Chương 10

Chương 10

Snape yên lặng nhìn cậu một hồi, sau đó mới hỏi: "Vậy cậu muốn biết điều gì?" Giọng nói của ông là một sự pha trộn kỳ lạ giữa niềm căng thẳng và mệt mỏi.

Harry cố lờ đi việc Snape đang nắm chặt tay ghế như thế nào. Đôi bàn tay với những ngón dài, ố vàng của người bạn đồng hành của cậu trông gần giống móng vuốt của diều hâu. Cậu không thoải mái khi nhớ lại sinh vật mà cậu đã chiến đấu vào thứ hai, một sinh vật có cùng căn bệnh với Snape.

Nhớ lại lời thừa nhận trước đó của Snape, cậu tự hỏi liệu người đàn ông kia có thể là đang ngồi đó, ngửi mùi máu của cậu và kiềm chế bản thân không tấn công không.

"Potter, nếu cậu chỉ đơn giản là đến để nhìn chằm chằm ta, thì cậu có thể bớt tinh thần ấy đi," Snape khiển trách.

"Tôi xin lỗi," cậu lấy lại tinh thần. "Tôi biết điều này rất khó khăn với ông."

"Cậu căn bản hoàn toàn không biết gì cả!" Snape gầm gừ với vẻ xấu tính khó chịu thường thấy của mình.

"Vậy thì, giáo dục tôi đi," Harry phản đối.

"Ta đã cố gắng làm điều đó trong suốt bảy năm trời, và cuối cùng thất bại thảm hại," Snape trả lời.

"Giáo sư . . . ."

"Đủ rồi, cậu muốn biết điều gì? Ta đã đảm bảo với cậu rằng ta không phải là mối nguy hiểm, rằng ta sẽ không săn giết con người để sống sót. Ta còn có thể nói gì với cậu nữa đây?"

"Có lẽ... làm thế nào mà ông biến thành như vậy?" cậu ngập ngừng hỏi. "Nếu vấn đề này không quá riêng tư."

Snape khịt mũi. "Cậu nghĩ nó xảy ra như thế nào? Một con ma cà rồng đã cắn vào cổ ta, dụ ta uống máu của hắn, và... ba ngày sau ta tỉnh dậy... đã thay đổi xong rồi."

"Vậy là ông đã bị tấn công?" cậu hỏi, không thể giữ lại câu hỏi trong đầu.

Một khoảng im lặng kéo dài, rồi Snape hạ giọng, "Không. Cách nói đó sẽ miễn trừ trách nhiệm cho ta, bảo là sai lầm không phải tại ta. 'Dụ dỗ' sẽ là một từ miêu tả tốt hơn. Đối phương hoàn toàn không dùng vũ lực ép buộc ta. Ta tự đày đọa mình vào số phận này, vì sự yếu đuối của chính mình."

"Thái độ này thật sự... vô cùng nghiêm khắc," Harry nói, ngạc nhiên trước sự kịch liệt của Snape.

"Bởi vì hậu quả thật sự không thể tha thứ. Ta khi đó quá ngu muội, kể từ khi đó trong mỗi một ngày, ta đều phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình."

Khi Harry còn nhỏ, cậu chưa bao giờ nghe thấy Snape tự trách bản thân vì bất cứ điều gì. Điều này làm cậu càng cảm thấy cảm thông hơn với kẻ thù cũ của mình, cảm thông đến mức cậu cho phép mình đặt câu hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng, "Khi đó ông bao nhiêu tuổi?"

"Sau một năm tốt nghiệp khỏi Hogwarts. Mười tám tuổi, ta nghĩ vậy. Ta vừa mới bắt đầu học đại học."

"Làm thế nào mà ông gặp phải ma cà rồng?"

Snape nhìn vào trong mắt của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu thật sự muốn nghe cái này sao?"

"Đúng vậy," Harry nói, dưới cái nhìn chằm chằm dữ dội đó, dạ dày cậu co rút rung động lên.

"Tại sao?"

Cậu cho rằng đó là một câu hỏi rất hợp lý. Những gì cậu yêu cầu được biết chắc chắn là rất riêng tư, và thực sự không liên quan gì đến mối quan tâm của cậu đối với sự an toàn của bất kỳ con người nào. "Tôi... tôi đang thử hiểu biết. Những gì tôi đã biết lúc này đã làm lung lay mọi niềm tin chắc chắn mà tôi từng có về ông."

"Không có gì nhiều để giải thích cả. Năm 18 tuổi, ta không... có vẻ ngoài dễ coi hơn là ta đang có bây giờ. Ta hoàn toàn thiếu kinh nghiệm, càng không cần nói đến việc... con ma cà rồng đã chuyển hóa ta là người đàn ông hấp dẫn nhất ta từng thấy. Ta không thể kháng cự được hắn."

Harry không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, nhưng cậu căn bản không tưởng tượng ra được sự liên quan giữa người đàn ông xấu tính này với một tình huống tình dục, càng đừng nói đến việc, trong lúc nhất thời kích động, phóng đãng đến mức uống máu ai đó.

Snape bật ra một tràng cười sắc lạnh, bén nhọn không chút ý cười. "Một ảo ảnh khác tan vỡ sao, Potter? Ta đã dùng một sự biến thái trái với tự nhiên để xúc phạm lên sự nhạy cảm truyền thống của cậu?"

"Tôi không biết ông... thích nam giới hơn, giáo sư," cậu trả lời, không hiểu tại sao việc Snape cũng giống cậu trong chuyện này lại khiến tim cậu bắt đầu đập loạn xạ như vậy. Cậu hít một hơi thật sâu và cố gắng thả lỏng.

"Cho đến bốn ngày trước, cậu vẫn không hề biết ta là một trong những sinh vật bất tử. Cậu căn bản không biết gì về ta cả."

"Tôi đã bắt đầu nhận ra điều này," cậu nhẹ nhàng nói. "Và cũng trịnh trọng thanh minh lại với ông, là ông đã không xúc phạm đến sự nhạy cảm của tôi. Nếu tôi thật sự như vậy thì cảm giác sẽ hơi đạo đức giả."

Cậu không biết tại sao mình lại nói với Snape như vậy. Xu hướng tính dục riêng của cậu hầu như không liên quan gì với lý do tại sao cậu ở đây. Chết tiệt, giữa hai việc này căn bản không chút quan hệ nào.

Xu hướng yêu thích chỉ quan trọng nếu cậu hành động theo chúng. Cậu đủ trung thực để nhận ra rằng, cậu cũng tự khép kín giống như Snape, cũng có khuyết tật trong việc biểu đạt tình cảm, chỉ là cậu đơn giản che giấu nó tốt hơn.

"Ta hiểu được." Lông mày của Snape nhướng lên trong một cử chỉ biểu cảm tràn đầy ý nghĩa sâu xa.

Muốn làm chệch hướng cuộc trò chuyện khỏi tình trạng thảm hại của cuộc sống tình yêu không tồn tại của mình, Harry hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra với con ma cà rồng đã... chuyển biến ông?"

Snape nhún vai. "Ta không bao giờ gặp lại hắn nữa. Ta đã đánh mất trinh tiết và linh hồn của mình, cho một người hoàn toàn xa lạ mà ta đã gặp ở một trong những buổi dạ hội Halloween của nhà Malfoy. Sau ba đêm, ta thức dậy một mình trong tầng hầm của một ngôi nhà bỏ hoang mà chúng ta... đã trú ẩn."

Là 'trú ẩn', mà không phải 'lên giường'. Cậu nhận thấy sự cẩn thận của Snape khi lựa chọn từ ngữ. Giáo viên cũ của cậu đáng ra có thể cố ý biểu hiện thật sự thô tục, làm cuộc nói chuyện này trở nên cực kỳ xấu hổ đối với cậu, nhưng dường như Snape có vẻ cực kỳ cẩn thận trong việc bám sát sự thật, cũng như ông ấy đang cố gắng kể lại câu chuyện của mình với một thái độ thích hợp. Cậu không thể không ngưỡng mộ ông ấy vì sự tự kiềm chế này. Trong những năm làm Thần Sáng của mình, cậu đã thấy quá nhiều con người sẽ cố tình đóng kịch, kể lại câu chuyện của họ theo một cách thao túng khán giả và gây được thiện cảm cho người nghe. Sự thận trọng của Snape thật sự làm cậu có cảm giác mới mẻ.

"Nghe này, tôi chẳng hiểu gì nhiều về quá trình chuyển hóa ma cà rồng, nhưng rõ ràng là ông không hề mất đi linh hồn," Harry phản đối. "Nếu ông đã mất đi linh hồn, ông sẽ không tự bỏ đói bản thân theo cách ông đã làm, và ông sẽ không quan tâm đến việc trường học có vì ông mà xấu hổ không."

Snape có vẻ bị ngạc nhiên bởi lời nói của cậu. Cuối cùng, Snape phát ra một âm thanh nghe rất không được tự nhiên, "Cảm ơn cậu đã nói như vậy."

"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi," Harry phản bác lại, và sau đó tiếp tục với dòng câu hỏi trước đó của mình. "Sau khi tỉnh dậy, ông có biết chuyện gì đã xảy ra với mình không?"

Snape lắc đầu. "Lúc đầu thì không biết. Ta nghĩ rằng mình đã bị trúng ma dược. Các giác quan của ta bị ảnh hưởng một cách đáng sợ. Khi tỉnh dậy, ta có thể nghe thấy nhịp tim của những con chuột trong tòa nhà bỏ hoang xung quanh mình. Ta có thể ngửi thấy mùi máu của chúng, mùi bụi bặm trong không khí."

"Chắc hẳn ông đã rất sợ hãi," Harry nhận xét mà không cần suy nghĩ.

Snape có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của cậu. Sau một lúc lâu, Snape gật đầu. "Đúng vậy, nhưng cũng cảm thấy... khá hưng phấn. Ta chưa bao giờ cảm thấy tràn ngập sức sống, hay chứa đầy lực lượng được như thế, cảm giác ấy hoàn toàn làm người say mê – mãi cho đến khi cơn đói khát ập đến, và ta cuối cùng hiểu được điều gì đã xảy ra với mình."

"Làm sao - "

Snape đã giúp cậu không phải hỏi một câu hỏi xấu hổ. "Khi ta rời khỏi ngôi nhà đó, không còn nhịp tim của quần thể loài gặm nhấm nữa."

Từng có thời cậu sẽ cảm thấy buồn nôn với kiểu tuyên bố đó, nhưng trong mười hai năm phục vụ với tư cách là một Thần Sáng, cậu đã chứng kiến ​​rất nhiều điều. Cư dân của hẻm Knockturn ăn những thứ còn tồi tệ hơn nhiều so với chuột.

"Tuy nhiên, ông không thể sống bằng máu của chuột," Harry nói, ngữ khí của cậu biến những lời này thành một câu hỏi.

"Không thể duy trì lâu. Máu của chúng không cung cấp đủ chất dinh dưỡng. Sau một thời gian, một ma cà rồng chỉ hút máu loài gặm nhấm sẽ có khuyết tật trong trí tuệ. Cơn đói của hắn sẽ tăng lên, trong khi khả năng phán đoán và tự kiểm soát của bản thân trượt dốc. Đó là công thức dẫn đến thảm họa."

"Ông đã làm gì sau khi rời khỏi ngôi nhà trống?"

"Ta... cho rằng ta đã thất hồn lạc phách suốt một thời gian. Ta... phẫn nộ, sợ hãi, vì thế mà đau thương muốn chết. May mắn thay, ta còn biết tự kiềm chế mình, không bị thay đổi trở thành mối nguy hiểm cho xã hội. Ta lao vào nghiên cứu ma dược, tuyệt vọng tìm kiếm cách chữa trị. Khi còn ở Oxford, ta đã bắt đầu mua gái điếm, uống máu họ và xóa ký ức của họ để tồn tại. Ta không quan tâm đến bản thân hay tương lai của mình, vì ta không tin rằng mình sẽ có một tương lai. Ta ngày càng rơi vào tuyệt vọng, cho đến khi – "

"Ông đã đến gặp giáo sư Dumbledore để được giúp đỡ?" Harry suy đoán.

Snape càng ngồi thẳng người trên ghế dựa, và dời ánh mắt đi. "Giá như ta khôn ngoan được như vậy. Không, ta đã gặp Lucius Malfoy. Hắn đang tuyển người mới cho Voldemort. Ta tin rằng cậu đã quen thuộc với phần còn lại của câu chuyện đáng buồn này."

Harry gật đầu và hỏi, "Voldemort và Malfoy có biết ông là gì không?"

Snape lắc đầu phủ nhận. "Giữ bí mật cho riêng mình có lẽ là một trong những quyết định thông minh ta đã làm trong những năm đó."

"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

Snape tiếp tục bằng một giọng mềm nhẹ, "Sau khoảng một năm, cuối cùng ta tỉnh táo lại và nhận ra điều gì sẽ đến với mình nếu ta vẫn còn ở trong hàng ngũ của Voldemort. Nhưng khi đó ta đã tiếp nhận Dấu hiệu hắc ám. Ta không cho rằng sẽ có bất kỳ ai nguyện ý trợ giúp một kẻ có mức độ đáng nguyền rủa gấp đôi – là một ma cà rồng đồng thời là một Tử thần Thực tử." Khi nói, giọng điệu của Snape thay đổi, trở nên càng thêm tức giận bừng bừng. Harry có cảm giác rằng Snape muốn kể câu chuyện của mình. Xét cho cùng, có vẻ như ông ấy không có ai để chia sẻ những gì mình đã trải qua. Cuối cùng có thể nói cho người nào đó về những điều đáng sợ đã phát sinh trên người ông, nên nhất định lúc này khi nói ra, ông có xu hướng phát tiết tình cảm. "Trong lúc tuyệt vọng, ta đã chuyển hướng về phía Albus. Khi đó điều ta hy vọng nhất là ông ấy sẽ... tự mình xử lý ta. Ta không muốn chết đói trong Azkaban hay bị Bộ xử lý. Đó là hai số phận duy nhất ta có thể hình dung cho bản thân, sau tất cả những gì ta đã làm, nhưng Albus đã cho ta lựa chọn thứ ba, một lựa chọn chứa đựng lời hứa về hy vọng và sự cứu rỗi. Ông ấy không bao giờ cho phép ta coi chính mình như một con quái vật, hay đối xử lại với ta như với một con quái vật. Ông ấy là . . . một con người phi thường."

"Tôi thật hy vọng mình có thể biết về ông ấy nhiều hơn," Harry nói. Cái chết của Hermione và Ron, cùng với trận chiến cuối cùng với Voldemort, đã làm lu mờ mọi thứ khác, bao gồm cả sự ra đi của cụ Albus Dumbledore.

Snape gật đầu. Khi ánh mắt họ gặp nhau, có một khoảnh khắc giao cảm hoàn hảo giữa họ, cùng chia sẻ sự mất mát chung của họ.

Sự gần gũi bất ngờ này khiến cậu chấn động, gần bằng ngang với sự chấn động khi biết được bí mật của Snape hôm thứ hai.

"Từ sau khi tôi phát hiện về ông, có một điều vẫn luôn khiến tôi bối rối," Harry nói, cần phải thể hiện sự tức giận của mình.

Snape nhếch mép, "Chỉ có một điều này làm phiền cậu thôi sao?"

"Được rồi, ý tôi là một điều đặc biệt này. Vào năm thứ ba của tôi, ông đã tiết lộ bản chất người sói của Remus Lupin cho toàn trường, phá hỏng cơ hội việc làm của ông ấy trong thế giới phù thủy."

"Đúng thế," Snape trả lời, bằng giọng điệu mà một người đàn ông có thể sử dụng, để thừa nhận việc mình đã đuổi con chó ra ngoài.

"Ông không thấy điều đó hơi đạo đức giả sao?" Harry hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. Khi tranh cãi với nhau, họ chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp, và cậu đủ lý trí để nhận ra rằng, nổi giận với một con ma cà rồng đang nhịn đói chịu khổ có lẽ không phải là chiến lược khôn ngoan nhất. "Ý tôi là, cả hai người đều có những bí mật giống nhau, đều là loại bí mật có thể hủy hoại cả hai người, vậy mà ông lại phản bội ra bí mật của ông ấy."

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip