Chương 12

Chương 12

Severus không biết mình đợi cảm giác gì sẽ đến. Có lẽ bản thân hắn sẽ bị xé toạc từng nguyên tử, chỉ để được cấu hình lại trong sự biến dạng run rẩy của không thời gian mà hắn đã tạo ra ở thế giới mới này. Hoặc có lẽ như thể chính thế giới này đang được cấu hình lại, những sợi nhỏ nhất của nó bị xé nhỏ và bị dừng lại trước khi cuộn lại đột ngột, tráng lệ vào vị trí ban đầu, rực rỡ với cấu trúc của một vũ trụ song song.

Thế nhưng hắn lại không cảm thấy gì. Ngay cả cảm giác bị bóp nghẹt khi Độn Thổ cũng không. Trong khoảnh khắc hắn còn đang ở trong hang động khủng khiếp, tối tăm của Giám Ngục thì kế tiếp hắn lại ở trong cùng một hang động nhưng lũ Giám Ngục đã biến mất. Sự khác biệt đáng chú ý duy nhất là hắn đang ở hướng ngược lại trước đó- như thể hắn chỉ đơn giản xoay người trên chân thay vì xoay qua các thế giới.

Thật hấp dẫn.

"Hermione!" Weasley thốt lên, "Hermione!"

"Chúng ta sẽ quay lại," Potter nói một cách quyết đoán, mặc dù cậu ta tái nhợt vì kinh hoàng. "Chúng ta sẽ tìm cô ấy -"

Severus không lên tiếng về khả năng đó. Ngay cả khi có phép màu xảy ra, Giám Ngục không hôn cô ấy ngay tại chỗ, thì rất có khả năng Crouch hoặc một quan chức Bộ phép thuật khác sẽ ép cô nhận lấy nó một khi họ nhận ra cô đã giúp một gã có khả năng là Tử Thần Thực Tử trốn thoát. Và đó thậm chí còn chưa đề cập đến những gì sẽ xảy ra nếu họ tìm thấy chìa khóa của cô.

"Nếu như -" Weasley bắt đầu.

"Chúng ta sẽ tìm cô ấy," Potter khẳng định. Cậu ta trông như thể sắp nôn ọe.

Tuy nhiên, Weasley quay sang nhìn Severus. "Đây là lỗi của hắn!" Anh ta gầm gừ.

"Lỗi của hắn, cụ thể, là gì?" một giọng nói mượt mà hỏi.

Severus nhìn một bóng người tối tăm, cuồn cuộn xuất hiện từ khe nứt và nhận ra mình lảo đảo lùi lại, va vào mép vòm xuyên vũ trụ bằng một gót chân và ngã vụng về xuống sàn.

Nỗi sợ hãi hoang dại đầu tiên của hắn - rằng đó là cha hắn - gần như biến mất ngay lập tức. Cha hắn thà chết chứ không bao giờ mặc áo choàng phù thủy, cha hắn thà rằng bị hói còn hơn là để tóc dài, và cha hắn chắc chắn chưa bao giờ sở hữu vẻ đẹp thanh tao, nguy hiểm của người đàn ông này.

Đôi mắt đen khóa chặt vào hắn, quen thuộc như chính đôi mắt của hắn. Chúng là chính đôi mắt của hắn.

Nhưng là hắn về già.

Không, không già. Nhưng lớn tuổi hơn. Có lẽ, bốn mươi. Gấp đôi tuổi của Severus.

Điều đó có nghĩa là Potter...

Hắn ta xoay người nhìn cậu trai, thực sự nhìn vào cậu. Giày của cậu là đôi giày Muggle sờn rách mà Potter, với tất cả những bài phát biểu ủng hộ Muggle của mình, sẽ không bao giờ mang chúng. Áo len dưới áo choàng và áo khoác của cậu rõ ràng là được đan tay và trông khá tệ. Kính của cậu tròn, không phải hình chữ nhật. Và đôi mắt của cậu...

Severus cảm thấy sự cam chịu lạnh lẽo tràn ngập trong hắn, sau đó mới nhận ra.

Cha mẹ của cậu đã chết.

Chính hắn, Severus, là người chịu trách nhiệm.

"Chúng ta phải quay lại," hắn khàn khàn nói, vội vàng đứng dậy mà không có được sự thanh tao của bản thể lớn tuổi. Hắn xoay người, tìm kiếm bóng người kỳ lạ đang thay đổi hình dạng. "Tôi cần quay lại!"

"Bình tĩnh lại đi," bản thể lớn hơn của hắn ra lệnh.

"Nhưng Lily!"

Khuôn mặt của bản thể lớn tuổi trở nên căng thẳng trước khi trở lại bình tĩnh, không có cảm xúc. Gã giỏi Bế Quan Bí Thuật hơn Severus hiện tại. Giỏi hơn rất rất nhiều, nếu ký ức về Lily bị giết chết có thể được ngăn chặn một cách dễ dàng như vậy.

"Tôi phải quay lại," Severus gầm gừ với gã.

"Cậu sẽ," người đàn ông trả lời. "Nhưng trước tiên - cô Granger đâu?"

Severus đoán gã đang đề cập đến cô gái Hermione, bởi vì khuôn mặt của Weasley đỏ bừng và khuôn mặt của Potter lại trắng bệch.

"Chúng đã đưa cô ấy đi - Giám Ngục đã đưa cô ấy đi -"

"Ta hiểu rồi." Lần này không có sự căng thẳng, nhưng, mặc dù khuôn mặt hắn ta vô cảm, Severus có thể thấy rõ ràng rằng bản thể lớn tuổi của hắn đang thất vọng, thất vọng hơn nhiều so với một khắc trước.

Ưu phiền hơn cho cô gái này hơn là cho Lily?

" Nó thật ngu xuẩn," thằng nhóc Potter cầu xin. "Tôi biết nó thật ngu xuẩn -"

"Và thế là," người đàn ông già hơn lạnh lùng nói, "cậu vẫn làm vậy. Bao nhiêu người bạn của cậu phải chết, Potter, trước khi cậu học được?"

Cậu ta trông đau khổ. Weasley nghiến răng và nói, "Chúng ta phải quay lại. Chúng ta không nên rời đi, nhưng thần Hộ Mệnh của Harry -" Anh ta chen ngang, nhìn bạn mình một cách tội lỗi.

"Nó không hiệu quả," Potter nói. "Có quá nhiều con - nhưng nếu ông ấy giúp -" Cậu ta nhìn người đàn ông già hơn một cách van nài.

"Nó không hiệu quả vì những lớp màn phép thuật," Severus thì thầm. Bản thể già hơn của hắn lập tức quay sang nhìn hắn. "Những lớp màn xung quanh - cái cổng - chúng đã phản ứng với Giám Ngục. Ma thuật của Potter bị át đi."

"Điều đó có thể xảy ra?" cậu bé hỏi, kinh ngạc.

"Có thể," người đàn ông già hơn trả lời. "Nghĩa là cậu - và tôi - sẽ bất lực để chống lại Giám Ngục khi chúng ở trong phạm vi của lớp màn."

"Nhưng Hermione -"

"Hoặc đã bị bắt làm tù nhân, hoặc đã bị hôn," Severus già hơn tuyên bố. "Trong cả hai trường hợp, cậu không thể giúp cô ấy cho đến khi Giám Ngục rút lui."

"MẸ KIẾP CÓ GÌ MÀ KHÔNG THỂ!" thằng nhóc Weasley dường như đã đạt đến giới hạn của mình. "Chúng ta sẽ quay lại đó! Ông ta có thể không quan tâm đến những gì xảy ra với cô ấy -"

Môi của người đàn ông già hơn cong lên trong một tiếng cười khẩy gần như hoang dã.

"- nhưng cô ấy là bạn thân nhất của chúng tôi!"

"Bạn thân nhất mà cậu đã bỏ rơi giữa chiến tranh?"

Tai của Weasley đỏ bừng. Potter vội vàng can thiệp. "Chuyện đó đã được tha thứ," cậu ta nói. "Đó là Horcrux, Ron không có ý -"

"Và thế là," người đàn ông già hơn rít lên, "cậu lại bỏ rơi cô ấy một lần nữa -"

"Chúng tôi đều làm vậy!" Potter kêu lên. "Chúng tôi đều - bỏ rơi cô ấy -" Cậu ta thở hổn hển. "Chúng tôi không muốn, nhưng chúng tôi phải, có quá nhiều, và ông đã nghe những gì hắn nói về lớp màn phép thuật -"

"Vâng, tôi đã nghe. Đó là lý do tại sao tôi bảo cậu chờ."

"CHỜ ĐỢI?" Weasley bùng nổ. "Khi Hermione có thể -"

"Bất kỳ số phận nào mà cậu đã để cô ấy phải chịu đã xảy ra rồi! Cậu sẽ không làm được gì ngoài việc tự sát, và cả người bạn thân nhất còn lại của cậu, bằng cách quay lại bây giờ! Potter hiểu điều đó - phải không, Potter?"

Thằng nhóc Potter trông như thể đã bị ai đó đâm một nhát vào bụng, nhưng cậu gật đầu.

"Ông ấy đúng," cậu thừa nhận, nhìn Weasley. "Nếu chúng ta quay lại bây giờ, họ sẽ bắt chúng ta, quá -"

"THẾ THÌ SAO?"

"Hãy để tôi giải thích điều này bằng những thuật ngữ mà cậu sẽ hiểu, Weasley," Severus già hơn gắt gỏng. "Tôi sẽ cố gắng làm cho nó đơn giản. Nếu Giám Ngục có ý định hôn cô Granger, thì Chúng đã thực hiện vào lúc này. Nếu chúng không có ý định như vậy, thì cơ hội duy nhất để cậu cứu cô ấy là đợi cho đến khi có thời cơ hợp lý để làm điều đó! Nói cách khác, cho đến khi Giám Ngục không còn ở trong phạm vi của lớp màn phép thuật của cánh cổng!"

Khái niệm cuối cùng dường như đã xuyên thủng đầu của cậu bé tóc đỏ. Severus nhìn cậu ta há hốc mồm như một con cá nóc, mắt trợn tròn. Mặt khác, bản thân già hơn của hắn quay lại nhìn Potter.

"Hãy nói cho ta biết chính xác những gì đã xảy ra."

Potter nuốt nước bọt. "Chúng tôi - chúng tôi tìm thấy những ghi chú của Hermione -"

Sự giận dữ lóe lên trên khuôn mặt của người đàn ông già hơn.

"Chúng tôi bắt đầu xem xét chúng, và chúng tôi đọc những gì cô ấy nói về những thế giới khác, rằng có thể có một thế giới giống như thế giới của chúng ta, nhưng khác biệt theo cách nào đó - một thế giới nơi những khả năng khác đã trở thành hiện thực - và tôi nghĩ -" Cậu đỏ mặt. "Tôi nghĩ có thể có một thế giới nơi cha mẹ tôi vẫn còn sống."

"Ta đã đoán ra điều đó, Potter. Hãy nói cho ta biết những gì đã xảy ra sau khi cậu đưa ra quyết định ngu ngốc là tìm kiếm thế giới đó."

"Chúng tôi đi qua cổng." Potter vẫy tay về phía vòm phía sau họ. "Và ở trong một hang động giống như hang động này. Lúc đầu chúng tôi không chắc nó có hoạt động hay không. Chúng tôi không cảm thấy khác biệt gì. Nhưng vẫn quyết định thăm dò một vòng, và lúc đi lên cầu thang một chút - vượt qua lời màn, tôi đoán vậy - nó bắt đầu lạnh hơn. Đó là khi Hermione xuất hiện."

"Cô ấy nói chúng tôi thật ngu ngốc," Weasley nói một cách uể oải. "Cô ấy nói chúng tôi nên chuẩn bị -"

"Nhưng chúng tôi muốn thăm dò một vòng," Potter nói. "Đó là ý tưởng của tôi. Tôi nghĩ nếu chúng tôi có thể tìm hiểu thêm về thế giới, chúng tôi sẽ biết những gì chúng tôi cần mang theo lần sau -"

"Nhưng sau đó chúng tôi tìm thấy hắn ta." Weasley nhìn Severus một cách hung hăng.

"Chúng tôi có thể biết rằng có điều gì đó đã xảy ra sai," Potter nói. "Rằng chúng tôi phải quay trở lại quá khứ. Ý tôi là, rõ ràng - hãy nhìn hắn ta. Nhưng Ron nghĩ rằng có lẽ - có lẽ đó là bởi vì cha mẹ tôi không sống lâu hơn thế. Trong bất kỳ thế giới nào. Có lẽ họ luôn... chết trẻ. Vì vậy, khi tôi hỏi liệu có thể gặp họ..."

"Người bảo vệ đã đưa cậu đến một thời điểm khác trong một thế giới khác," người đàn ông lớn tuổi kết thúc. "Một thời điểm trước khi họ bị giết."

"Nhưng phải có điều gì đó khác biệt nữa," Potter nói. "Nó không chỉ là thời gian. Hắn - ý tôi là, hắn - hắn đã ở Azkaban. Trước khi họ chết. Nhưng điều đó đã không xảy ra - phải không?"

Đôi mắt của người đàn ông già hơn quét từ Potter đến Severus. "Không," gã nói chậm rãi. "Nó đã không... Tại sao cậu lại ở Azkaban?"

Đôi mắt của gã xuyên thủng Severus theo cách khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn đã nghe nhiều bạn học của mình, trong những năm qua, mô tả hắn đáng sợ ra sao. Lần đầu tiên, hắn bắt đầu hiểu một phần nào đó những gì họ muốn nói. Trong đôi mắt đen đó không chứa mối đe dọa. Nhưng chúng lạnh lẽo, khác biệt, ngay cả khi chúng là sự phản chiếu của chính hắn. Có một cường độ và chiều sâu trong chúng dường như, ngay cả với hắn, không thể hiểu được.

Hắn cố gắng không ngoảnh đi chỗ khác. "Lucius Malfoy đã giết năm Auror. Hắn đặt tôi dưới lời nguyền Độc Đoán để đặt bẫy."

"Cậu có thể chống lại lời nguyền Độc Đoán," người đàn ông nói một cách sắc bén.

"Tôi - đã cố gắng," Severus nói một cách vụng về, đỏ mặt. Hắn không muốn thêm rằng sau một ngày bị tê liệt, trước đó là một đêm không ngủ, chưa kể đến những vết thương của cuộc đấu tay đôi, hắn đã bị suy yếu. "Đến khi tôi thoát khỏi lời nguyền, thì đã quá muộn."

"Tôi không hiểu," Weasley nói. "Tại sao hắn ta phải đặt ngươi dưới lời nguyền Độc Đoán? Ngươi là một Tử Thần Thực Tử, phải không? Chẳng phải ngươi nên vui mừng khi làm bất cứ điều gì hắn muốn?"

Severus trừng mắt nhìn cậu ta. "Tôi không phải là một Tử Thần Thực Tử."

Ba khuôn mặt ngạc nhiên nhìn lại hắn.

"Nhưng ngươi sẽ," Weasley thúc giục.

Severus nhìn cậu ta với sự ghê tởm sâu sắc. "Tôi sẽ không bao giờ trở thành Tử Thần Thực Tử. Đó là lý do tại sao Lucius gài bẫy tôi. Tôi đã từ chối."

Trong khoảnh khắc, những tấm khiên mà bản thể lớn tuổi của hắn đã cẩn thận dựng lên sụp đổ. Giọng nói của gã chỉ là một tiếng thì thầm kinh ngạc. "Cậu đã từ chối?"

"Vâng." Severus bây giờ trừng mắt nhìn gã. "Tôi đoán ông đã không?"

Bản thể lớn tuổi nhìn chằm chằm vào hắn. "Không... Ta đã không."

Severus cảm thấy một cơn giận dữ dâng lên trong hắn dành cho người đàn ông này, người đã đặt bản thân mình lên trước Lily, người đã để Lily chết. Làm sao gã có thể ích kỷ, nhẫn tâm, độc ác đến vậy? Severus thậm chí không hiểu làm sao điều đó có thể xảy ra.

"Chuyện gì đã xảy ra?" hắn chế giễu. "Ông đã chấp nhận lời đề nghị của chúng? Giết Potter và cưới Lily?"

"Cái gì?" thằng nhóc Potter hỏi, kinh hoàng.

Người đàn ông già hơn cũng tỏ ra bối rối. "Cưới Lily? Lily sẽ không bao giờ cưới ta."

"Không," Severus gầm gừ, "cô ấy sẽ không. Vậy tại sao ông lại nói đồng ý?"

Người đàn ông già hơn vẫn trông ngạc nhiên. "Sự chấp nhận của ta có liên quan gì đến việc cưới Lily?"

Severus cũng bắt đầu cảm thấy bối rối, và điều đó khiến hắn trở nên khó chịu. "Không có gì," hắn khịt mũi, "không có gì cả. Chỉ là tôi nghĩ ông có thể đã do dự khi gia nhập những phù thủy muốn ông cưỡng hiếp cô ấy!"

"Cái gì?" Khó có thể nói ai tức giận hét lên to hơn, nhóc Potter hay bản thể lớn tuổi của Severus.

"Cậu nói gì vậy?" người đàn ông già hơn rít lên. "Ta sẽ không bao giờ - cậu dám! Legilimens!"

Severus hoàn toàn không chuẩn bị cho cuộc tấn công, và vào lúc đó, quá thất vọng để dựng lên bất kỳ lá chắn nào. Hắn cảm thấy tâm trí của người kia đập vào tâm trí mình -

Thế nhưng đó là tâm trí của hắn, chỉ mạnh mẽ hơn, tinh tế hơn, quyền năng hơn -

Và cô đơn - và đau buồn - và mệt mỏi -

Cảm xúc của họ hòa trộn với nhau trong một khoảnh khắc kỳ lạ và khủng khiếp đến nỗi Severus không thể nói được, trong một khoảnh khắc, hắn là ai. Có bóng tối và đau đớn và ghê tởm, và tuyệt vọng, tuyệt vọng không thể chịu đựng được -

Hắn thấy chính mình quỳ gối trước Chúa tể Hắc ám, cánh tay trái không tì vết của hắn giơ ra, khi Chúa tể Hắc ám hạ thấp đũa phép để đánh dấu hắn -

Làm hắn hư thối -

Làm ô uế hắn -

Hắn quỳ trước bồn cầu nứt vỡ, cũ kỹ ở Spinner's End, nôn mửa vào bồn cầu trong khi máu trên cánh tay của hắn - máu của người khác - bôi lên men sứ cũ kỹ, nhuộm màu cánh tay hắn như thể hình xăm con rắn đen đã cắn hắn, và hắn có thể cảm nhận được nó, cảm nhận được bóng tối, không trong sạch như đêm, mà bẩn thỉu, méo mó, ẩm thấp, như bùn lầy đầy rẫy côn trùng, quằn quại trong thịt của hắn, không thể thoát khỏi, mãi mãi là một phần của hắn -

Hắn đã bị hủy hoại -

Và hắn thấy Lily, nhợt nhạt và rất, rất trẻ, nằm trong quan tài rải đầy hoa bách hợp, mùi hương tỏa ra từng khiến đợt buồn nôn dâng trào khi khuôn mặt dùng thuốc Đa Dịch của hắn sụp đổ trong đau đớn -

Và những năm tháng - những năm tháng dài đằng đẵng, lẻ loi, khổ sở, trải dài hết năm này đến năm khác trong một sự lãng phí vô nghĩa, khi hắn chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi.

Và với nhận thức, lạnh lẽo và trống rỗng, rằng hắn sẽ không bao giờ hạnh phúc được nữa.

Hắn cũng có thể cảm nhận được Severus kia, Severus đã thấy, rất rõ ràng, sự độc ác trong Lucius Malfoy, trong Mulciber, trong Avery, có lẽ trong tất cả chúng. Gã có thể cảm nhận được sự bất khuất và tuyệt vọng, băng giá của Azkaban, sự trống rỗng mênh mông của một tương lai đã mất đi mọi hy vọng về ý nghĩa.

Tâm trí của họ tan vỡ, đôi mắt đen của họ né tránh nhau trong nỗi đau khổ chung. Severus cảm thấy nước mắt trên mặt mình, và vội vàng cúi đầu xuống, để mái tóc rối bù, nhờn bóng che khuất đôi má của hắn.

"Ngươi đã nhìn thấy gì?" Weasley hỏi.

Người đàn ông già hơn hít một hơi thật sâu, rồi lại một hơi nữa. Severus không thể nhìn gã. Nỗi đau khi nhìn thấy Lily trong quan tài vẫn còn quá sắc bén.

"Bộ phép thuật đã ban hành một luật hôn nhân," bản thể già hơn của hắn nói một cách vô cảm.

"Cái gì?" con trai của Potter hỏi.

"Tôi đã nghe nói về những điều đó," Weasley nói. "Họ đã làm thế một vài lần trước đây, khi có vẻ như dân số phù thủy đang giảm quá nhanh. Tôi nghĩ tôi đã nghe bố tôi đề cập rằng họ đang nghĩ đến việc làm điều đó trong cuộc chiến tranh đầu tiên -"

"Nó đã được đưa ra bỏ phiếu trước Wizengamot," người đàn ông già hơn nói, "và thất bại với một phiếu bầu... trong thế giới của chúng ta." Severus có thể cảm nhận được đôi mắt đen đó đang nhìn hắn. "Nhưng dường như, không phải trong thế giới của tên này."

"Nhưng đó là gì?" Potter hỏi.

"Bộ phép thuật đã ra lệnh rằng mọi nam phù thủy hoặc nữ phù thủy từ mười chín đến bốn mươi tuổi phải kết hôn với một người bạn đời phép thuật trong vòng một tháng kể từ khi luật được ban hành, hoặc trong vòng một tháng kể từ khi tròn mười chín tuổi đối với những người đạt đến độ tuổi đó sau khi luật có hiệu lực."

"Họ làm gì?" Đôi mắt xanh lá cây của Potter mở to vì phẫn nộ. Nó khiến cậu ta trông giống Lily hơn là Severus có thể chịu đựng được. "Nhưng điều đó - đó là - làm sao họ có thể?"

"Hơn nữa," Severus già hơn tiếp tục, "sự giao hợp được giám sát và yêu cầu."

Potter phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào, điều mà Severus quan sát với sự tò mò mờ nhạt. Hắn nghi ngờ cha của cậu ta đã phản ứng theo cách đó.

"Làm sao họ giám sát...?" Weasley nói dở câu, trông hơi xanh xao dưới những tàn nhang.

Không ai trả lời.

"Và... và mẹ tôi..." Cậu bé Potter nhìn hai Severus.

"Sẽ kết hôn với cha của cậu," người đàn ông già hơn nói.

"Nhưng hắn muốn nói gì về việc họ muốn - muốn -"

"Họ đã đề nghị Lily với... bản thể trẻ hơn của ta... làm vợ, nếu hắn gia nhập họ. Đương nhiên, hắn ta đã từ chối."

"Tại sao?" Weasley hỏi.

Cả ba người kia đều trừng mắt nhìn cậu ta.

"Snape sẽ không làm điều đó," Potter nói, khá sắc bén. "Hắn yêu cô ấy."

Weasley nhăn mũi. "Tôi biết. Vậy hắn không muốn -"

"Cưỡng hiếp cô ấy?" Severus già hơn hỏi, giọng hắn ta trầm và chết chóc. "Nói cho ta biết, Weasley, cậu có thực sự nghĩ ta có khả năng làm điều đó?"

Cậu trai lại đỏ mặt, và cuối cùng im lặng.

"Cô ấy vẫn đang gặp nguy hiểm," Severus thì thầm. Hắn khịt mũi, cố gắng nâng giọng lên khỏi tiếng khàn khàn. "Tôi phải quay lại."

"Chúng tôi cũng vậy," Potter nói. "Vì cô ấy và... và vì Hermione..."

Người đàn ông già hơn nhìn chằm chằm vào Severus trong một khoảnh khắc dài, đầy tính toán, đôi mắt đen của gã không thể xuyên thủng. Nhưng Severus có thể thấy, dưới sự vô cảm giả tạo của gã là một cuộc chiến tranh của cảm xúc. Gã muốn cứu họ - cả hai người họ - thế nhưng khả năng sống sót, chứ đừng nói đến việc thoát khỏi, một Azkaban đầy rẫy Giám Ngục gần như không tồn tại.

"Phải là tôi," Severus nói nhỏ. Hắn chưa bao giờ chắc chắn về điều gì hơn trong đời. "Tôi có thể làm được. Những người còn lại - các cậu sẽ cản trở -"

Weasley và Potter cùng lúc bắt đầu nói chuyện, giận dữ không thể hiểu được, nhưng người đàn ông già hơn giơ tay ra để ngăn họ lại, ánh mắt của gã đổ dồn vào Severus.

"Tất cả chúng ta đều là cựu chiến binh của cuộc chiến," gã nói nhỏ nhẹ, "Không hơn không kém ta. Cậu là một phù thủy tài năng, thông minh, quyết đoán, mưu trí, và thế nhưng cậu không thể hiểu được mức độ ngây thơ của mình. Bất chấp tất cả những gì cậu đã thấy, tất cả những gì cậu đã trải qua, cậu vẫn - ngây thơ - theo những cách mà cậu chưa từng bắt đầu tưởng tượng. Cậu luôn cô đơn." Gã dừng lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Severus. "Nhưng rất có khả năng cậu sẽ không sống sót bây giờ, nếu không có sự giúp đỡ."

Bất kỳ nỗi sợ hãi và oán giận nào mà Severus có thể cảm thấy, đó chỉ là một sự phân tâm yếu ớt so với quyết tâm bên trong hắn.

"Tôi biết những gì tôi phải làm," hắn nói.

"Thật sao? Cậu tin rằng cậu có thể thoát khỏi sự trừng phạt từ Giám Ngục, Bộ phép thuật, Tử Thần Thực Tử, thậm chí cả Hội Phượng Hoàng?"

Severus cảm thấy một cơn xoắn lo lắng trong dạ dày, nhưng hắn trừng mắt nhìn lại bản thể già hơn của mình một cách bất chấp. "Tôi sẽ làm những gì tôi phải làm."

Bản thể lớn tuổi của hắn ta không tỏ ra hoài nghi. Ngược lại, gã trông hài lòng. "Cậu sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng."

"Đừng lo," Severus nói lạnh lùng. "Tôi có kế hoạch..."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip