Chương 26 (18+)
Chương 26 (18+)
Cho đến khi bước vào căn bếp ở Quảng trường Grimmauld, Harry thực sự không có thời gian để nhận ra rằng mình đã rất tức giận. Nhưng khi chui qua lò sưởi và thấy rằng tất cả đồ đạc trong phòng của mình đã được thu dọn, đóng gói và chất thành đống ngay ngắn bên cạnh lò sưởi để sẵn sàng vận chuyển, một cơn thịnh nộ lạnh lùng lặng lẽ bao trùm lấy cậu, bùng lên trên sự nhẹ nhõm tột độ do phần còn lại của mớ hỗn độn tạo nên trạng thái cảm xúc của cậu.
Việc nghĩ rằng Snape và cụ Dumbledore có thể đơn giản quyết định chuyển cậu đến Hogwarts mà không cần hỏi ý cậu thực sự là một phần nhỏ nhất trong số đó. Đó là sự xác nhận mà cậu thấy qua các loại hộp xếp chồng lên nhau quanh rương của cậu rằng vâng, cả hai đều nghĩ rằng điều đó là sai, một 'sự khác thường', và ở đâu đó trong chính ngôi nhà này, Snape có lẽ đang ngồi đó và căm ghét bản thân vì những gì họ đã làm. Một nụ hôn. Đối với một người tuyệt vời, tuyệt vời, xuất sắc... Harry cảm thấy gần như thể họ đã trấn lột cậu, bởi vì cậu không cảm thấy bất kỳ cảm giác sai trái nào, không có chút xấu hổ nào về điều đó cho đến khi cậu được bảo rằng cậu nên thấy như vậy, điều đó thật không công bằng.
Snape không ở trong phòng thí nghiệm tạm thời, vì vậy Harry đi lên tầng ba. Bất chấp sự tức giận của mình, cậu cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ, và hoàn toàn sẵn sàng phá cửa nếu cần thiết – nhưng không phải vậy. Cánh cửa vẫn mở, và khi Harry bước vào phòng, cậu thấy Snape đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ, tóc vẫn còn ướt sau khi tắm, và trước mặt ông là một đống đồ y tế khác nhau từ hộp sơ cứu trong bếp, cây đũa phép, một chai rượu whisky và một cái cốc được rót đầy một nửa. Vết cắt trên mặt ông đã được làm sạch và băng bó, nhưng dù băng còn mới, vẫn có một ít máu thấm qua nó; màu đỏ sẫm nở trên một mảng trắng. Snape nhìn thẳng vào mắt cậu, và bất cứ điều gì ông cảm thấy khi Harry sải bước vào phòng mình, Harry không có cảm giác gì về điều đó.
"Nghe này," Harry nói, và sau đó nhận ra rằng cậu thực sự không biết mình sẽ nói gì. Nhưng một phần trong cậu rõ ràng là biết, bởi vì miệng cậu vẫn tiếp tục mà không cần bất kỳ sự hướng dẫn nào thêm. "Tôi không quan tâm nếu ông ghét bản thân vì bất cứ điều gì khác - vì là một người xấu tính, hay châm chọc; vì đã ưu ái cho Nhà ông đến mức lố bịch; hoặc thậm chí vì đi tất có lỗ – nhưng ông không thể ghét bản thân vì... vì điều này." Cậu ra hiệu bằng một tay, vẫy vẫy giữa Snape và mình như thể chuyện đó có thể được tóm tắt dễ dàng như vậy. "Ông không thể ghét bản thân mình vì điều này. Tôi không muốn – ông không thể... ông không thể sử dụng tôi theo cách đó."
Snape lạnh lùng quan sát cậu. "Thật là một bài phát biểu đầy tâm huyết," ông nói, và từ ngữ điệu cẩn thận, có cân nhắc trong lời nói của ông, Harry hiểu rằng rất có thể ly rượu Whisky Lửa trước mặt ông không phải là ly đầu tiên của ông trong buổi tối. "Cậu đã sáng tác nó được một thời gian rồi phải không?"
"Không," Harry trả lời. "Tôi chỉ cứ thế mà nói thôi."
"Ta hiểu rồi. Cậu thật ngây thơ biết bao." Harry quan sát Snape nâng ly thận trọng nhấp một ngụm, nhìn chằm chằm vào cái ly như thể đó là một loại thuốc mà ông đang cần đánh giá. "Và sao nữa, xin hãy nói cho ta biết, gốc rễ của mối ác cảm không thể giải thích được đối với những đôi tất có lỗ là gì?"
Harry hít một hơi khi thứ gì đó thắt chặt trong ngực cậu nới lỏng ra một chút. "Chúng thật ngu ngốc," cậu nói với giọng nhẹ nhàng hơn. "Nhưng... nhưng tôi cho rằng mình có thể dần thích chúng."
Đôi mắt đen của Snape nhìn vào mắt cậu. "Vậy cậu ở lại hả?"
"Đúng."
Có một khoảng im lặng khá dài khi Snape nhìn đi chỗ khác, nhưng cuối cùng ông thở dài và đặt ly xuống. "Vậy thì, ta cho rằng tốt nhất là cậu nên làm điều gì đó hữu ích và giúp ta với những miếng băng chết tiệt này. Vết thương dường như ngoan cố kháng lại các phương pháp chữa lành thông thường."
Harry bước tới bàn và ngồi xuống. Có vẻ như có mùi rượu whisky và một chút xà phòng hòa quyện với một mùi sắc hơn, chát hơn – rượu sát trùng. Nó hẳn là khá đau. "Dù sao thì, nó xảy ra thế nào?"
Snape cau mày. "Bellatrix, có lẽ không ngạc nhiên, có một con dao. Mụ có vẻ khá say mê với nó, cũng như ý tưởng rằng da đầu của ta sẽ cho mụ một chiến lợi phẩm và một vài mẩu đối thoại tuyệt vời." Ông liếc nhìn Harry. "Ta không muốn thảo luận về nó."
Harry nhìn ông cởi băng ra để lộ vết cắt vẫn còn rỉ máu, trông thực sự sâu đến đáng sợ. Bụng Harry quặn lên một cách khó chịu, và trái tim cậu thắt lại đau đớn trong giây lát, nhưng tất cả những gì cậu nói là, "Cái đó có lẽ cần phải khâu lại."
Có tiếng khịt mũi nhẹ. "Có thể, nhưng nó sẽ không được may hay gì cả. Không giống như nhiều người thế hệ các cậu, ta không nghĩ đến việc bị kim xỏ vào mặt với bất kỳ sự nhiệt tình nào." Snape rùng mình thấy rõ.
Harry liếc qua những món đồ trên bàn. "Tôi nghĩ cái băng bướm đó sẽ dùng được. Nhưng dù thế nào thì ông cũng sẽ có một vết sẹo."
Snape lườm cậu. "Ta biết rõ điều đó, cậu Potter. Ta còn nghĩ rằng nếu Albus quyết định nói chuyện với ta lần nữa, thì việc ông ấy thuyết phục ta hóa trang thành cướp biển chỉ còn là vấn đề thời gian."
Harry bật cười. "Ông sẽ trở thành một tên cướp biển vĩ đại," cậu thì thầm.
"Không phải ở thế giới này, hay bất kỳ thế giới nào khác, Potter. Bây giờ cậu vui lòng bắt tay vào làm việc được không?"
Harry đã làm vậy. Cậu làm sạch vết cắt, cẩn thận đặt một dải băng dọc theo chiều dài của vết cắt trước khi chuẩn bị băng gạc mới và nhẹ nhàng băng vào vị trí. Cậu cố gắng chỉ tập trung vào vết thương chứ không phải người chịu nó, nhưng khi dán xong dải băng cuối cùng, ngón tay cái của cậu đặt lên thái dương Snape, và cậu đột nhiên nhận ra sợi tóc ở đó mềm mại biết bao. Trước khi có thể nghĩ kỹ hơn, cậu đã rướn người về phía trước và hôn vào chính xác vị trí đó.
Snape không tách ra khỏi cậu, nhưng Harry thấy ông cứng đờ vì căng thẳng. "Đừng."
Harry cảm thấy má mình nóng lên. "Không à? Vậy thì... tôi có thể làm gì đây?"
Snape không nhìn cậu, nhưng cơ hàm của ông co giật thấy rõ. "Không gì cả."
"Ồ." Cậu chờ đợi, thu mình lại, biết rằng ngay cả khi nên làm vậy, cậu cũng sẽ không thể bỏ qua nó. Không phải bây giờ. "Vậy thì... ông có thể làm... điều gì đó. Bất cứ điều gì. Nếu ông muốn."
Sau đó Snape quay lại nhìn cậu, và Harry chịu được khoảng ba giây trước khi đỏ bừng mặt, và cậu bị sốc khi thấy mình hơi run lên, cảm giác như một dây thần kinh thô sơ bị lộ ra ngoài, chỉ vì điều đó. "Nếu ta muốn?" Snape hỏi.
"Làm ơn đi," Harry nói, buộc hai tay nằm yên trên bàn, trong khi điều mà đôi tay cậu thực sự muốn làm là vươn ra nắm lấy tóc Snape và kéo ông về phía trước và...
"Những kẻ mặc cả với Ác quỷ không nên ngạc nhiên khi túi của họ rỗng tuếch," Snape thì thầm, và Harry tự hỏi chính xác ông đã uống bao nhiêu.
"Tôi... tôi không biết điều đó có nghĩa là gì," Harry nói.
Đôi mắt Snape lấp lánh. "Không? Vậy thì hãy hy vọng rằng cậu sẽ không bao giờ phát hiện ra," ông nói, rồi từ từ nghiêng người về phía trước, rất chậm rãi, đưa tay lên ôm lấy mặt Harry, cái chạm ấm lên trên da Harry mặc dù cậu đã cảm thấy rất nóng. Harry nhắm mắt lại.
Snape có vị như rượu whisky, và điều đó có vẻ đúng bởi vì khi nụ hôn đầu tiên diễn ra được nửa chừng, Harry cảm thấy khá say, chóng mặt và khó thở và một lần nữa choáng váng bởi tác dụng của một nụ hôn. Mỗi lần lưỡi Snape lướt qua lưỡi cậu, cậu lại cảm thấy trong bụng mình có thứ gì đó bừng sáng như một mặt trời nhỏ, và có một cảm giác tan chảy rõ ràng, một sự tan chảy chậm rãi, nhỏ giọt khiến cậu cảm thấy như mình không bao giờ có thể tự di chuyển dưới lưỡi của mình nữa.
Khi hai bàn tay của Snape hơi nghiêng đầu cậu, môi Snape ấn mạnh hơn và gấp gáp hơn vào môi cậu, Harry tự làm mình xấu hổ bằng cách rên rỉ thành tiếng. Tuy nhiên, Snape dường như không chú ý, vì vậy Harry thả lỏng, đưa miệng ra để được mút mát cho đến khi dương vật cậu cứng đến mức khiến việc nghiêng về phía trước trở nên cực kỳ đau đớn. Snape có thể sẽ chú ý nếu cậu ngã khỏi ghế.
Harry không biết liệu Snape có biết về vấn đề của cậu hay không, nhưng khi cậu bắt đầu vặn vẹo trên ghế, tay của Snape trượt từ mặt xuống cổ cậu rồi đến cánh tay, kéo cậu đứng dậy, và Harry rất vui vì được giúp đỡ vì cậu không biết liệu mình có thể tự đứng dậy vào lúc đó hay không. Sau đó, có vòng tay ôm lấy cậu và một cơ thể ấm áp áp vào cậu, và cảm giác xấu hổ khi biết rằng cậu thực sự đang đào một cái lỗ trên đùi Snape bằng vật cương cứng của mình không làm cho trải nghiệm đó bớt tuyệt vời đi chút nào.
Snape đẩy cậu về phía giường theo từng bước nhỏ, những bước ngắn được thực hiện giữa những nụ hôn cháy bỏng, và khi Snape đặt cậu xuống, Harry cảm thấy gần như mất trí, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát và thở hổn hển như thể cậu vừa chạy thi xong. Một phần mơ hồ và xa xăm nào đó trong cậu nhận ra rằng mình đã nắm lấy vai Snape như thể sợ bị ngã, và cậu buộc mình phải buông ra, lúng túng mò mẫm xung quanh cho đến khi tìm thấy cổ áo của Snape và những chiếc cúc áo ở đó.
Snape lùi ra khỏi cậu, và Harry há hốc mồm vì không khí lạnh lẽo phả vào môi. Bàn tay nắm chặt tóc cậu buông ra, sau đó Snape kéo tay Harry ra khỏi cổ mình. "Đừng."
Harry nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen kín kẽ. "Nhưng tôi... tôi không biết phải làm gì..."
Snape cau mày. "Ta nghĩ rằng chúng ta đều ngầm hiểu. Không làm gì cả."
Harry nuốt xuống và liếm đôi môi dưới ngứa ran. "Ý ông là tôi... tôi phải nằm đây sao?"
"Không hề," Snape bình tĩnh nói. "Cậu có thể tự do đi, nếu muốn." Ông ngả người ra sau, trọng lượng tuyệt vời đã ấn Harry vào tấm đệm đột nhiên biến mất, và Harry phát ra một âm thanh phản đối không mạch lạc nào đó. "Không?"
"Không – làm ơn," cậu nói, ưỡn người lên một cách bất lực. "Tôi sẽ không, tôi sẽ không. Chỉ là... thật khó."
Lông mày của Snape nhướng lên. "Vậy sao?" Ông tiến lại gần hơn, nắm lấy một tay của Harry và duỗi thẳng chúng ra, ấn hai cổ tay bắt chéo vào gối. "Điều đó sẽ làm cho cậu thấy dễ dàng hơn?"
Harry cố gắng nói, nhưng tất cả những gì cậu phát ra chỉ là một tiếng hổn hển nghẹn ngào. Cậu gật đầu.
Snape tìm kiếm ánh mắt cậu, và Harry cảm thấy gần như bị lột trần, bị bắt thóp và vặn vẹo giữa sự xấu hổ, ham muốn, và cảm giác thứ ba, sâu sắc hơn mà cậu không biết gọi tên, nhưng bằng cách nào đó cậu biết nguồn gốc của nó nằm ở cái nắm chặt của Snape trên cổ tay, và phản ứng của chính mình. Bất kể thứ gì mà Snape đang tìm kiếm, chắc chắn ông đã tìm thấy nó, bởi vì ông lại cúi xuống và ngậm lấy môi Harry, chỉ là lần này thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng đến nỗi tất cả sự chú ý của Harry lập tức tập trung vào đó, chỉ chờ đợi mỗi cái vuốt ve mềm mại, mỗi cái chạm nhẹ như điện giật trên lưỡi Snape. Từ đầu ngón tay đến lòng bàn chân, cậu cảm thấy sự sống chân thật, cực kỳ nhạy cảm, không gì khác ngoài cơn khát khao dữ dội giữa những nụ hôn kiên nhẫn đã lột trần cậu theo một cách nào đó.
Khi cậu cảm thấy bàn tay của Snape ở eo mình, một cái chạm nhẹ mà cậu có thể không cảm nhận được nếu không phải vì sự nhạy cảm quá mức, cậu không thể không nhấc mình lên. Ngay khi làm vậy, một chân của Snape móc vào chân cậu và đẩy cậu xuống đệm. Harry im lặng đầu hàng, duỗi người và áp người xuống, hoàn toàn sẵn sàng để Snape làm bất cứ điều gì ông thích với cậu, miễn là ông làm gì đó, miễn là ông không ngừng hôn cậu.
Một thao tác nhanh nhẹn và Harry cảm thấy quần của mình được nới lỏng ra, đường may chặt chẽ đang cọ sát vào dương vật đột nhiên biến mất. Cậu thở hổn hển vào lưỡi Snape, tàn nhẫn giữ cho lưỡi mình không cong lên đón lấy nó, mà chỉ chờ đợi, đợi những nụ hôn chậm nhất, nhẹ nhất, ngọt ngào nhất khi bàn tay mạnh mẽ, *nóng bỏng* của Snape luồn vào và nắm lấy thứ dường như là nơi mỏng manh nhất, dễ bị tổn thương nhất của cậu; một cái chạm nhẹ như vậy đủ khiến Harry lại cảm nhận được ở mọi nơi, mọi nơi, và trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát và xuất lên cả hai. Chỉ có điều cậu biết chắc chắn rằng nếu làm thế thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nó khiến cậu có ý chí để kìm lại.
Và Snape chắc chắn không làm cho việc kiềm chế trở nên dễ dàng hơn. Mặc dù sự đụng chạm của ông chậm hơn và nhẹ nhàng hơn nhiều so với cách Harry hay làm với chính mình, nhưng nó cũng khéo léo một cách ngấm ngầm hơn nhiều, ông tìm kiếm những cách di chuyển mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến, làm cho cậu những điều mà cậu không bao giờ tưởng tượng được, nhận lấy những âm thanh mà cậu không bao giờ tưởng tượng được mình có thể tạo ra. Harry ngậm lấy lưỡi Snape để kìm nén bản thân cho đến khi cậu nhận ra rằng tiếng rên rỉ của mình dường như không làm Snape mất hứng thú chút nào, và sau đó cậu cứ để mình tạo ra bao nhiêu âm thanh mà cậu muốn. Có vẻ như chắc chắn rằng một lúc nào đó sau này cậu sẽ nhìn lại và héo úa vì xấu hổ, nhưng giờ đó là con đường duy nhất để cậu cho Snape biết chuyện này tốt nhường nào.
Tốt - thật là một từ ngữ không thích hợp, không đủ cho điều này, không đủ cho một sự thỏa mãn tình dục đầy chú tâm như thế nào. Snape đưa cậu lên mây với sự kỹ lưỡng đến tàn nhẫn, một phức hợp tinh tế gồm nhiều lớp bao hàm nhiều thứ hơn sự thật thô thiển là bàn tay ấm áp của Snape vuốt ve dương vật cứng rắn của cậu – Snape đang dạy cậu, giao tiếp với cậu, mở ra những thế giới hoàn toàn mới trong cậu mà cậu chưa bao giờ nghĩ là có ở đó. Tâm trí cậu trống rỗng trong hạnh phúc nhưng cơ thể hoàn toàn hấp thụ nó, một sự căng thẳng mạnh mẽ của cơ thể mà cậu đang đáp lại.
Sau một khoảng thời gian lạc lối vô tận trong cơn mê sảng, có một khoảnh khắc chỉ toàn im lặng ngoại trừ tiếng thở hổn hển của cậu giữa những nụ hôn, khi cậu cảm thấy rằng Snape đã sẵn sàng bắt cậu lên đỉnh, rõ ràng như thể những lời đó đã được nói ra. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng nhanh chóng tăng tốc, và cậu có thể cảm thấy Snape muốn cậu muốn lên đỉnh, muốn cậu tuyệt vọng vì nó. Cậu không có vấn đề gì với điều đó. Tiếng rên rỉ của cậu chuyển thành tiếng kêu khe khẽ, và cậu quằn quại giữa hai nơi Snape đã đè cậu xuống, tuân theo yêu cầu của thứ ở chính giữa, nơi đang có nhu cầu cấp thiết. Cậu trượt nó vào bàn tay đang đợi sẵn của Snape, và khi Snape để cậu làm thế, cậu lặp đi lặp lại, và bằng cách nào đó, đó dường như là sự thương xót lớn nhất mà cậu từng nhận được, một hành động tử tế làm tràn ngập lòng biết ơn trong cậu ngay khi cậu xuất ra tràn ngập những ngón tay của Snape, phun trào trong khi rùng mình như một con ngựa đua và rên rỉ lớn đến mức làm đau tai ông.
Snape hôn cậu trong suốt lúc đó, một nhịp điệu không xác định được mà Harry không bao giờ có thể đoán trước, nhưng bằng cách nào đó luôn khiến cậu thở được, luôn cho phép cậu nói khi cần. Bây giờ những nụ hôn và sự đụng chạm thậm chí trở nên nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn, và Harry cuối cùng cũng có đủ tâm trí để ngạc nhiên về điều này, rằng Snape có thể rất dịu dàng, có thể chạm vào cậu với sự dịu dàng như vậy bằng một tay ngay cả khi ông giữ chặt cậu vào giường bằng tay khác.
Cậu cũng dành một lúc để mơ màng trong cơn ấm áp sau khi được giải phóng, để tự hỏi chính xác tại sao bản thân dường như phản ứng rất tốt với sự kết hợp đặc biệt đó – nhưng không có câu trả lời.
Khi Snape cuối cùng cũng thả cổ tay cậu ra, Harry lập tức đưa tay lên, lần một ngón tay qua đường cong trên ngôi tóc của Snape. Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng không biết phải nói gì... lời 'cảm ơn' dường như... không phù hợp và lạnh lùng một cách kỳ lạ, nhưng cậu *rất* biết ơn, rất nhiều. Cậu hít một hơi thật sâu, chờ cho nhịp tim đang đập như sấm của mình chậm lại, "Tôi... tôi không biết phải nói gì bây giờ," cậu thú nhận, cảm thấy khó khăn khi nhìn vào đôi mắt đen của Snape.
Snape từ từ lùi lại. "Cậu nên chúc ta ngủ ngon," ông khẽ nói, "rồi nên đi ngủ."
Ồ. Harry nuốt nước bọt. Điều đó dường như còn lạnh lùng hơn cả lời 'cảm ơn'. "Nhưng," cậu thì thầm, "đó là, đó là..."
"Cực kỳ không thông thái, trong số nhiều thứ khác," Snape cắt ngang. "Nhưng ta nghĩ rằng phân tích cụ thể đó nên để sau–"
"Vừa rồi thật là *tuyệt vời* đến điên rồ," Harry thốt lên, cảm thấy như mình không thể rời đi mà không nói điều gì đó.
Trước sự ngạc nhiên của cậu, khóe miệng Snape hơi cong lên. "Thật không may, cậu Potter, những lời khen ngợi như vậy có phần thiếu tác dụng khi được thể hiện bởi những người mới vỡ lòng. Giờ đi ngủ đi."
"Harry," Harry nói.
"Sao?"
Harry ngẩng cao đầu – bộ phận cơ thể duy nhất trong cậu có vẻ có khả năng thực hiện nhiệm vụ đặc biệt đó. "Tôi nghĩ ông nên gọi tôi là Harry. Rốt cuộc, chúng ta đã... tôi chỉ... ừm–"
Snape cau có. "Thế là đủ rồi. Đi ngủ đi."
Harry thở dài và kéo lại quần, nhăn mặt vì đống hỗn độn ẩm ướt và nhớp nháp mà cậu đã tạo ra dính trên đó, rồi cuối cùng đứng dậy xuống giường với đôi chân run rẩy, loạng choạng. Được thôi. Cậu cho rằng mình không nên ngạc nhiên khi thấy Snape cáu kỉnh về điều này cũng như về mọi thứ khác. Cậu chậm rãi đi đến cửa, cố gắng bước đi bình thường nhưng không biết mình có thành công hay không. Khi đến ngưỡng cửa, cậu quay lại. "Vậy thì chúc ngủ ngon."
Snape đã ngồi dậy và trông nhàu nhĩ một cách đáng ngạc nhiên vì Harry khá chắc chắn rằng mình đã không chạm vào bất cứ thứ gì ngoài cổ áo ông. Những miếng băng trên má ông sáng trắng sau lớp tóc đen rối bù. "Chúc ngủ ngon."
Harry, không thực sự chắc chắn về bất cứ thứ gì nữa ngoại trừ điều đó, đúng, cậu rất mệt mỏi, đi ngủ thôi.
Hết chương 26
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip