Chương 17 - Phần kết

Chương 17 - Phần kết

Severus cảm thấy buồn bã khi nghĩ về những chuyện ông sắp sửa nói với cậu. Đúng là cuộc sống của cả hai đã tốt hơn trong năm qua. Không rõ các học viên nghĩ gì, nhưng ông biết các nhân viên trong trường đã đưa ra một số giả định về mối quan hệ giữa ông và Harry. Họ gần như không thể không làm vậy, vì ông và Harry không hề cố gắng che giấu 'tình hình' của cả hai. Hai người dành tất cả thời gian ngoài giờ học trong phòng nhau và không giấu diếm sự thật rằng họ thích bầu bạn với nhau hơn.

Nhưng bây giờ, Severus biết mình không thể trì hoãn cuộc thảo luận với cậu thêm nữa. Ông muốn làm điều đó ở đây, nơi Harry cảm thấy như ở nhà, và ít nhất cũng có cách để lảng đi nếu mọi chuyện đi chệch hướng. Ông luôn có thể né tránh bằng việc nhốt mình trong phòng làm việc, còn Harry thì ở trong nhà nuôi ong yêu thích của mình.

Sau bữa ăn tối, Severus rót đồ uống cho cả hai và mang ra sau vườn. Hai chiếc ghế ngoài trời đã được bố trí ở hướng mặt trời lặn. Ông đợi Harry ngồi xuống, rồi đưa cho cậu một ly. Severus cũng ngồi xuống, ông nghiêng người và kéo chiếc ghế lại gần.

Harry liếc xéo ông một cái, rồi nhìn thẳng về phía trước. Cả hai cùng nhìn về phía chân trời.

"Ừm, có chuyện gì vậy?" Harry lên tiếng, hơi nhích người về phía Severus.

"Chuyện gì là chuyện gì?" Severus hỏi, dường như hơi hoảng hốt.

"Ồ thôi nào, Severus. Có chuyện gì đó, em biết mà. Cả ngày nay ông cư xử rất kỳ quặc. Và để ý kỹ thì, cả đêm qua nữa."

"Ta đâu thấy em phàn nàn gì đâu nhỉ," Severus cười cợt.

Harry đã vượt qua giai đoạn đỏ mặt trong mối quan hệ của họ, cậu hờn dỗi lườm nguýt ông "Em không than phiền gì về chuyện đó." Cậu huých đầu gối của mình vào của Severus. "Em biết ông đang căng thẳng. Mí mắt ông sụp xuống hết rồi. Thôi nào, ông làm em sợ đấy. Có chuyện gì vậy?"

Severus cụp mắt, có vẻ vẫn thấy phiền lòng vì đã để cảm xúc quá lộ liễu. "Ta đã đưa ra một quyết định, một quyết định mà ta đã cân nhắc trong nhiều tháng, ừm, kể từ khi chúng ta trở lại Hogwarts sau lễ giáng sinh." Ông ngước lên và bắt gặp ánh nhìn của Harry. "Ta sẽ không trở lại trường vào tháng Chín tới." Dù nhận thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Harry, ông tiếp tục. "Đây là năm giảng dạy tuyệt vời nhất trong cuộc đời ta, phần lớn là nhờ sự hiện diện của em. Nhưng ta nhận ra rằng có quá nhiều.....kỷ niệm ở đó, và hơn nữa, có rất nhiều thứ níu chân ta ở lại đây. Vì vậy, ta đã để lại thư xin nghỉ việc."

Harry dường như đang cố gắng tìm cách xử lý thông tin bất ngờ ấy. Một lúc sau, cậu mới ngước mắt lên trả lời, với một nụ cười méo xẹo trên mặt, "Việc ông đã làm, quay lại trường để giúp Minerva—em rất ngưỡng mộ vì sau mọi chuyện ông vẫn mạnh mẽ đứng lên như vậy. Ông đã dành phần lớn cuộc đời mình ở Hogwarts, và nếu ai đó có lý do chính đáng để không bao giờ muốn đặt chân đến nơi ấy nữa, thì đó là ông. Ông biết em sẽ không thể làm điều tương tự nếu ông không ép buộc em mà." Cậu cười toe toét, nhưng Severus có thể nhìn thấy sự đau khổ trong ánh mắt cậu.

"Ta không ép buộc em," ông nhẹ nhàng nói, "chỉ khích lệ tinh thần xíu thôi." Ông nhìn chăm chăm vào Harry, lòng thầm ước giá mà bản thân giỏi hơn trong mấy việc như này. "Một trong những lý do ta nói với em điều này sớm như vậy là vì ta cảm thấy mình cần có trách nhiệm. Từ đó đến giờ, ta chưa từng có ý định bỏ em ở đó sau khi đã thuyết phục em quay lại." Ông ngập ngừng. "Và tất nhiên, em luôn được chào đón ở đây."

Harry trầm ngâm nhìn ông, rồi chậm rãi nói, "Em đoán là em cũng cần quyết định một việc. Filius sẽ không trở lại trường, và em không chắc mình muốn dạy Bùa chú toàn thời gian." Cậu nhún vai, mắt nhìn đi chỗ khác. "Em có thời gian để quyết định."

Severus cau mày. "Ta tưởng em cũng thích dạy học. Dù sao đi nữa, em rất phù hợp với việc đó, nếu em quyết định ở lại."

"Không phải thế," Harry thở dài, duỗi cái chân phải lành lặn sang một bên. Trong một lúc, cả hai người cùng ngắm hoàng hôn buông xuống. Harry nhỏ giọng, "Em nghĩ mình đã dần hiểu được cảm giác của con cua ẩn sĩ đó."

Severus chợt hơi xúc động. Cậu vẫn còn nhớ câu chuyện về những con ốc mượn hồn ở Delos. "Ừm, phép so sánh thú vị đấy....hay ẩn dụ nhỉ? Phải, là ẩn dụ....nhưng cũng có thể là một câu chuyện ngụ ng—"

"Severus," Harry ngắt lời ông với sự bực tức thích thú. "Hogwarts là một kỷ niệm đẹp; sau tất cả, em đã được chữa lành ở đó."

"Nói giảm nói tránh tuyệt đấy," Severus nói, mặt tỉnh bơ.

Harry đưa tay véo mạnh vào đùi Severus. "Ông biết ý em là gì mà. Nhưng em nghĩ đã đến lúc mình phải bước tiếp." Cậu ném cho Severus một cái nhìn lo lắng. "Và đừng tưởng rằng đó là vì ông. Một phần thôi, ông biết đấy, nhưng không phải tất cả. Và chắc chắn rồi, em sẽ ở lại trường thêm một khoảng thời gian nữa..."

"Cua ẩn sĩ," Severus lặp lại. "Ta cũng giống vậy; đó chính xác là cảm xúc hiện tại của ta."

"Ừ," Harry lơ đãng nói, "Em yêu Hogwarts, nhưng em không muốn sống cả đời ở đó."

Severus hầu như không nghe thấy gì nữa, vì con đường trước mắt ông đột ngột mở ra và dần hiện lên rõ hơn. Mặc kệ có lóng ngóng cỡ nào, ông cũng sắp tự đào hố chôn mình rồi đây.

"Cua ẩn sĩ, em nhớ đấy, sống theo đàn. Những con khá lớn, từ những gì chúng ta thấy trong hồ đá. Nhưng chúng không bao giờ chia sẻ vỏ của mình," Severus chậm rãi giảng giải.

Harry nhìn ông cảnh giác. "Ừ, em nhớ. Chúng sống một mình, nên mới gọi là ẩn sĩ."

Severus rướn người về phía trước và đặt tay lên đầu gối của Harry.

"Nhưng giả sử, trong phạm vi rộng lớn của tự nhiên và sự đa dạng của các loài, biết đâu sẽ có một ngoại lệ."

Harry chăm chăm nhìn ông, chậm rãi nói, "Ý ông là?"

Severus đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa trên mắt Harry. Ông nói với một tông giọng nhẹ nhàng, chỉ đủ to để có thể nghe thấy, "Một trường hợp ngoại lệ...một dịp hiếm hoi khi hai con cua có tình cảm với nhau đến mức chúng chọn sống chung vỏ." Ông ngồi ra tận mép ghế, tay dịu dàng vuốt tóc ở thái dương Harry.

Hai mắt Harry rực sáng, cậu liếm môi, thì thầm, "Giả sử à?"

Severus đặt hai tay lên vai Harry và kéo cậu lại gần. Trán và mắt họ chạm nhau. "Kệ vụ đó đi. Em có muốn sống chung một vỏ hay không?"

***

Lần này dù không có Bắc cực quang, cả hai vẫn mở tiệc ăn mừng bên ngoài. Dưới bầu trời đầy sao, họ nằm trong vườn trên chiếc chăn bông của gia đình cụ Albus Dumbledore để lại. Trời ấm nên chẳng mấy chốc quần áo đã được cởi bỏ, tạo thành một vòng tròn xung quanh họ. Phảng phất trong làn gió dịu nhẹ man mác là tiếng tiếng vo ve dễ chịu phát ra từ nhà nuôi ong.

Severus làm hài lòng người yêu của mình trước, mỉm cười mãn nguyện rằng ông có thể khiến cậu phát những âm thanh như vậy, rằng cơ thể mỏng manh—thường lúng túng, cứng đờ, nặng trĩu do tuổi tác đến quá sớm và không thể bay được nữa—dưới bàn tay ông lại trở nên mềm mại và sống động, đáp lại mọi động chạm đến từ ông. Và rồi cơ thể xinh đẹp này, chỉ bởi vì nó là của Harry, đáp lại ông niềm vui sướng.

Niềm vui mà ông nhận được, khi ông đặt chân Harry lên vai mình rồi thúc mạnh. Ông cúi xuống, trái tim ngập tràn hạnh phúc không thể đong đếm, hơi thở nghẹn lại khi thấy những vì sao phản chiếu trong mắt cậu.

"Harry yêu dấu của ta," ông thì thầm.

Hết chương 17

Hết truyện.

Truyện "Đứng lên từ đổ vỡ" kết thúc ở đây. Với tất cả những bạn đã theo dõi câu chuyện này, sau khi kết thúc, các bạn có cảm nghĩ gì không? Các bạn có thể comment cho bọn mình biết nhé, hoặc các bạn có thể vote nhiều nhiều một chút, lưu lại dấu vết để ủng hộ bọn mình tiếp tục với nhiều truyện khác nữa!

Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng mình đi hết câu chuyện này. Mong sẽ tiếp tục gặp lại các bạn ở các truyện Snarry khác trong nhà bọn mình!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip