34
Harry cảm thấy mình đang chìm vào một khoảng không mờ mịt, không gian rộng lớn trắng xoá như không có điểm dừng. Cảm giác này rất quen thuộc, như thể cậu đang rơi vào một vực sâu, nhưng lần này không phải là cái chết. Đây là một nơi khác, kỳ lạ và đầy bí ẩn. Dù mọi thứ xung quanh không có hình dạng rõ ràng, cậu lại cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, mờ ảo trong không gian mênh mông ấy. Harry nheo mắt, rồi cảm thấy một trái tim ấm áp đập mạnh trong lồng ngực. Mẹ cậu, Lily Evans, đứng đó, mỉm cười với cậu. Mái tóc đỏ rực của cô như cháy lên dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt xanh ngọc của cô dịu dàng nhìn về phía cậu. Cả cơ thể Harry run lên, như thể không thể tin vào điều này, nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi mẹ mình.
"Mẹ..." Harry lắp bắp, đôi mắt ướt lệ. Mọi ký ức về mẹ bỗng ùa về, làm cậu nghẹn ngào.
Lily nhìn cậu, nụ cười ấm áp trên môi. "Con ổn chứ, Harry?"
Harry không thể nói gì. Cảm giác lạ lẫm và xót xa khiến cậu như bị ngạt thở. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn mẹ mình, cố gắng nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Lily cất tiếng, nhẹ nhàng, như một cơn gió vỗ về tâm hồn cậu.
"Con đừng lo lắng quá," Lily nói, giọng cô đầy yêu thương. "Mẹ biết con có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều điều chưa rõ. Nhưng hôm nay, mẹ muốn con nghe lời mẹ."
Harry chỉ có thể đứng im, đôi mắt không thể rời khỏi khuôn mặt của mẹ. Lily tiếp tục, giọng cô trở nên nghiêm túc hơn, như thể muốn chuyển tải một thông điệp quan trọng.
"Mẹ không thể ở bên con lâu, nhưng mẹ có điều này phải nói," Lily bắt đầu, giọng cô trở nên dịu dàng, nhưng cũng đầy nỗi buồn. "Harry, mẹ muốn con hiểu một điều. Tất cả những gì đã xảy ra giữa mẹ và Severus, con phải biết sự thật."
Harry không thể ngăn mình khỏi cảm giác bất an khi nghe nhắc đến cái tên đó. "Snape..." Cậu lặp lại, lòng không thể lường trước được những gì mẹ mình sẽ nói tiếp theo.
Lily gật đầu, ánh mắt trở nên đượm buồn. "Severus yêu mẹ, Harry. Cậu ấy đã yêu mẹ suốt cả cuộc đời mình. Nhưng mẹ đã không nhận ra điều đó cho đến quá muộn."
Harry cảm thấy như có một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng. Những ký ức về Snape, về mối quan hệ phức tạp giữa hai người họ, ùa về. Nhưng chưa kịp nói gì, Lily đã tiếp tục.
"Mẹ đã từ chối Severus, Harry. Mẹ đã quay lưng lại với cậu ấy khi cậu ấy cần mẹ nhất. Nhưng mẹ không thể không hiểu được rằng chính Severus đã mắng mẹ là 'máu bùn' vào ngày đó. Cậu ấy tức giận, giận dữ vì mẹ đã lựa chọn James, và cậu ấy không thể chịu đựng được khi thấy mẹ gần gũi với người khác. Mẹ đã rất sốc, rất tổn thương," Lily kể, đôi mắt sáng lên vì cảm xúc mạnh mẽ, như thể những ký ức ấy vẫn còn tươi mới. "Cậu ấy đã nói những lời rất đau đớn, Harry. 'Máu bùn', 'đồ hạ đẳng', và rồi, mẹ không thể chịu nổi. Mẹ đã quay lưng lại với cậu ấy trong lúc cậu ấy cần mẹ nhất, và mẹ nghĩ đó là sự lựa chọn đúng đắn vào thời điểm đó."
Lily ngừng lại, đôi mắt cô dường như nhìn về một ký ức xa xăm. "Nhưng sau đó, mẹ đã nhận ra, nếu mẹ không quay lưng lại với Severus, có lẽ cậu ấy sẽ không trở thành người mà mẹ không nhận ra nữa. Mẹ đã để cậu ấy cô đơn, và điều đó đã thay đổi cả cuộc đời cậu ấy."
Harry lặng im, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng khi nghe mẹ mình kể lại câu chuyện này. Cậu không ngờ rằng chính cái lời mắng chửi của Snape – người mà cậu luôn coi là kẻ thù – lại là dấu mốc quan trọng trong mối quan hệ giữa ông và Lily. Cậu cảm nhận được nỗi đau sâu sắc mà cả hai đã phải trải qua.
"Mẹ đã làm tổn thương cậu ấy, Harry," Lily nói, giọng cô trầm xuống, "Và chính điều đó đã khiến Severus trở thành người mà cậu ấy đã trở thành."
Harry cúi đầu, cảm giác như một gánh nặng đè lên tim cậu. "Snape đã yêu mẹ. Ông ấy yêu mẹ thật lòng, đúng không?" Câu hỏi ấy như một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi cậu.
Lily gật đầu, nụ cười buồn bã trên khuôn mặt cô. "Cậu ấy yêu mẹ hơn bất kỳ ai, Harry. Nhưng cậu ấy lại không thể hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để vượt qua mọi thứ. Khi mẹ quay lưng lại, cậu ấy cảm thấy như thế cả thế giới này phản bội mình, và cậu ấy đã rơi vào con đường mà không ai có thể ngăn cản."
Harry cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Mỗi lời mẹ nói càng khiến cậu hiểu hơn về Snape, về những gì ông đã trải qua. Và rồi, Lily lại khẽ mỉm cười.
"Nhưng con đừng lo, Harry," Lily nói, "Severus không phải là người xấu. Mẹ biết con đang cảm thấy gì, nhưng hãy tin mẹ, Severus có thể thay đổi. Con có thể giúp ông ấy, giống như cách con đã giúp những người khác."
Harry ngước nhìn mẹ, trái tim bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn dù vẫn còn đầy câu hỏi. Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong ánh mắt của Lily – như thể tất cả những nỗi lo lắng đã được giải toả.
"Con sẽ cố gắng, mẹ," Harry thì thầm, "Con sẽ cố gắng làm đúng."
Lily mỉm cười và vỗ nhẹ vào tay cậu. "Mẹ tin con, Harry. Con sẽ làm được."
.
Khi Harry từ từ mở mắt, cậu cảm thấy một sự mơ màng, như thể đang bước ra từ một cơn ác mộng dài. Mắt cậu không thể tiêu hóa hết ánh sáng xung quanh, và cậu phải mất một lúc lâu để làm quen với không gian. Cảm giác khó chịu trong cổ họng khiến cậu ho khẽ, cổ họng khô ráp vì lâu ngày không được sử dụng. Cậu cảm thấy khát, khát đến nỗi muốn nuốt lấy cả không khí, và giọng nói của cậu khi gọi người nghe thật khàn đặc, như thể cậu đang gào thét từ sâu trong một giấc mơ.
"Snape..." Harry thì thào, cảm giác không thể tin nổi khi thấy mình còn sống, khi thế giới xung quanh vẫn còn đang tồn tại. Cậu cảm thấy yếu ớt, mệt mỏi, như thể mình đã sống qua một cơn bão.
Ngay lập tức, một bóng hình quen thuộc vội vã xuất hiện bên giường, một bóng dáng mà cậu chỉ có thể gọi tên trong những cơn đau đớn, trong những giấc mơ vỡ vụn. Snape đứng đó, mắt ông đầy vẻ ngỡ ngàng và mừng rỡ. Khi ông nhìn vào mắt Harry, tất cả sự kiên cường, tất cả lớp băng lạnh lùng mà ông đã xây dựng suốt bao năm đều tan chảy. Chỉ còn lại một con người yếu đuối, hoàn toàn bất lực trước tình yêu ông đã kìm nén bấy lâu.
Snape nhìn chằm chằm vào cậu, tay ông run rẩy khi nắm lấy bàn tay lạnh giá của Harry, cảm giác như muốn chắc chắn rằng cậu thật sự tỉnh lại, rằng cậu thật sự sống. Cảm xúc trong lòng ông dâng trào mạnh mẽ, quá mạnh mẽ để có thể kìm chế. Ông nhắm mắt lại trong khoảnh khắc, tự hỏi liệu đây có phải là giấc mơ, liệu có phải cậu thật sự tỉnh lại, và nếu có, liệu ông có thể tiếp tục sống mà không bị nỗi đau quá khứ xé nát.
"Em... em tỉnh lại rồi..." Giọng Snape run rẩy, có lẽ đây là lần đầu tiên ông không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. "Cuối cùng, em tỉnh lại rồi..." Một cảm giác như được giải thoát, như một gánh nặng đã được gỡ bỏ khỏi trái tim ông.
Ông nắm lấy tay Harry chặt hơn, như thể muốn truyền cho cậu tất cả sự sống còn lại của mình. Trong lòng ông, có một cảm giác như sợ hãi, sợ rằng nếu ông lỡ buông tay, mọi thứ sẽ lại tan vỡ, rằng cậu sẽ lại biến mất trong khoảnh khắc. "Xin lỗi... đã để em phải chịu đựng một mình," Snape nói, giọng ông nghẹn lại, không thể nói ra tất cả những gì ông đã cảm nhận trong suốt những tháng ngày qua. "Ta... sẽ không đẩy em ra xa nữa. Em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi." Ông không thể giữ được sự kiêu hãnh như xưa. Ông cảm thấy tội lỗi, cảm thấy đau đớn vì đã làm tổn thương Harry, vì những gì ông đã làm trong quá khứ, vì đã không nhận ra tình yêu mà ông đã chôn giấu.
Snape hít một hơi thật sâu, giọng ông trở nên thâm trầm, nghẹn ngào. "Em... xin em tha thứ cho ta. Ta yêu em lắm, Harry." Những lời này thoát ra như một sự giải thoát cho tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu. "Ta yêu em rất nhiều, hơn cả bản thân mình, hơn cả những gì ta có thể hiểu được." Cái cảm giác nghẹt thở, cái cảm giác lạc lối trong tình yêu khiến ông cảm thấy như mình không thể tiếp tục sống nếu không có Harry bên cạnh.
"Xin em hãy tha thứ cho ta." Lời xin lỗi ấy, lần này không phải là sự khiêm tốn hay sự kiêu hãnh, mà là sự thừa nhận hoàn toàn sự yếu đuối của ông. Ông không thể giữ vững được nữa.
Snape không thể rời mắt khỏi Harry, trái tim ông như bị xé nát từng mảnh. Mọi sự kiên cường, tất cả vẻ lạnh lùng mà ông đã trau dồi trong suốt cuộc đời bỗng chốc tan biến. Chỉ còn lại một người đàn ông đơn độc, khổ sở trong tình yêu và nỗi đau mà mình tự tạo ra. Nhưng bây giờ, khi Harry tỉnh lại, ông biết rằng sẽ không có gì quan trọng hơn việc ở lại bên cậu, không bao giờ để cậu lại một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip