủ được một lúc lại mơ màng nghe tiếng mở cửa, loáng thoáng nghe thấy giọng hắn gọi em dậy ăn cháo, sau đó ép em uống thuốc rồi mới dỗ em ngủ.


Nếu được hỏi Trần Anh Khoa đã phải lòng cậu út từ khi nào rồi. Có lẽ em cũng không biết, chắc là từ những lời khen ngợi lúc trước khi cha em vẫn còn sống, sau đó là từ những tình cảm của nhà họ Nguyễn, từ những vật dụng ưa thích của cậu út trước khi cậu đi học xa, từ những con thú cưng mà cậu út chăm lo lúc trước, mọi thứ thuộc về cậu út đều mang cho em một cảm giác an yên đến lạ. Trần Anh Khoa nhận ra, cậu út Huỳnh Sơn đã có một vị trí riêng ở sâu trong lòng em, một vị trí không thể gọi tên, mà chính những sự dịu dàng và tình cảm của cậu út dành cho em sau khi tiếp xúc trực tiếp, đã góp phần giúp em gọi tên vị trí đó.







Soobin Hoàng Sơn kết thúc lịch diễn sớm hơn, tranh thủ nghỉ ngơi trên máy bay, hắn muốn trở về nhà với em người yêu. Vừa về đến cổng đã thấy em người yêu mặc một bộ đồ rộng màu tím như mấy công tử ngày xưa, nhưng lại nằm sải lai dưới đất.


Lúc Trần Anh Khoa mặc đồ tím tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trên giường, xung quanh là một căn phòng màu trắng. Người ngồi bên cạnh có ngoại hình giống với chồng của em, nhưng chẳng hiểu sao lại mặc đồ ngắn cũn cỡn, trên 2 cánh tay và ngực đều có đầy hình vẽ. Hắn đang tựa đầu vào tường, nhắm mắt, có lẽ là đang ngủ.


Chẳng biết sao em lại ngủ mơ về lần gặp đầu tiên của em và cậu út Huỳnh Sơn. Mà nếu không mơ, thì tình cảm của em dành cho cậu út vẫn đong đầy như lúc đầu, có khi nó còn tràn ra ngoài ngày một nhiều sau khi cậu út ngỏ lời yêu em.


"Anh Sơn." Trần Anh Khoa nhỏ giọng gọi, em không biết tại sao cậu út này lại mặc đồ xa lạ như vậy, nhưng đây chắc chắn là chồng đẹp trai của em.


Soobin ngủ không sâu, mơ màng nghe được 2 chữ đãi ngộ mà hắn luôn muốn nghe, nhưng em người yêu còn lâu mới nói, hoặc là bị ép gọi mới chịu gọi. Hắn mở mắt, thấy em người yêu đang nhìn hắn với gương mặt hối lỗi, cũng kềm chế lại cơn giận đang muốn tuôn trào. Chắc em chẳng biết lúc thấy em nằm dưới đất, hắn đã hoảng sợ đến mức nào đâu. Mang được em vào bệnh viện, nghe bác sĩ nói em không sao, hắn mới bình tĩnh phát hiện gương mặt bản thân ở trong gương. Vết make up nhẹ nhàng cũng hơi nhoè đi lộ ra vài đường nước mắt đã khô đọng lại không kịp lau.







TBC

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip