Chương 36: Thuốc pha loãng (1)
Chương 36: Thuốc pha loãng (1)
Harry thức dậy sớm vào sáng hôm sau và thấy Severus đang ngủ quấn quanh mình. Rúc vào gần hơn, cậu tận hưởng sự ấm áp trong một lúc lâu trước khi nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay ấy. Severus phát ra một tiếng phản đối nhỏ và một bàn tay bắt đầu mò mẫm trên giường. Việc không tìm thấy thứ mà ông đang tìm chắc hẳn đã khiến ông tỉnh giấc, bởi vì mắt ông mở ra và tập trung vào Harry, người đang bận lôi quần áo ra khỏi tủ.
"Ngủ tiếp đi, còn sớm mà," Harry thì thầm.
"Vậy tại sao cậu đã dậy rồi?" Severus lẩm bẩm, giọng nặng trĩu vì buồn ngủ.
"Hypericia sẽ Floo đến sớm để xem xét một số điều với tôi về việc giảm béo của Dudley. Tôi đã hứa với cô ấy sẽ chuẩn bị một bữa sáng ngon miệng."
Harry mỉm cười khi Severus gật đầu một chút, lăn qua và ngủ tiếp.
Harry chuẩn bị bữa sáng gồm bánh kếp việt quất, xi-rô phong Vermont nhập khẩu, thịt xông khói, salad trái cây và một bình cà phê lớn trong khi chờ Hypericia đến.
"Ồ, Harry, bữa sáng này tuyệt vời quá," cô nói, và khoác vai cậu. Cả hai ngồi và thưởng thức bữa sáng cùng nhau.
Harry đang rót một tách cà phê khác cho mỗi người thì Hypericia cuối cùng cũng đẩy đĩa của cô ấy ra. "Trời ơi, chắc là tôi đã lên vài cân kể từ khi đến đây rồi. Cậu sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời đó."
Harry cười khúc khích, nhưng không nói rõ là khả năng điều đó sẽ không xảy ra.
"Hypericia, về việc giảm béo cho Dudley, thì chính xác điều gì sẽ xảy ra?" Harry hỏi.
"Khá dễ thôi. Tôi sẽ xác định liều lượng vài giọt thuốc, dựa trên cân nặng hiện tại và cân nặng cuối cùng được đề xuất của cậu ấy, và nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, cậu ấy sẽ bắt đầu co lại." Cô nhấp một ngụm cà phê. "Trước đây cậu không hay thắc mắc, sao gần đây lại quan tâm vậy?"
"Chỉ là nó quá dễ dàng thôi," Harry thở dài. "Dudley chưa bao giờ phải làm bất cứ việc gì trong đời. Mọi thứ đều được hoàn thành cho cậu ta, chỉ cần cậu ta yêu cầu. Tôi lo ngại rằng một khi cậu ta rời khỏi đây, cậu ta sẽ ngựa quen đường cũ, quay trở lại với lối sống cũ và tăng cân trở lại, cuối cùng lại tìm đến tôi để được sửa chữa một cách thật dễ dàng."
"Tôi hiểu rồi." Hypericia xoa cằm. "Những gì cậu đang nói, loại bỏ những thói quen phá hoại cũ của Dudley để ủng hộ những thói quen lành mạnh mới, không thể hoàn thành trong một tuần. Và cậu ấy phải có động lực để tự mình làm điều đó. Trừ khi, cậu đang cân nhắc một số biện pháp kiểm soát tâm trí."
"Không, Dudley cần phải tự mình chịu trách nhiệm." Harry xoay chiếc thìa trong cốc cà phê của mình, lắng nghe tiếng "tách-tách" khi gõ vào mặt gốm. "Tôi đã cân nhắc việc sẽ sử dụng một loại bùa chú để ép cậu ta ăn uống điều độ và tập thể dục, nhưng điều đó hoàn toàn sai, cũng như bất hợp pháp." Harry dừng lại, chăm chú nhìn Hypericia. "Có thể, nếu liệu trình này không dễ dàng hay dễ chịu như vậy, cậu ta sẽ suy nghĩ kỹ về việc thực hiện lại thời điểm này."
"Cậu không nghĩ số cân nặng hiện tại đã là đủ động lực rồi sao?" cô ấy hỏi.
"Không, bởi vì bây giờ cậu ta đang uống thuốc tiểu đường hàng tháng, nên cậu ta sẽ không lo lắng."
"Tôi đã thề với tư cách là một người y sĩ, sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến ai," Hypericia nói.
"Tôi không muốn làm tổn thương cậu ta, chỉ làm cho trải nghiệm trở nên tồi tệ, vì lợi ích của chính cậu ta thôi. Ở năm thứ hai, tôi phải mọc lại xương ở cánh tay do một câu thần chú sai lầm. Loại thuốc đó có vị rất kinh khủng và phần mọc lại khá đau đớn, nhưng đó là điều tốt nhất, vì vậy tôi đã chịu đựng nó. Một chút khó chịu cho Dudley bây giờ có thể là điều tốt nhất cho cậu ta."
"Vậy thì, đây không phải là để trả thù cho những trò đùa thời thơ ấu đối với cậu chứ?" Hypericia nói.
Harry cười. "Có lẽ có một chút." Cậu bắt đầu loay hoay với chiếc khăn ăn của mình. "Tôi không muốn cô làm bất cứ điều gì trái với nguyên tắc của mình hoặc khiến cô gặp rắc rối với St. Mungo. Tôi chỉ muốn làm cậu ta phải nhớ bài học lần này."
"Ngay cả khi cậu ấy muốn giảm mỡ lần nữa, điều đó không có nghĩa là cậu ấy sẽ có được liệu trình đó. Cậu luôn có thể từ chối," Hypericia thẳng thắn chỉ ra.
"Đúng vậy, tôi biết. Tôi hy vọng rằng tôi có thể cho cậu ta thêm một lý do để không rơi vào tình cảnh đó một lần nữa," Harry nhún vai. "Tôi đoán chúng ta nên bắt tay vào việc thôi."
Hypericia vươn tay qua bàn và đặt tay lên tay cậu. "Miễn là nó không gây hại cho cậu ấy hoặc can thiệp vào thủ tục giảm béo, tôi cho rằng chúng ta không cần phải để cậu ấy cảm thấy hoàn toàn thoải mái," cô cười ngọt ngào.
"Xuất sắc!" Harry nhe răng cười. "Chúng ta phải bảo Severus tham gia vào việc này."
"Ta cần phải 'tham gia' cái gì cơ?" Severus nói khi bước vào phòng.
"Vui đùa một chút với Dudley," Harry nói. Severus ngồi cạnh Harry và bắt đầu tự phục vụ đồ ăn sáng. Harry đã ếm vài câu thần chú để các món ăn luôn nóng sốt.
"Giải thích đi," Severus ra lệnh.
"Tôi muốn làm cho việc giảm béo của cậu ta trở nên khó chịu, khó chịu đến mức cậu ta sẽ không bao giờ muốn trải qua nó nữa. Hypericia đã đồng ý, miễn là cậu ta không bị tổn hại. Ông có một số kinh nghiệm trong việc khiến cuộc sống của mọi người trở nên tồi tệ mà," Severus nhướn mày, "và tôi muốn ông tham gia vụ này."
Severus tự rót cà phê và khuấy kem và đường. "Thật kinh khủng khi ta phải tham gia vào vụ này, nhưng có lẽ, ta có thể đưa ra một vài gợi ý," Severus nhếch mép trong khi Harry cười toe toét.
Harry, Severus và Hypericia bước vào phòng của Dudley ngay sau đó với vẻ mặt rất nghiêm trọng. Petunia, vốn đã căng thẳng, lập tức cảnh giác.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" bà ré lên. Dudley xoay người lại để nhìn họ, dường như không lo lắng gì cả.
"Không có gì cả. Đây là một công việc nghiêm túc và tôi cần hỗ trợ." Hypericia gật đầu với Harry và Severus, sau đó cô đối mặt với Dudley, "Hôm nay rất đơn giản. Tôi sẽ cân cho cậu, xác định trọng lượng mục tiêu và tôi sẽ cho ra liều lượng thuốc thích hợp. Sau khi cậu uống xong, thuốc sẽ bắt đầu quá trình loại bỏ mỡ thừa. Có câu hỏi nào không?"
"Không, bắt đầu thôi," Dudley nói, làm ngơ trước câu hỏi của mẹ nó. Petunia, người muốn bắt đầu nói, liền phải ngậm miệng lại và lườm lườm giận dữ.
Hypericia lấy đũa phép của cô ra, Dudley và Petunia co rúm lại theo bản năng, cô giơ chiếc đũa trước Dudley rồi đọc câu thần chú Pondus Libra! Trên đầu cậu ta xuất hiện một làn sương mù và từ từ kết lại thành một con số mỏng manh 637. Harry cười khẩy.
"Đây là điểm xuất phát của chúng ta," Hypericia nói. "Bây giờ, một người đàn ông có chiều cao và thể hình như cậu nên nặng khoảng 175 pound (khoảng 80 kg), vì vậy chúng ta sẽ cố gắng đạt được điều đó. Để giảm được 462 pound (khoảng 210 kg), sẽ cần bốn giọt rưỡi thuốc giảm béo. Hãy mở miệng và bắt đầu nào." Dudley mở miệng. Hypericia rút ra một lọ thuốc và một cái xi lanh, đo một chất lỏng màu xanh lục và nhỏ thuốc vào miệng nó. Harry và Severus chăm chú theo dõi. Dudley ngậm miệng và nhăn mặt. Sau đó, nó chu miệng, nheo mắt và nhăn mũi. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má nó.
"Cái gì vậy?" Petunia há hốc miệng. Mắt và miệng của Dudley mở ra, nó lè lưỡi và bắt đầu nôn ọe.
Harry nói: "Có vẻ vị rất tệ." Dudley lúc này đang lấy tay che miệng và phát ra những tiếng khịt mũi.
"Nhiều ma dược sẽ như vậy," Severus nhận xét.
"Bỏng quá!" Dudley rít lên, nhét ngón tay vào miệng để cố gắng cào lớp thuốc ra khỏi lưỡi.
Harry rút tay ra, "Dud, nó sẽ qua thôi." Dudley lườm Harry và bắt đầu ho và, lạ lùng thay, nó hắt xì.
"Cho thằng bé uống gì đi," Petunia rền rĩ.
"Tôi sợ ăn uống bất cứ điều gì bây giờ sẽ cản trở quá trình," Hypericia nói. "Thật ra, cậu ấy chỉ có thể uống nước trong suốt quá trình giảm béo. Ồ, à phải rồi, cậu ấy cũng có thể ăn củ cải, nhưng không được ăn thứ gì khác."
Dudley lúc này đang thở hổn hển, tay vò tóc, người run lẩy bẩy. "Lạnh quá," nó rít lên. Petunia ném chăn lên người nó. Nó phát ra những tiếng nghẹn ngào và thì thầm, "Có vị như nước tiểu, nôn mửa, cứt."
"Thú vị đó," Severus thì thầm với Harry.
"Tôi tự hỏi làm thế nào nó biết những thứ đó có vị như thế nào?" Harry cười khúc khích.
Dudley giãy giụa trên giường, ôm lấy cổ họng, trước khi cuối cùng cũng bất động.
"Duddy-cưng!Duddy-cưng! Nói gì với mẹ đi! Cô đã làm gì vậy?" Petunia hét lên.
"Ồ, cậu ấy ổn mà," Hypericia xoa dịu.
Harry nói: "Tôi đoán là cậu ta đã quen được cái vị kinh khủng đó rồi."
Dudley rên rỉ, chớp mắt và nhìn mẹ nó. "Vị thật kinh khủng, thật sự kinh khủng," nó lầm bầm.
"Duddy, con không sao chứ?" Petunia ngập ngừng hỏi. Nó gật đầu, cố lấy lại hơi thở.
Hypericia nói: "Tôi sẽ niệm chú để theo dõi cậu. "Có thể cậu sẽ cảm thấy kỳ quái khi chất béo bị hòa tan, nhưng sẽ không đau, vì vậy đừng lo lắng." Dudley lại gật đầu.
Harry và Severus rời khỏi phòng trong khi Hypericia kết thúc liệu trình với Dudley, bọn họ sớm biết quá trình trị liệu này sẽ không quá bị kéo dài.
"Vậy ông đã làm gì với lọ thuốc vậy?" Harry hỏi.
"Không làm gì cả," Severus đáp. "Nếu thêm bất cứ nguyên liệu gì thì đều sẽ gây ảnh hưởng lên hiệu quả của ma dược. Đó chỉ là một bùa chú nhỏ mà ta đã tạo riêng cho cha cậu hồi còn ở trường. Ta chưa bao giờ đặt tên cho nó. Rất giải trí đó," ông cười ranh mãnh. "Chúng ta nên đi lấy nước cho cậu ta, phải không?"
Hết chương 36
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip