25

Harry Potter quay lại Hogwarts vào một ngày cuối tháng ba khi trời đã bắt đầu ấm lên. Khi cậu bước vào văn phòng Hiệu trưởng, Minerva đã biết cậu đến đây vì điều gì.

Minerva ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc sảo lướt qua gương mặt Harry. Dù nhiều năm đã trôi qua kể từ khi cậu rời khỏi Hogwarts, trong mắt bà, Harry vẫn là cậu bé ngày nào – bướng bỉnh, kiên cường, nhưng cũng đầy những vết thương không thể xóa nhòa.

"Ta đã đoán trước được chuyện này," Minerva cất giọng, phá vỡ sự im lặng. "Em đến để nói với ta về đám cưới của em, đúng không?"

Harry khẽ gật đầu, cố giữ nụ cười trên môi, nhưng Minerva nhìn thấy sự mệt mỏi trong ánh mắt em. "Vâng, ta – à, ý em là, em và Ginny quyết định sẽ tổ chức hôn lễ vào mùa hè. Bọn em nghĩ... đã đến lúc."

Minerva im lặng một lúc lâu, chỉ quan sát em. "Vậy là em nghĩ đây là lựa chọn đúng đắn?"

Harry chớp mắt, như thể không mong đợi câu hỏi ấy. "Dĩ nhiên rồi, tại sao lại không chứ?"

Minerva không trả lời ngay. Bà đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nơi những bông tuyết đang lặng lẽ rơi xuống sân trường. "Em có biết không, Harry, ta đã nhìn em trưởng thành từ một cậu bé bướng bỉnh trở thành người đàn ông như hôm nay. Ta chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của em, cũng chưa bao giờ can thiệp vào những quyết định của em. Nhưng... em có chắc mình ổn không?"

Harry cười khẽ, nhưng âm thanh đó nghe có vẻ gượng gạo. "Tất nhiên là ổn rồi. Tại sao em lại không ổn chứ? Đây là điều tốt đẹp mà, đúng không?"

Minerva quay lại, ánh mắt bà sắc bén nhưng cũng đầy sự dịu dàng. "Em có thể lừa dối cả thế giới, Harry, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng em có thể giấu ta. Ta đã chứng kiến em trải qua những mất mát, những nỗi đau. Và ta biết khi nào em đang che giấu điều gì đó."

Harry mở miệng định phản bác, nhưng rồi lại khép miệng lại. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Bởi vì, sâu thẳm trong lòng, cậu cũng không chắc mình thực sự ổn hay không.

Minerva thở dài, tiến lại gần, đặt một tay lên vai cậu. "Ta không bảo em không nên kết hôn, cũng không nói rằng Ginny không phải là một cô gái tốt. Ta chỉ muốn em biết rằng, em không cần phải vội vàng. Hôn nhân không phải là một quyết định có thể dễ dàng đảo ngược. Nếu trong lòng em còn điều gì đó chưa thể buông bỏ, thì hãy tự hỏi bản thân rằng... liệu đây có phải là điều em thực sự mong muốn không?"

Harry cúi đầu, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo chùng của mình. "Em... em hiểu rồi. Nhưng em nghĩ mình vẫn nên tiếp tục. Em muốn một cuộc sống bình thường. Em cần điều đó."

Minerva gật đầu, đôi mắt bà ánh lên vẻ thấu hiểu. "Được rồi, Harry. Nếu đó là quyết định của em, ta sẽ không ngăn cản. Nhưng hãy nhớ rằng, em không cần phải chứng minh bất cứ điều gì với ai cả."

Harry mỉm cười, lần này có phần chân thật hơn. "Em biết mà. Cảm ơn cô, Minerva."

Bà khẽ gật đầu, và Harry quay lưng rời khỏi phòng. Nhưng khi cánh cửa khép lại sau lưng cậu, Minerva chỉ có thể thở dài. Bà biết rằng, có những thứ không thể dễ dàng chôn vùi như vậy.

Harry bước xuống hành lang dài của Hogwarts, đầu óc trống rỗng. Nhưng rồi, khi cậu rẽ vào một góc khuất, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên khiến tim cậu thắt lại.

"Ồ, xem ai đây? Cậu Bé Vàng quay về thăm chốn cũ sao? Hay là chỉ ghé qua để khoe khoang về đám cưới sắp tới?"

Snape đứng đó, khoanh tay trước ngực, đôi mắt hẹp lại, như thể muốn nghiền nát từng câu từng chữ mà Harry sẽ nói. Những lời châm chọc của ông thấm sâu vào tâm trí Harry như những vết cắt nhỏ, nhưng lại sắc bén đến mức không thể bỏ qua.

Harry cảm thấy một luồng tức giận dâng lên trong người, siết chặt tay đến mức các ngón tay bắt đầu nổi lên những đường gân. Cậu nhìn Snape, ánh mắt cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu sự bực bội. "Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với ông về cuộc sống của mình, Snape," cậu đáp, giọng vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản nhưng trong thâm tâm lại sục sôi một cảm giác khó chịu vô cùng.

Snape nhếch môi, đôi mắt lạnh lẽo như mùa đông, không hề thay đổi. "Vậy sao? Ta cứ tưởng cậu sẽ muốn chia sẻ tin tức tốt lành này với mọi người chứ. Hay là... cậu không thực sự hào hứng như cậu muốn thể hiện? Cậu không thấy tự hào về những gì mình đã đạt được sao?"

Câu nói của Snape như một vết thương hở, rỉ máu những cảm xúc chưa bao giờ nguôi ngoai trong Harry. Cậu cảm thấy mình như một con sói bị nhốt trong một cái lồng, luôn phải gào thét để giải tỏa sự kiềm nén. "Tôi không quan tâm ông nghĩ gì," Harry cắn chặt môi, cố giữ cho giọng mình không bị nghẹn lại. "Dù ông có nói gì đi nữa, tôi vẫn sẽ kết hôn với Ginny. Chẳng lẽ ông mong đợi tôi mãi mãi sống trong quá khứ sao?"

Harry biết câu hỏi này không chỉ dành cho Snape, mà còn dành cho chính mình. Cậu có thật sự muốn kết hôn với Ginny? Hay chỉ là đang chạy trốn khỏi những bóng ma quá khứ, khỏi những vết thương mà cậu không thể xóa bỏ? Cậu có thể đối mặt với quá khứ đó không?

Snape bước tới một bước, ánh mắt ông như dao sắc cắt qua lớp phòng thủ mỏng manh của Harry. "Ta chẳng mong đợi gì ở cậu, Potter. Nhưng ta biết rõ một kẻ đang chạy trốn khỏi thứ gì đó khi ta nhìn thấy. Và cậu – cậu đang chạy trốn." Lời nói của Snape như một cái búa tạ, đập mạnh vào tâm hồn Harry, khiến cậu chao đảo. Cậu biết rằng Snape nhìn thấu những điều mà cậu đang cố che giấu, nhưng lại không đủ sức để thừa nhận chúng.

"Câm miệng!" Harry gắt lên, giọng cậu nghẹn lại, nhưng vẫn không thể ngừng cảm giác giận dữ dâng lên trong lòng. Mắt cậu loé lên những tia giận dữ đến tột cùng, như thể chỉ còn một chút nữa là cậu sẽ mất kiểm soát. "Ông không có quyền phán xét tôi! Ông không hiểu gì cả! Tôi không chạy trốn gì cả! Tôi chỉ đang cố gắng sống cuộc đời của mình, không giống như ông – lúc nào cũng chìm đắm trong những gì đã qua!" Những lời này buột ra khỏi miệng Harry như một sự thừa nhận đau đớn. Cậu đang cố gắng thay đổi, tìm kiếm một tương lai mới, nhưng liệu điều đó có thực sự giúp cậu thoát khỏi những vết thương cũ?

Cơn giận của Snape bùng lên, ông rút đũa phép ra, ánh mắt tối sầm lại như một cơn bão sắp ập đến.

"Expelliarmus!"

Ông gầm lên, một làn sóng phép thuật lao về phía Harry, mạnh mẽ và không thương tiếc.

Harry không hề chần chừ, đũa phép đã ở trong tay cậu, và phản ứng của cậu nhanh chóng như một phản xạ tự nhiên.

"Expelliarmus!"

Cậu đáp trả ngay lập tức, giọng cứng rắn, nhưng trái tim lại đang đập loạn xạ. Phép thuật của cậu va chạm với Snape, và không chỉ đơn giản là một cuộc đấu phép, mà là sự va đập của những nỗi đau chưa nguôi ngoai.

Snape né tránh, vung đũa phép tấn công ngay lập tức với một nguyền cắt sâu.

"Sectumsempra!"

Lời nguyền sắc bén lao về phía Harry, mang theo sức mạnh của những ký ức đen tối và sự hận thù. Harry vội vàng dựng khiên chắn, cơn gió từ các tia sáng phép thuật văng mạnh vào mặt, khiến cậu không thể tập trung.

Các học sinh xung quanh hét lên, chạy tán loạn khi các tia sáng phép thuật tạo thành những vệt sáng lạ mắt, chiếu sáng những bức tường tối tăm của Hogwarts. Những vết nứt xuất hiện trên tường, như thể cả ngôi trường này đang run rẩy dưới sức mạnh của cuộc chiến.

Một tia sáng xanh lóe lên khi Snape bắn một bùa choáng, nhưng Harry không do dự, nhanh chóng đáp trả bằng:

"Protego Maxima!"

Cậu cảm thấy sức mạnh từ phép thuật của mình đẩy ngược lại, và sàn nhà rung chuyển dữ dội khi cả hai tiếp tục chiến đấu. Mỗi lần đối mặt, mỗi lần phép thuật được tung ra, là một lần Harry cảm nhận được nỗi đau không thể thốt thành lời trong lòng mình.

Rồi, một tiếng nổ lớn vang lên khi hai bùa chú va chạm giữa không trung, cuốn cả hai người ra xa. Harry cảm thấy một cơn đau nhói nơi vai khi cậu đập mạnh vào tường, cơn choáng váng xâm chiếm. Cậu mơ hồ nhận ra rằng mình không chỉ bị thương thể xác mà còn bị thương sâu trong tâm hồn. Snape cũng không khá hơn, vết cắt sâu trên má ông đang chảy máu, và hơi thở của ông trở nên dồn dập, mệt mỏi.

Cả hai đều thở hổn hển, ánh mắt họ giao nhau qua làn khói mờ nhạt, như thể mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại họ và những đau đớn không thể diễn tả.

Giữa sự hoảng loạn của các học sinh, Minerva xuất hiện, bước vào với vẻ mặt giận dữ và thất vọng. "Đủ rồi! Hai người nghĩ Hogwarts là chiến trường sao?" Bà đứng giữa họ, ánh mắt sắc bén như dao cắt, không hề cho phép họ tiếp tục sự đối đầu này.

Cả Harry và Snape đều im lặng, không ai nói thêm lời nào. Nhưng trong đôi mắt họ, vẫn là nỗi đau chưa từng nguôi ngoai. Những bóng ma của quá khứ vẫn bám theo họ, những ký ức cũ không dễ dàng bị xóa nhòa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip