Chương 8
Chương 8
Phẫu thuật thuận lợi hơn mong đợi.
Tuy rằng trong thời gian nằm viện hơn một tháng, người đàn ông lớn tuổi vẫn biểu hiện như một tên khốn kiếp không biết cảm ơn, ở mỗi lần có cơ hội có thể phàn nàn thì ông ta đều oán giận trắng trợn, phát ra nỗi oán giận vĩnh viễn không có điểm dừng. Nhưng xét thấy đó là tượng trưng cho việc Severus đang có tinh thần rất tốt, cũng bởi vì bản thân cậu không ở trong phạm vi bị hỏa lực oanh tạc, nên Harry đi cùng bên cạnh ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Giống như chưa bao giờ xảy ra, kể từ sau hôm đó không ai trong số bọn họ nhắc đến chuyện của James Potter nữa.
"Đồ lạnh không tốt cho khớp xương của cậu đâu." Severus nhẹ nhàng nói, với tay lấy một hộp kem từ trong xe đẩy ra và đặt nó trở lại tủ đông – đó là thương hiệu hương vị yêu thích của Harry.
Harry dám đánh cược bằng một chiếc Cúp của cậu, rằng ông ấy nhất định là cố ý.
Trước đó bọn họ cuối cùng cũng làm xong thủ tục xuất viện, trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Harry có vẻ còn hưng phấn hơn người bệnh mới-khỏi kia gấp trăm lần - - mặc dù phương thức biểu hiện hưng phấn của ông ấy cũng kín đáo gấp trăm lần so với người thường...... Ồ, được rồi. Kỳ thật cậu căn bản chưa từng thấy ông ấy kích động bao giờ.
Bởi vì đường đi cách nhà một quãng rất xa, nên đã hơn một tháng nay - - chưa kể ngày nhập viện trước khi phẫu thuật - - Harry hầu như ngày nào cũng ở cùng Severus trong bệnh viện, mỗi ngày ngoại trừ bài tập phục hồi cố định, chàng trai trẻ này chỉ có thể đọc báo và chơi trò chơi ô chữ.
Quả thực giống như gốc cây sắp mọc rễ ở bệnh viện, Harry đã sắp buồn bực muốn chết.
Những lời than phiền này nếu để cho Severus biết thì nhất định ông sẽ khịt mũi coi thường, tiếp theo lạnh lùng tỉ mỉ đếm số lần cậu tiến hành những cuộc trò chuyện vui đùa nực cười cùng đứa con nít ở phòng bệnh kế bên kia - - bao gồm ngày tháng, thời gian cùng nội dung thực tế. Bởi vì người đàn ông lớn tuổi sau đó đều bị ép nghe tất cả những báo cáo nội dung chi tiết về chuyện đó. Chơi thì chơi, nhưng cậu cũng không quên bớt làm phiền bệnh nhân kia chút nào.
Sau khi xuất viện, chuyện đầu tiên Harry muốn làm chính là mua sắm. Đề nghị này không bị phản đối, nhưng Severus bắt đầu nghi vấn đặt câu hỏi về một vấn đề khác.
"Cậu có... có kinh nghiệm lái xe thực tế trên đường sau khi lấy được bằng lái không, Potter?" người đàn ông lớn tuổi đứng cạnh xe, tỏ vẻ không muốn mở cửa.
"Thật ra, tôi đã đi nhờ xe gần một tháng rồi." Harry đảo mắt, vừa ngồi vào ghế lái vừa vỗ nhẹ ghế bên cạnh: "Vào đi, xe của ông không có vấn đề gì đâu."
Cho đến khi thắt dây an toàn, người đàn ông vẫn còn lẩm bẩm hàng loạt câu nói tương tự như "Nó đương nhiên không có vấn đề", "Chỉ có cậu cầm tay lái mới có thể gây ra vấn đề", "Đáng ra năm ngoái nên đưa đến cửa hàng kiểm tra túi khí an toàn".
Tâm trạng đang tốt, Harry quyết định bật radio lên thật nhanh, hừ hừ, bây giờ cậu sẽ bịt tai làm ngơ mọi thứ ngoại trừ âm nhạc.
- Ai ngờ tên khốn kiếp kia lại lòng dạ hẹp hòi, cẩn thận chọn ở trong siêu thị tiến hành trả thù.
Cũng giống như rất nhiều người trẻ tuổi khác, cậu chẳng qua là... tần suất gạt hộp số liên tục một chút. Ai có thể ngờ được Severus lại có khả năng bị say xe. Ông hẳn là nên nói sớm, như vậy lúc mua thuốc giảm đau cùng thuốc tiêu viêm có thể hỏi mua thuốc say xe luôn.
Như một sự phản kháng tiêu cực về mặt tinh thần, Harry quay lại và lấy một gói kẹo mút hình gấu con của Family Number cùng một loại kẹo chua nào đó có nhấn mạnh câu "chúng tôi thực sự rất chua" - thôi nào, còn kém xa so với mức độ chanh chua của bạn cậu. Cậu lục tục ném từng thứ đồ ăn vặt vào trong xe mua sắm, mà Severus liền dựa vào tay vịn xe đẩy hứng thú nhìn.
Harry lười để ý đến ông. Bọn họ phải bù lại lễ Giáng sinh mới được, vì thế cậu còn có một chuỗi danh sách mua sắm cần phải giải quyết.
Cậu luôn rất thích siêu thị. Có lẽ cũng là một loại tâm lý bồi thường. Nơi này có những thứ cậu muốn, cùng với các loại vật phẩm cậu chưa từng nghĩ tới. Trước khi cậu mười tuổi, trước khi tranh chấp pháp lý về tài sản thừa kế của vợ chồng Potter kết thúc, cậu vẫn luôn không có cơ hội tùy ý, thích mua cái gì thì mua cái đó.
Nói đến lần đầu tiên cậu bắt đầu chơi bóng đá, cũng chỉ là vì có thể ở lại trường muộn một chút, tận dụng hết khả năng tránh gặp mặt người thân.
*
Vào tháng giêng, sắc trời rất nhanh đã tối. Bỏ lại sau lưng những ngọn đèn sáng trưng của siêu thị, đẩy một xe đầy ắp đồ tiếp tế về phía phương tiện di chuyển của bọn họ, Harry tự hào cảm thấy mình là người giàu nhất trên đời.
Dọc đường đi bọn họ đều nói chuyện về trận bóng. Dưới nhiều lần bị oanh tạc mệt nhọc, bạn của cậu cũng không thể không trở nên hiểu biết về môn thể thao bóng đá này. Tuy rằng Harry mấy lần hoài nghi, là Severus thật ra biết rõ kiến thức liên quan đến mấy thứ này (nơi này chính là Anh quốc!), chỉ là ông thích làm bộ như không hiểu, như vậy ông liền có thể sớm chút kết thúc loại đề tài mà Harry. Phiền phức. Potter yêu thích.
Những thứ cần được giữ lạnh, đồ cấp đông... cậu đứng trước tủ lạnh xếp từng cái một, cho đến khi hết chỗ để, số còn lại Harry xếp chồng lên bàn.
Liếm môi một cái, ngồi ở trước đống đồ kia, cậu xé mở phần bưu kiện mới lấy từ hòm thư. Lấy bức thư ra đọc lướt qua, cậu gần như muốn nhảy dựng lên. Vì thế cậu lại đọc đi đọc lại ba lần.
Lúc Severus từ phòng tắm đi ra, đối diện chính là khuôn mặt tươi cười xán lạn phóng to ở cự ly gần.
"Nếu không có gì bất ngờ, tôi chắc chắn sẽ nhận được một bản hợp đồng – trường bóng đá Barcelona!" Harry vung tờ giấy, cao giọng tuyên bố, hai bên gò má vì hưng phấn mà đỏ lên – tiếp theo cậu không để ý đến sự cứng nhắc của đối phương, giang hai tay ra, dùng sức ôm chặt Severus.
Không thể đá bóng cũng có thể làm công việc khác. Đó là điều mà người đàn ông lớn tuổi đã nói với cậu từ lâu. Harry không nghĩ mình sẽ nhớ, nhưng hóa ra, cậu vẫn luôn không quên. Sau khi Severus lặng lẽ đồng ý tiến hành phẫu thuật, như là được khích lệ, Harry cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó. Cậu không thể trở lại cái kiểu của quá khứ... sống uổng phí thời gian. Giống như mỗi khi màn đêm buông xuống, cậu mua thùng bỏng ngô nhớ về những hồi ức kia, cô đơn nằm trên sô pha, cảm thấy thế giới đã cách cậu rất xa.
Thời gian ăn không ngồi rồi ở bệnh viện khiến cậu phát hiện mình thích tương tác với trẻ con. Cho nên, chính là cái này .Cậu có thể đi ươm mầm những thế hệ cây con tiếp theo trong thế giới bóng đá. Dù sao hiện tại thuốc giảm đau vẫn là tương đối hữu hiệu, ngoại trừ vết thương cũ ở hông còn cần thận trọng điều trị, cậu có đầy đủ năng lực cùng điều kiện... Hơn nữa đương nhiên, khí hậu ở Tây Ban Nha còn thích hợp dưỡng thương hơn cả Anh quốc. Tuyệt vời! Severus cũng sẽ thích nơi đó.
Đêm đó, đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn hết thảy đều rất hoàn mỹ. Ăn nhiều hơn so với thường ngày, Harry lăn vào tấm nệm mà chính cậu đã chọn trong phòng khách, không đến mấy phút đã chìm vào mộng đẹp. Vì vậy mà cậu không hề biết, ở bên ngoài cánh cửa đóng chặt kia, chủ nhân căn nhà đã lẳng lặng đứng im một lúc.
Hết chương 8
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip