27 (16+)
Harry, trong suốt những ngày tháng chuẩn bị cho đám cưới với Ginny, cảm thấy như mình đang sống một cuộc đời của người khác, không phải của chính mình. Cậu cảm nhận được sự trống rỗng trong lòng, một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Dù Ginny vẫn yêu thương và hy vọng vào tương lai của họ, Harry không thể che giấu được sự căng thẳng và bất an trong tâm hồn. Cậu không muốn làm Ginny đau, nhưng chính cậu lại cảm thấy mình đang đẩy bản thân vào một vết nứt không thể hàn gắn. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt đầy tình yêu của Ginny, cậu chỉ thấy một sự dằn vặt, một nỗi sợ hãi không thể nào quên. Cậu cứ tiếp tục an ủi cô, nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ chẳng ổn chút nào.
Một buổi tối, khi không thể chịu đựng thêm nữa, Harry quyết định tìm đến rượu. Cậu uống một cách vô thức, rồi tiếp tục hút thuốc, một thói quen cậu đã từ lâu tránh xa, nhưng lúc này thì cậu không thể cưỡng lại. Mỗi hơi rượu và thuốc như châm ngòi cho những cơn bão trong lòng cậu. Cậu cảm thấy mình đang mất kiểm soát, nhưng lại không thể dừng lại. Những suy nghĩ về Snape, về cuộc đối đầu của họ, cứ lởn vởn trong đầu Harry. Cuối cùng, trong cơn say, cậu tìm đến Snape. Không hiểu sao, cậu chỉ biết mình cần phải đến, cần phải nói ra những lời chưa kịp thốt lên.
Cánh cửa phòng của Snape mở ra. Ánh sáng mờ ảo từ một ngọn đèn dầu nhỏ lấp lánh trong phòng. Snape đang ngồi hút thuốc, khuôn mặt ông không biểu lộ cảm xúc, như mọi khi. Harry bước vào, đôi mắt mờ đi vì rượu, nhưng vẫn ánh lên sự kiên quyết lạ thường.
"Ngài..." Harry gọi với giọng khàn đặc, rồi cậu tiến lại gần.
"Ngài có yêu em không?" Câu hỏi bật ra như một lời thầm thì, đầy sự khẩn cầu mà chính Harry cũng không biết mình đang tìm kiếm gì.
Snape ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào Harry, nhưng không có gì ngoài sự lạnh lùng. "Em hỏi ta điều này trong lúc say sao, Potter?" Snape đáp, giọng ông vẫn không thay đổi, nhưng có gì đó trong ánh mắt ông cho thấy ông đang đấu tranh với chính mình.
Harry, trong cơn say, không thể kìm nén sự xáo trộn trong lòng. Cậu tiến lại gần hơn, nắm lấy vai Snape, đôi tay cậu run rẩy.
"Ngài có ghen không? Ngài có hối hận không?" Cậu hỏi, mỗi câu nói như một vết cắt trong lòng.
"Ngài luôn nói là không thể yêu em, nhưng sao ngài lại ở đây, ngài luôn ở đây, giúp đỡ em, vì sao?"
Snape nhìn vào Harry, đôi mắt ông dường như thoáng qua một nỗi đau sâu sắc. Ông hít một hơi dài, rồi chậm rãi lên tiếng.
"Ta không thể yêu em, Potter," ông nói, giọng trầm và đầy nặng nề. "Ta có thể giúp đỡ em, vì ta không muốn em lặp lại sai lầm mà ta đã mắc phải trong quá khứ."
Harry, nghe những lời đó, cảm giác như có một cái gì đó vỡ vụn trong lòng mình. Cậu không thể hiểu nổi, sao tất cả lại phức tạp đến thế.
"Ngài có hối hận không?" Cậu hỏi lại, dù câu trả lời có thể làm cậu đau đớn, nhưng cậu vẫn phải nghe, phải biết.
Snape nhìn Harry với vẻ mặt cứng rắn, nhưng rồi ông lặng lẽ gật đầu.
"Ta hối hận," ông nói, giọng ông thấp hơn, như thể những lời này đau đớn hơn cả một vết thương.
"Ta hối hận vì không thể bảo vệ em như ta đã muốn, vì không thể yêu em như ta từng mơ ước.
Nhưng... tình yêu của ta không phải là điều em cần. Ta không thể yêu em, Potter."
"Vậy thì hãy ngủ với em, Severus." Harry lên tiếng sau sự im lặng kéo dài.
"Em có chắc không? Điều này sẽ khiến em hối hận cả đời." Snape biết, dù Harry có trả lời thế nào, thì ông vẫn sẽ lao vào hố đen không lối thoát, sẽ chiếm đoạt cơ thể ấy mặc kệ cho trái tim vẫn luôn đau đớn đến mức dằng xé không thể nào thở nổi.
"Em yêu ngài, Severus của em..." Harry vòng tay qua cổ ông, hôn lên phần xương quai xanh sau lớp áo giữ nhiệt mỏng, cậu dường như có thể cảm nhận được từng nhịp đập phát ra từ trái tim của đối phương. Harry thích được như vậy mãi, Snape không đẩy cậu ra và cậu có thể làm mọi thứ thoả mãn những khát khao từ trong sâu thẳm trái tim.
"Hãy yêu em đi, chiều chuộng và nâng niu thân thể lẫn trái tim mà ngài luôn khát khao." Harry kiễng chân, đầu lưỡi nhỏ liếm láp vành tai của ông ta thể như nó là viên kẹo ngọt ngào nhất thế gian.
Snape cảm nhận hơi thở của Harry gần mình, căng thẳng, như thể thời gian bỗng ngừng lại. Cậu ngồi lên bàn làm việc của ông, ngay giữa đống sách vở, lọ thuốc, và những dụng cụ không tên mà Snape dùng trong phòng thí nghiệm. Mọi thứ xung quanh dường như không còn quan trọng nữa. Snape cảm thấy hơi thở của Harry trên môi mình, sự gần gũi khiến ông không thể kìm nén, tự hỏi liệu mình đã quá đắm chìm vào cảm giác này.
"Em thật sự muốn thế?" Snape hỏi, giọng ông khàn đi, hơi thở dồn dập, tựa như đang đấu tranh với chính mình.
Harry nhìn ông, đôi mắt mở rộng, không còn lý trí. Cậu chỉ gật đầu, môi cậu run rẩy, có chút lo lắng nhưng cũng đầy khao khát. "Em muốn điều này từ lâu rồi, thưa ngài, Hoàng Tử Lai của em."
Chưa một lời nào nói ra, đôi môi họ gặp nhau trong một nụ hôn cuồng nhiệt, say đắm. Cả hai chìm đắm trong cảm giác của nhau, không còn gì ngoài nhịp đập trái tim, không còn lý trí hay lý do để dừng lại. Cánh tay của Snape vòng qua lưng Harry, kéo cậu gần hơn, bàn tay khẽ đẩy cậu xuống. Mọi thứ trên bàn làm việc bị quét xuống đất, những món đồ nhỏ vỡ vụn, không ai quan tâm.
Cảm giác ấm nóng của môi Snape trong miệng cậu khiến Harry như muốn tan chảy. Cậu đã bao giờ nghĩ mình sẽ cảm thấy như thế này chưa? Đầu óc cậu như trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất cảm giác khao khát, niềm mong muốn không thể phủ nhận. Nhưng cậu không thể rời bỏ, không thể quay lại nữa. Cái gì đó đã thay đổi, và nó không thể trở lại như trước.
Snape cảm nhận được sự bất lực trong chính mình. Dù có khao khát, dù có thèm muốn, nhưng ông vẫn luôn là một người đàn ông đầy kiềm chế, luôn tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được cái giá của hành động này. Nhưng khi cảm giác đó xâm chiếm ông, ông không còn đủ sức để chống lại.
Đó là một khoảnh khắc giữa sự chiếm hữu và bất lực, giữa sự yêu thương và sự đau đớn không thể tránh khỏi. Họ không thể quay lại, nhưng đồng thời, không thể bước tiếp.
Họ đã cùng nhau trải qua vô số khuông bậc cảm xúc khác nhau, khi hai cơ thể hoà làm một, chỉ còn lại tiếng rên rỉ, tiếng khóc nấc và tiếng va chạm xác thịt vang lên trong căn phòng tối. Harry giống như một con cáo ranh ma ôm lấy Snape, tham lam cắn mút phần cổ có vết sẹo mà Nagini để lại.
Còn Snape chẳng khác gì, ông ta đem dương vật của mình nhồi nhét vào trong hậu huyệt chật chội nhưng ấm áp ấy. Mỗi nhịp di chuyển, mỗi nhịp thúc tận vào bên trong như thể đã chạm tới cuối cùng, Harry đều rên rỉ thật lớn đầy thoả mãn. Harry và Snape, đều chìm đắm trong khoái cảm mà cả hai mang lại.
Sai trái nhưng đáng giá.
"Ta không thể ích kỷ...giữ em lại bên mình..."
Nhìn Harry ngủ say trong lòng, ông ta đau đớn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip