late night


là một người sản xuất âm nhạc, bang chan luôn phải miệt mài tìm kiếm những nguồn cảm hứng và biến nó thành sản phẩm tinh thần mang đậm chất riêng của mình. và đi kèm với đó là sự luôn bận rộn bất kể ngày hay đêm, chuyện những giờ ăn hay giờ ngủ đều có thể bị gián đoạn bởi những ý tưởng chợt đến bất ngờ như cái cách tình yêu đập vào mặt bạn đã không còn gì là quá xa lạ đối với anh. không ít lần khi đã yên vị trên giường và đang lim dim đi vào một giấc ngủ thì chan đều phải bật dậy như cương thi được giải bùa chú ba chân bốn cẳng chạy đến lấy chiếc laptop yêu quý rồi lại cắm mặt vào làm một mạch cho đến sáng mà quên luôn mục đích ban đầu mình leo lên giường là để làm gì bởi con người này một khi đã lao vào công việc thì dù trời có sập anh ta cũng chẳng quan tâm.

người bạn cùng nhà kiêm luôn người yêu cũng đã từng rất nhiều lần nhắc nhở và khuyên nhủ chan về vấn đề này vì lo lắng cho sức khoẻ của anh, anh cũng đã nhiều lần đồng ý và nói sẽ sửa đổi nhưng tất cả mọi người đều biết rằng sau đó thì chuyện đâu cũng sẽ lại vào đấy. chan vẫn luôn nhiệt huyết với công việc theo một cách không mấy tích cực như vậy.

hôm nay đương nhiên cũng không phải là một ngày ngoại lệ, 2 giờ sáng ở công ty vẫn còn duy nhất một máy sáng màn hình. mọi người gần như đã về hết cả rồi, chỉ còn một vài người cũng vừa xong việc và đang hứng khởi dọn dẹp đồ đạc để về nhà sau một ngày làm việc đầy năng suất.

'anh chưa về à?'

'hm? à chưa, còn vài bài nữa thôi anh xử lí nốt rồi mới về'

'muộn rồi đấy! em về trước nha!'

bang chan giơ tay vẫy tạm biệt người đồng nghiệp của mình. ngày nào cũng vậy, một người, hai người, ba người, rồi cả văn phòng, cả công ty, mọi người đều về hết chỉ mỗi anh ở lại. chẳng biết từ đâu ra mà công việc ngày nào cũng xếp hàng xếp đống đếm không xuể, làm mãi từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời sắp mọc lần nữa cũng chẳng hết nổi.

việc chan ở lại đến khuya cũng chẳng còn là gì xa lại với những người ở đây, kể cả bạn bè không cùng chỗ làm của anh ai cũng đều biết bang chan là một kẻ tham công tiếc việc, một khi đã bắt tay vào làm thì phải đến khi nào hoàn thành tất cả mới chịu ngơi. có người còn đùa rằng anh đã tiến hoá để thích nghi được với lối sống chẳng lành mạnh này vì mỗi ngày việc ngủ 8 tiếng và ăn đủ 3 bửa đối với chan là điều quá xa xỉ. vậy mà anh chẳng bị làm sao cả, hoặc là do anh không thể hiện ra. nhưng có một điều chắc chắn ai cũng biết là việc ngồi làm việc mãi thế này khiến cột sống của chan chẳng hề ổn tí nào, bọn nhóc lại đùa là do anh già quá rồi nên mới thế.

'urghhhh!! cái lưng của tôi..!' anh vươn vai duỗi người rồi lại xoa lưng nhăn nhó, cũng may là hết việc thật rồi, với nói thẳng ra thì anh cũng thấy có hơi mệt thật, dạo gần đây hôm nào cũng phải ngồi gần cả ngày.

lưu files, đóng tất cả phần mềm và tắt máy, anh vội thu gom đồ đạc của mình vào túi rồi cũng ra khỏi công ty.

'ahhhh, thích thật!!' chan lại vươn vai rồi hít một hơi thật sâu đầy thoả mãn, vào cái giờ này thì cũng chẳng còn nhiều xe cộ, khói bụi cũng từ đó mà vơi đi phần nào nên không khí có phần trong lành hơn một chút. cộng thêm cả việc sương đang rơi âm ẩm hết cả người, tuy vậy nhưng lại làm cho người ta có cảm giác dễ chịu và bình yên đến khó tả. đôi khi xung quanh cứ mãi tấp nập bộn bề quá rồi cũng thành ra chán nản, có những giây phút bình yên như này thì thật quý giá biết bao.

vẫn chiếc áo hoodie đen, quần short, dép lê cùng chiếc cặp táp trên tay, chan cứ vậy thong thả về nhà. không gian và con người này có vẻ luôn rất quen với những người đã từng nhìn thấy, nó cứ như một cuốn phim lặp đi lặp lại mỗi ngày đều đặn về một người đàn ông bận rộn với công việc đang bình yên trở về nhà.

'anh về rồi..' chan nhẹ nhàng nhất có thể mở cửa nhà đi vào rồi thông báo bằng âm lượng nhỏ nhất có thể để không làm phiền đến giấc ngủ của người cùng nhà.

đi vào bếp rót cho mình một cốc nước rồi uống cạn, thật sảng khoái làm sao. chan lại rón rén đi về phòng rồi lại gồng mình để sao cho cánh cửa đừng phát ra bất cứ tiếng động nào vì anh biết người trong kia sẽ rất cáu nếu bị làm phiền đến giấc ngủ. tất cả những hành động của chan đều phải nhẹ nhàng và yên tĩnh nhất có thể.

đặt chiếc cặp lên bàn, quay sang phía giường thì lại thấy một người vô cùng đáng yêu đang say giấc nồng, chan lại không kiềm được sự u mê mà nhoẻn miệng cười rồi đi đến thơm cậu một cái lên trán. người kia khẽ cử động làm chan đứng hình, anh sợ nếu cậu thức thì mình sẽ bị ăn ngay quả đấm vào mặt vì dám làm phiền giấc ngủ quý giá của cậu. nhưng may quá, người kia chỉ là muốn ôm chặt chiếc gối trong lòng hơn thôi, anh lại phải kiềm chế để không phải nựng cái con người đáng yêu đấy.

sau một lúc nhìn ngắm thì anh cũng phải buộc rời cậu một chút để đi tắm và vệ sinh cá nhân. cả ngày thì đây có lẽ là lúc anh thích nhất, đương nhiên là trừ những lúc được ở bên cái người ngoài kia. mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm áp cứ thế chảy dài khắp người mình, anh cảm giác như mình được thanh lọc lại cơ thể sau một ngày dài chỉ toàn áp lực và mệt mỏi, chan tận hưởng từng giây từng phút đứng dưới vòi nước và ngân nga vài câu trong bài hát anh vừa mới sáng tác.

đâu đó gần nửa tiếng hoặc hơn thì anh cũng bước ra khỏi phòng tắm với một sự thoả mãn hiện rõ trên mặt.

'.. chan..?' một giọng nói ngáy ngủ khiến chan lại bất giác mỉm cười rồi quay lại nhìn cậu con trai đang ngồi ở phía cuối giường với bộ tóc như tổ chim cùng đôi mắt chẳng mở lên nổi.

'sao lại thức rồi?' anh vừa đi lại thì người kia đã vội vàng vòng tay ôm qua eo rồi tựa đầu lên bụng anh.

'anh ồn quá làm sao em ngủ được..' cậu trách anh đầy dỗi hờn, nghe vậy chan cũng chỉ biết bật cười. nhưng anh biết, cậu là chờ anh về nhưng lại rồi ngủ quên nên giờ nghe tiếng động nên mới giật mình thức dậy đó chứ.

'anh ăn gì chưa?' felix ngẩng mặt tựa cằm lên bụng chan để nhìn anh, thật ra cũng không hẳn là nhìn vì cậu còn chẳng mở nổi mắt mà.

'anh ăn ở công ty rồi, em ăn chưa?' anh đưa tay xoa đầu làm cậu lại càng buồn ngủ hơn cả khi nãy, hỏi được gần nửa thập kỉ rồi cơ mà chắc là vì ngủ ngục nên một lúc sau cậu mới lười biếng gật đầu.

'em ngủ trước đi, để anh sấy tóc rồi ngủ sau..' anh muốn gỡ tay cậu ra khỏi eo mình cơ mà felix cứ bám dính như vậy rồi nhiệt huyết lắc đầu. chan cũng đành bất lực, với người lấy chiếc máy sấy rồi lại phải đứng yên trong tư thế đó để sấy tóc, người kia thì vẫn úp mặt vào bụng anh rồi nửa tỉnh nửa mơ, cứ chan mà động đậy một chút thì cậu lại giật mình dậy, trông rõ thương.

'chan ah..'

'hm?'

'lưng anh còn đau không?' cậu nhóc vẫn hỏi thăm anh mặc dù mình cũng chẳng khá khẩm hơn gì, chan thấy mình hạnh phúc thật 'em massage cho anh nhá!' felix cố nhướn mắt để trông mình thật tỉnh táo, nhưng càng làm thì cậu lại trông càng buồn cười.

'thôi em mệt rồi đấy, đi ngủ mau đi!' chan bật cười gỡ tay cậu ra khỏi người mình, cơ mà felix lại nhăn nhó phát ra những âm thanh chống đối rồi càng ôm chặt anh hơn nữa. vì cưng chiều người yêu, bang chan đây phải gấp rút làm cho xong việc của mình để bé còn được ngủ ngon.

anh cất chiếc máy sấy lại chỗ cũ rồi bế felix về đúng chỗ trên giường, cậu cũng buồn ngủ hết gượng nổi rồi nên cứ để chan muốn bê đi đâu thì bê không thèm chống cự. anh đắp chăn cho cả hai, gối đầu cậu lên tay mình rồi cũng nằm xuống ngay sau đó. chan nằm nghiêng người ngắm nhìn gương mặt say giấc nồng của cậu nhóc bên cạnh mà không nén được sự u mê nhoẻn miệng cười hạnh phúc, anh hôn lên môi cậu một cái, hai cái, ba cái, đến khi cậu thấy khó chịu vì bị làm phiền mà vỗ lên môi chan một phát thì anh mới chịu ngưng.

vậy thôi chứ anh ta vẫn cười ngây ngốc như thằng điên, dù cho cả ngày có mệt mỏi đến mấy thì cũng chỉ cần nhìn thấy người yêu thôi là năng lượng lại được nạp đầy nhanh chóng. cái cậu nhóc kia không biết có gì mà lại khiến chan đắm say đến thế, tâm sự với lũ bạn thì chúng lại bảo mấy ai còn đủ tỉnh táo khi yêu, có lẽ là đúng thật vì bang chan đây say tình còn đậm hơn cả say men, một phần vì anh không biết uống rượu, nhưng cốt yếu là vì lee felix quá đỗi hấp dẫn để người khác không phải say đắm. chan tự cảm thấy mình thật may mắn khi có cậu ở bên, từ chối hết tất cả mọi cái đuôi và ở bên anh, thật may mắn khi được là người mà felix lựa chọn.

nhưng yêu đương đậm sâu đến mấy thì anh vẫn không được cậu coi quý bằng giấc ngủ của mình, một người thì đang đắm chìm trong tình yêu còn người kia lại mãi say giấc nồng và chẳng hề hay biết gì đến người nằm cạnh đang phải thổn thức vì mình biết bao nhiêu lần mà nói. chan lại phải thở dài nhìn cậu ngủ ngon lành mà anh cũng vui lây, cả ngày felix cũng phải vất vả nhiều rồi, được nghỉ ngơi trọn vẹn thế này thì thật tốt quá. nhưng đôi khi chan cũng cảm thấy có lỗi vì cứ mãi lo công việc mà quên mất phải dành thời gian ở bên cậu, thế mà felix cũng chẳng kêu ca lấy một lời, cậu hiểu anh, hiểu cho công việc, cho đam mê của anh và cậu tôn trọng điều đó. dành ít thời gian cho nhau cũng chẳng sao, miễn là mỗi giây mỗi phút bên nhau cũng đều là những khoảnh khắc quý giá và được trân trọng để ghi nhớ thật sâu vào lòng của cả hai. tình yêu đôi khi không phải là ở những hành động cụ thể mà nó là ở tận sâu trong đáy lòng, nếu đã yêu thật sự thì dù cho có ở cách nhau một dãy ngân hà thì trái tim vẫn sẽ luôn hướng về nhau.

ngắm nghía một lúc lâu chan mới nằm ngửa lại gác tay lên trán và suy nghĩ hay tm gác li mt tí công vic nh? anh yêu felix và rất muốn giành thời gian để ở bên chăm sóc cậu, nhưng anh cũng rất đam mê công việc của mình. việc phải cân bằng giữa cuộc sống cá nhân và sự nghiệp luôn là một vấn đề muôn thuở mà ai cũng phải ít nhất một lần vướng phải, chan đương nhiên cũng chẳng có đặc cách gì để được ngoại lệ. anh muốn bàn bạc với felix một tí, tạm gác công việc của cả hai đi một vài ngày để cùng đến một nơi nào đó cho một buổi hẹn hò dài ngày thật lãng mạn, anh chắc chắn cậu sẽ rất thích điều đó.

'felix' anh nhỏ tiếng thì thầm gọi tên người nằm cạnh, thường thì trong cơn say ngủ ai có nói gì cậu cũng sẽ ậm ừ trả lời bằng những âm thanh không rõ nghĩa.

'đi hẹn hò nha?' một câu hỏi nhưng cũng là một câu đề nghị, dù cho bây giờ cậu có từ chối thì anh vẫn sẽ bế cậu đi như bình thường, hỏi vậy chỉ là cho có thủ tục là đã có sự thống nhất giữa đôi bên thôi.

chan thấy cậu động đậy, felix kéo chăn lên che hết nửa mặt rồi rúc mình vào người anh, có lẽ cậu thấy lạnh, anh thấy thế liền với tay đến chiếc điều khiển bên tủ đầu giường và tăng nhiệt độ lên sẵn tiện tắt luôn chiếc đèn ngủ rồi lại quay sang ôm cậu vào lòng. hôn lên mái tóc cậu như một lời chúc ngủ ngon rồi cũng nhắm mắt cùng cậu chìm vào cõi mộng.

100722

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip