Chương 10


Chương 10

Harry bị đẩy ra khỏi dòng ký ức, cậu ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển:

"Sau đó thế nào?"

Snape nhún vai, chán nản gắt lên:

"Không biết."

"Chúng ta đã chia tay rồi sao?" Harry vẫn kiên trì, mắt mở to. "Vì gì vậy?"

Snape nghi ngờ nhìn sang, nhếch mép cười trước vẻ căng thẳng, tò mò tột độ của cậu.

"Phải," ông cười khẩy. "Cậu còn quá trẻ, lỗ nhị khá nhỏ nên khiến ta đau – vì vậy ta đã kết thúc cuộc tình này. Cậu không chịu nên ta đành phải yểm chú khiến cậu quên đi, chung quy cũng vì tốt cho cậu thôi - "

"Ông không có quyền làm như thế!" Harry hét lên.

"Tại sao ta phải coi trọng mối quan hệ với một đứa trẻ mười sáu tuổi chứ," Snape khinh khỉnh nói. "Cậu chưa bao giờ hiểu ta muốn gì– lúc nào cũng chỉ muốn ta chơi Quidditch với cậu, lúc nào cũng bô bô muốn nói với tất cả bạn bè là muốn kết hôn với ta. Thực sự nó rất lố bịch."

"Vậy là ông coi tôi chỉ là thứ sâu bọ khiến ông khó chịu nên đã xóa sạch trí nhớ của tôi sao?" Harry phẫn nộ. "Sao ông dám! Giờ tôi không muốn nói chuyện với ông nữa – ông dựa vào cái quái gì mà cho rằng có thể đánh đổi ký ức này để làm tình với tôi chứ? Ông cứ chết dần chết mòn trong này đi!"

*

Ngay khi bước ra ngoài, Harry đã hối hận về những gì mình vừa nói.

Cậu nghĩ bụng thôi thì mặc kệ để ông ta hối lỗi một chút.

Nếu muốn thì cậu hoàn toàn có thể quay lại vào ngày mai.

Vậy là năm mười sáu tuổi Harry đã hẹn hò với Snape (dường như hai người không phát sinh quan hệ tình dục, ít nhất là cho đến tuần trước). Một mối quan hệ mà chính tay Snape đã kết thúc, bất chấp sự phản đối của cậu.

Thật xấu hổ.

(Mình của lúc đó thực sự tệ đến vậy sao? Harry buồn bã tự hỏi. Snape rõ ràng đã nghĩ như vậy. Rõ ràng là cậu rất yêu ông ấy. Nhưng ông ấy thì không.)

*

"Snape đã đá cậu ư?" Ron kinh ngạc hỏi, suýt thì ngã ngửa ra sau.

"Snape. Đá cậu? Cậu? Thật vậy sao? Là cậu sao?"

"Đúng, là mình" Harry ngắt lời. "Tớ đã xác định đúng là mình, cảm ơn."

"Ông ta – Snape – bỏ rơi cậu – Harry Potter?" Ron lặp lại một lần nữa, như thể đang cố gắng để hiểu tình hình.

Harry thất vọng gật đầu.

"Woah," Ron thở dài, sốc ngồi thụp xuống đất. "Không thể tin được. Tớ đã nghĩ là ngược lại cơ! Cậu hơn hẳn ông ta kia mà! Ý tớ là, trông ông ta thật kinh khủng với mái tóc bóng dầu-"

"Giờ trông ông ta còn bết bát hơn vì trong tù chỉ được tắm một lần một tuần" Harry chen vào.

Ron lại càng sửng sốt. Sau đó bỗng toe toét cười.

"Thế là nhiều so với khi ông ta ở Hogwarts rồi" cậu ta cười khẩy. Rồi mặt lại tối sầm lại. "Nhưng ông ta đã bỏ rơi cậu. Snape đã vứt bỏ Harry Potter!"

Đột nhiên, trong đầu Harry lóe lên những suy nghĩ. Việc Ron nhắc đi nhắc lại tên của cậu và Snape, ký ức về việc cậu quỳ một chân xuống trước mặt Snape, câu hỏi của yêu tinh ở Gringotts "Cậu có chắc tên mình là Harry Potter không?" – Harry hét lên.

"Tớ phải đến Gringotts!"

Cậu chạy ra ngoài thì đụng phải Hermione đang bước vào phòng.

"Có chuyện gì vậy?" cô ấy dừng lại ở thềm cửa hỏi.

"Không biết nữa" Ron nhún vai, vẫy tay ra dấu để cô đến ngồi bên cạnh mình, "nhưng nghe này – Severus Snape đã đá -"

*

"Harry Snape," Harry nói rồi đưa chìa khóa của mình ở Gringotts ra.

Cậu không chắc mình đang làm gì nữa – đó là một trong những khoảnh khắc hồi hộp nhất trong đời cậu.

Harry nín thở nhìn yêu tinh lục tìm trên danh sách dày cộp.

Sau đó:

"Chào mừng trở lại, Ngài Snape," yêu tinh nhảy hẳn ra khỏi chỗ đứng của mình, hồ hởi nói. "Hôm nay ngài đến để truy cập vào tài khoản của chồng mình phải không?"

"Không, cảm ơn," Harry run rẩy trả lời. "Chỉ vào tài khoản của tôi thôi. Ông ấy, ừm, ông ấy đang không được khỏe."

"Dạ được, thưa ngài Snape," yêu tinh cúi đầu, lễ phép trả lời.

*

Lần gặp tiếp theo, Snape có vẻ ngạc nhiên khi gặp Harry. Lần trước Harry đã cố tình bỏ lỡ nó, cậu giận vì Snape đã kết hôn với cậu – nhưng sau đó lại xóa sạch trí nhớ của cậu về mối tình này.

Bây giờ, Harry muốn biết lí do tại sao Snape lại làm thế. Cơ hội được tự do của Snape đang rất mong manh.

Snape hẳn đã cho rằng Harry sẽ không quay lại nữa, ông vùng vằng bước đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, hai mắt nhìn xuống sàn.

"Ông có khỏe không?" Harry mỉa mai hỏi.

Snape nhún vai.

"Tự lo cho mình đi" ông lầm bầm.

"Ồ, chỉ là tôi là một người độ lượng thôi". Harry thản nhiên nói.

Sau một tuần phẫn uất, sôi máu vì thấy bất công – giờ cậu vẫn không thể kiểm soát được cơn giận dữ của mình khi đối mặt với sự ngang ngược, lộng hành, tàn nhẫn của Snape. Cậu cố gắng ngồi yên, kiềm lại nỗi cay đắng.

"Cảm ơn ông đã hỏi thăm. Thật vinh hạnh quá!" cậu cay nghiệt nói.

Snape ngẩng đầu lên, gầm gừ:

"Lại đến làm gì nữa?"

"Tôi đã đến Gringotts vài tháng trước," Harry trả lời. Snape bỗng cau mày.

"Thì liên quan quái gì -"

"Im đi và nghe tôi nói đây," Harry ngắt lời. Snape chột dạ ngậm miệng lại, nhíu mày sâu hơn. "Khi tôi đọc tên họ hợp pháp của mình, ngân hàng đã từ chối không cho tôi rút tiền, họ nói tên tôi không có trong danh sách". Snape tái mặt. "Ông biết tại sao họ lại làm vậy, phải không?"

"Harry," Snape lắp bắp nói.

"Đáng lẽ ông phải nói với tôi, ông là chồng của tôi!" Harry hét lên.

Snape nhảy dựng lên, khom người bần thần.

"Hủy nó ngay đi" ông nghiến răng nguyền rủa.

Harry ước gì mình đã không rơi vào một mối quan hệ mà sau khi làm tình xong đối phương thốt lên hai chữ "chết tiệt".

"Ông biết điểm mấu chốt là gì không, đáng sợ ở chỗ, một mình tôi thì không thể làm gì được!" Harry hét lên. "Sao ông có thể để chúng ta kết hôn chứ? Tại sao lại là ông mà không phải với Ginny? Thời gian đâu mà chúng ta kết hôn được vậy? Tại sao ông lại thay đổi suy nghĩ, ông khó chịu khi tôi đòi kết hôn lắm cơ mà? Tôi cần xem lại ký ức! Ông nghĩ tôi sẽ không phát hiện ra sao?"

Cậu không biết tại sao bản thân lại tức giận đến vậy. Cậu cảm thấy... bị Snape phản bội, theo một cách nào đó. Cậu biết rõ Snape là một kẻ gian xảo và khó đoán. Nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc – có lẽ bởi vì sâu trong tim cậu muốn tin tưởng Snape, muốn ông ta xứng đáng với tình cảm của mình hơn.

Cậu đã hy vọng nhìn thấy những điều tốt đẹp ở Snape; đã vô cùng nóng ruột nghĩ mọi cách để có thể vào ngục thăm ông ta, thậm chí còn mua cả giấy kết hôn giả, cố gắng để Snape được trả tự do...

Nhưng bây giờ, tất cả đã kết thúc. Hoàn toàn.

"Ta khá bận," Snape đột nhiên quát lên, rõ ràng là phát ngán vì bị cậu la mắng nãy giờ. "Có rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi đó, chẳng nhẽ cậu quên rồi? Bây giờ cậu nghĩ ta có thể lon ton chạy đến văn phòng công chứng chết tiệt được chắc!"

"Ông có thể nói với tôi mà!" Harry khóc. "Tại sao ông không nhắc gì đến chuyện này với tôi chứ!"

"Ý định của ta là cắt đứt mọi ràng buộc với cậu," Snape ngắt lời. "Tuy nhiên, vì lí do này kia, ta đã không thể dứt khoát... Ta vẫn chưa hủy bỏ cuộc hôn nhân của chúng ta. Ta đáng nhẽ phải chấm dứt nó rồi," ông nói gay gắt, "Giá mà ta biết cậu đã có hôn ước với người khác."

"Nhưng tại sao ông lại không nói gì?" Harry thở dài, mệt mỏi vì la hét, mệt mỏi với mọi thứ. "Ông biết rõ lời khai của tôi sẽ rất có ích đối với ông trên tòa mà? Tại sao ông không nói gì khi lúc trước tôi e sợ lời nói của mình sẽ không có tác dụng vì giấy đăng kí kết hôn là giả chứ?"

"Làm sao ta có thể nói ra?" Snape nhìn thẳng vào Harry và nói. "Làm sao ta có thể xen vào kế hoạch của cậu, nói với cậu là thực sự chúng ta đã kết hôn thế nên cậu hãy cứ tự tin ra tòa làm nhân chứng đi à? Liệu cậu sẽ chấp nhận sự thật chứ? Cậu nhìn lại xem bây giờ cậu đang làm ầm mọi chuyện lên như nào."

"Nhưng ông đã chia tay tôi rồi!" Harry buồn bã nói. "Tôi đã nghĩ ông muốn tránh xa tôi càng xa càng tốt phải không?"

Snape mở miệng định nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.

"Ta không còn gì để nói nữa. Lúc đó ta đang quá bận rộn, rồi bị theo dõi gắt gao dưới tư cách là hiệu trưởng, như cậu biết đấy, sau đó... ta... bị nhốt ở đây. Ta... xin lỗi, Potter –"

"Không phải Potter," Harry ngắt lời, "Mà là Snape. Ông đã kết hôn với tôi năm tôi mười sáu tuổi, hay ông cũng quên rồi?"

"Không," Snape nghiến răng, ánh mắt giận dữ.

"Được rồi" Harry thở dài, vuốt tóc ra sau với vẻ khó chịu, "Chúng ta sẽ làm như thế này. Tôi sẽ làm chứng cho ông với tư cách là người bạn đời đã kết hôn của ông, lạy chúa sự thật thì đúng là như thế, cả thế giới đều nghĩ rằng chúng ta đã kết hôn rồi. Sau khi ông được trả tự do, chúng ta sẽ ly hôn, sẽ không còn bất kì ràng buộc gì nữa. Ông đồng ý chứ?"

Snape đau khổ ngồi phịch xuống ghế, rệu rã bất lực.

"Đồng ý" ông lặng lẽ nói. "Nhưng ta có thể hỏi -"

"Không," Harry lạnh lùng ngắt lời. "Ông không có quyền nói gì hết. Đúng ra mà nói ông là người đã cưới tôi, nhưng lại ruồng bỏ tôi, bắt tôi phải quên đi, giấu tôi tất cả mọi việc, như vậy thì có khác gì một kẻ lạm dụng trẻ vị thành niên đâu chứ, đặc biệt là ông đã YỂM BÙA LÃNG QUÊN CHẾT TIỆT lên tôi khiến tôi mất đi một phần kí ức! Chúa ơi! Ông không có quyền nói gì hết."

"Đúng vậy" Snape ngắt lời nhìn Harry. "Tất cả điều cậu nói đều đúng. Như mọi khi, Potter, cậu lúc nào cũng rất thông minh, vậy là cậu đã hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện rồi đấy. Chúc mừng cậu."

Sau đó ông quả quyết bước ra ngoài. Harry cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, tự hỏi chính xác ý của Snape khi nói cậu "hoàn toàn hiểu hết" rốt cuộc là sao.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip