du học
tưởng chừng như cả hai sẽ được mãi cùng nhau vui vẻ như thế nhưng đến một ngày seungmin nhận được một học bổng du học tại anh quốc, sau bao cố gắng nổ lực thì ước mơ cuối cùng ước mơ của anh cũng đã trở thành sự thật. trước đó anh có kể vu vơ cho jeongin nghe về dự định này, nhưng vẫn như mọi lần thôi, cậu chẳng có phản ứng gì cả, mà cũng chẳng sao cả, seungmin thừa sức biết rằng cậu cũng vui cho anh mà.
hôm ấy ngay sau khi nhận được thư đã trúng tuyển học bổng, seungmin vui mừng nhảy cẩng lên, chạy quanh khắp nhà mà reo hò đầy vui sướng, anh cảm thấy tự hào về bản thân mình và thật không uổng những cố gắng ngày đêm học tập trong thời gian qua. anh vui mừng mở tung cửa chạy sang khoe ngay với jeongin, vừa hay thấy cậu đang ngồi ở bàn trà trong vườn, nhâm nhi một tách trà và có lẽ là đang đọc sách.
'jeongin, jeongin, anh được đi du học rồi này!!' anh chạy nhào đến ôm lấy cổ cậu và nói với một chất giọng vô cùng vui sướng. cậu có hơi giật mình mà mở to mắt nhìn anh, nhưng cũng chẳng được vài giây lại liền trở về gương mặt vốn có.
'anh vui vậy à?' cậu gỡ tay seungmin ra và quay lại để anh nhìn thẳng vào mắt mình, lúc này anh hơi có một cảm giác kì lạ nhưng mà cứ để nó qua một bên vì anh còn có chuyện quan trọng hơn muốn khoe với cậu mà.
'đúng vậy!!' mặt anh hớn hở gật đầu lia lịa như một đứa con nít được quà, nó còn vui hơn những lúc jeongin được phép cùng anh đi chơi nữa, điều này vô tình làm cậu có tí gì đó khó chịu.
'nhưng tôi thì không thấy vậy..' cậu lạnh lùng nói với anh rồi nhanh chóng quay về phòng. seungmin có hơi hoang mang liền chạy theo cậu nhưng lại không kịp, jeongin đóng cửa rất mạnh khiến anh có chút khó hiểu liền vội vàng gõ cửa gọi.
'jeongin, mở cửa cho anh, em sao thế?' seungmin sau đấy tự mở cửa bước vào sau một hồi đứng bên ngoài thì mới phát hiện cửa không khoá, anh vào phòng thấy nơi này lại lạnh lẽo như vốn thường thấy của nó rồi lại nhìn về phía jeongin, e ngại một chút đi đến gần cậu.
'jeongin, em sao đấy, không khỏe à?' cậu vẫn ngồi ở chỗ đấy, nơi cậu có thể nhìn thấy bầu trời xanh và tận hưởng ánh sáng mặt trời.
'không' cậu chỉ nhẹ lắc đầu rồi lại nhắm mắt đắm chìm vào cái nắng ấm áp mà bên ngoài mang lại.
'vậy em cậu bị làm sao, nói đi anh sẽ giúp em' seungmin đi đến trước chắn mất tầm ánh sáng của jeongin làm cậu có chút khó chịu mà khẽ nhíu mày.
'thật chứ, nếu tôi nói anh sẽ làm theo lời tôi?' cậu ngước lên nhìn anh.
'ừ' anh không ngần ngại mà gật đầu tuy nhiên người muốn ra đề nghị lại suy nghĩ gì đó một hồi lâu rồi mới lên tiếng.
'seungmin, tôi không muốn anh đi' cậu đột nhiên đứng phắt dậy làm anh giật mình theo phản xạ lùi về sau một bước.
'hãy ở lại với tôi đi... làm ơn đấy' cậu nắm chặt lấy vai seungmin với giọng nói nhỏ dần, anh có chút khó hiểu vì cậu nhưng vẫn phải bình tĩnh để giải thích.
'chuyện này thì không được..' seungmin nói với giọng rất kiên quyết làm jeongin thất vọng thở hắt, cậu đứng đấy nhìn chằm chằm vào anh một lúc.
⚠️⚠️
'vậy tôi nghĩ mình có cách..' bỗng dưng jeongin dùng một lực không nhẹ đẩy seungmin xuống giường làm anh hoảng hốt đến cứng cả người.
'nếu anh là của tôi thì dám chắc anh sẽ không phải đi đâu nữa cả' jeongin nở một nụ cười khó hiểu sau đấy ấn môi cậu và anh vào một nụ hôn sâu, cậu dùng lưỡi khẽ cạy hàm răng đang nghiến chặt của anh rồi khuấy đảo chiếm lấy, mạnh bạo rút cạn không khí không khoang miệng seungmin khiến anh sợ hãi nhắm nghiền mắt, sau khi rời đôi môi quyến rũ ấy khoé miệng cậu bỗng hiện thêm một nụ cười rồi dần dần lướt xuống cổ, ham muốn chiếm lấy người kia đã làm jeongin không ngần ngại mà để lại khá nhiều dấu tích trên cơ thể anh, cậu cứ thế lộng hành khắp phần thân trên của seungmin. đây là lần đầu tiên anh thấy cậu như vậy, anh rất bất ngờ và đương nhiên sợ hãi, và khi tay của jeongin chạm đến phần thắt lưng của mình thì seungmin không chịu được nữa mà khóc nấc lên khiến cậu tỉnh khỏi sự mê dại mà lập tức dừng lại.
🚫⚠️
cậu ngay lập tức ngồi dậy rồi ôm đầu như một kẻ vừa mất trí, mắt cậu mở trừng trừng như thể lúc nãy cậu vừa bị một ai đó chiếm lấy trí óc và chẳng thể nào kiểm soát được nó. lúc này jeongin mới tỉnh người ra mà nhận thức được những việc sai trái mình vừa mới làm. cậu khẽ liếc mắt sang nhìn seungmin thì thấy anh vẫn nằm đấy và che mặt khóc nghẹn đi.
'x-xin lỗi, t-tôi không kiềm chế được mình.. tôi không cố ý.. xin lỗi vì làm anh sợ..' cậu vội vàng đỡ seungmin ngồi dậy rồi lúng túng bỏ ra khỏi phòng. anh vẫn còn khá sợ hãi, anh sợ con người lúc nãy, anh không tin đó là cậu bé yang jeongin mà anh từng biết..
—
và rồi ngày seungmin phải đi cũng đã đến, jeongin chính là người đưa anh ra sân bay, cậu là người duy nhất đi tiễn anh.
'anh phải đi thật à?' gương mặt cậu buồn rười rượi, tay cậu vẫn lặng lẽ nắm lấy ngón út của người kia.
'anh sẽ sớm về mà, em đừng lo nhé..' seungmin nở một nụ cười trấn an rồi xoa đầu cậu nhóc đang đứng đối diện mình, cậu nhắm tịt mắt mà tận hưởng sự ấm áp từ người kia.
'tôi xin anh đấy... đừng bỏ tôi' jeongin ôm lấy anh vào lòng, thật chặt, và dường như cậu đang khóc vì seungmin cảm nhận rõ ràng vai cậu đang run lên và có một hơi ấm đang dần hiện rõ trên vai mình.
'này, em có còn là con nít đâu chứ, nín đi. anh sẽ sớm về với em thôi mà'
'seungmin này, anh hứa với tôi một việc được không?' cậu ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào mắt anh bằng đôi mắt đang long lanh ngấn lệ của mình, đôi tay cậu vẫn ôm chặt ở eo người kia luyến tiếc chẳng muốn rời.
'hm? chuyện gì?'
'khi trở về, anh nhất định sẽ trở thành người yêu của tôi, được chứ?' jeongin nhìn anh bằng một ánh mắt chân thành, như thể cậu đã đặt cả trái tim của mình vào thời thỉnh cầu này, và nếu nhận lại là một lời từ chối thì chắc chắn cậu sẽ không còn là mình nữa mất.
'được..' seungmin giả vờ xoa cằm suy nghĩ đắn đo một lát thì cũng gật đầu chắc nịch kèm một nụ cười còn sáng hơn cả ánh mặt trời. điều đó làm cậu vui mừng như muốn hét lên nhưng chưa kịp thì anh đã nói tiếp.
'nhưng với điều kiện' anh giơ một ngón tay lên trước mặt jeongin làm cậu có vẻ hơi ngơ ngác rồi nghiêng nhẹ đầu thắc mắc.
'em phải học cho đành hoàng, đến khi anh về mà em chưa có tấm bằng đại học thì đừng hòng muốn gì ở anh. rõ chưa?' seungmin xoa đầu cậu rồi nở một nụ cười hạnh phúc, anh tin jeongin của anh sẽ làm được. cậu gật đầu lia lịa như một đứa trẻ con làm anh không nhịn được mà bật cười.
'cho tôi hôn anh được không?' bỗng mặt cậu đỏ lên bừng bừng vì ngại, seungmin nhìn cậu bé bối rối trước mặt mà không khỏi buồn cười, anh chỉ mỉm cười gật đầu rồi sau đấy jeongin lại choàng tay qua eo kéo anh sát lại gần mình. khác với lần trước, nụ hôn này chứa đựng nhiều tình cảm hơn vì nó được sự hưởng ứng từ cả hai phía vì vậy nó cũng trở nên cuốn hút hơn bao giờ hết. seungmin ôm chặt lấy cổ jeongin để mà có đà chìm sâu hơn vào nụ hôn lãng mạn ấy, vì cả hai cũng chưa thể biết được rằng đến bao lâu thì họ mới được có cơ hội làm điều này thêm một lần nữa.
'đến giờ bay rồi, anh đi nha. hẹn gặp lại em!' seungmin sau khi rời vòng tay jeongin và nhìn lại đồng hồ thì cũng sắp đến giờ rồi. anh phớt nhẹ lên môi cậu lần cuối rồi vui vẻ quay lưng đi về phía cổng check in. đến khi anh trở về thì jeongin của anh chắc cũng đã trưởng thành nhiều hơn rồi nhỉ, seungmin rất mong chờ đến ngày ấy..
291022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip