Chương 11
Chương 11
Cậu mất một thời gian để phát hiện ra sự thật.
Vài ngày sau cuộc gặp với Snape, cậu nhận được giấy đề nghị gặp mặt (khó có thể nói là giấy mời từ Snape) đến từ ngục Azkaban.
Khi cậu vào phòng, Snape vẫn chưa đến.
Cậu ngay lập tức để mắt đến Chậu tưởng ký đang đặt ngay trước cửa.
Trên bàn có đặt một tờ giấy. Harry cầm nó lên đọc rồi cau mày.
"Có thể cậu sẽ không quan tâm đến thứ ta sắp nói. Ta chưa bao giờ có ý định muốn cậu nhìn thấy những kí ức này, nhưng bây giờ chịu thêm chút nhục nhã khi để cậu xem hết chúng thì sao nào? Hãy xem đi, rồi ly hôn với ta và đừng bao giờ trở lại đây nữa. S.'
Harry chớp chớp mắt, đặt mảnh giấy xuống bàn, bồn chồn nhìn sang Chậu Tưởng Ký. Rốt cuộc thì kí ức mà Snape ám chỉ là gì chứ?
*
Những dòng ký ức cuồn cuộn chờ đợi Harry, cậu thận trọng nhúng đầu vào chất lỏng màu ngọc trai.
Trong đó là cậu và Snape, mọi thứ vùn vụt lướt qua trước mắt như thể cậu đang trên một chuyến tàu tốc hành. Đột nhiên, cậu nhìn thấy ký ức quen thuộc, cậu đang theo sau Snape đi xuống cầu thang, đi về từ chỗ bà McGonagall. Snape đang ôm chặt tập hồ sơ lộn xộn, vẻ mặt cáu kỉnh, còn cậu thì nói -
"- một cách trưởng thành."
"Trưởng thành chỗ nào chứ," Snape càu nhàu.
"Nghe này," Harry ngắt lời, "người đặt nặng vấn đề tuổi tác là ông, không phải em. Ông phải ngừng ngay suy nghĩ lấy đó làm cái cớ để đẩy em ra xa đi. Đêm nay thật đẹp, ban công tràn ngập ánh trăng và những bông hồng leo, nhưng ông sẽ không thể cảm nhận được nó nếu cứ để nỗi ám ảnh về tuổi tác bủa vây quanh mình. Chúc ông ngủ ngon!"
"Cái gì?" Snape cau mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Harry, cậu đang tung tăng, nhảy chân sáo đi xuống hành lang, ông hỏi với theo: "Cậu vừa nói cái gì thế hả?"
"Lêu lêu!" Harry vừa chạy vừa quay đầu lại trêu ngươi ông. Tuy nhiên, đi chưa được bao xa thì cánh tay cậu đã bị Snape tóm lấy.
"Ông - làm gì thế?" Harry rên rỉ, cố vùng vẫy thoát ra khỏi Snape (xấp tài liệu trên tay Snape bay tứ tung – vương vãi khắp nơi). "Bỏ tay em ra!"
"Cậu nghĩ có thể thoát khỏi tay ta được sao? Nhầm rồi đấy!" Snape gầm gừ.
"Em có thể," Harry gừ lại, "Chẳng phải ông luôn nói sẽ không cưỡng ép em làm điều gì sao. Ông có hiểu -"
"Ta không hiểu!" Snape cáu kỉnh.
"Ông chỉ là đang tuyệt vọng thôi," Harry nói, cố gắng giằng cánh tay ra khỏi sự kìm kẹp của Snape. "Ông lúc nào cũng xem em như một tên ngốc, em sẽ không để ông đối xử với em như thế nữa đâu. Chấm hết."
"Ta... ta sẽ thay đổi," Snape nghiến chặt hai hàm răng. "Ta không biết đã khiến cậu cảm thấy khó chịu như vậy -"
"Hừm, thôi đi, giờ thì ông biết rồi đó! Tối nay ông đưa em đi theo để chế giễu em còn gì!"
"Ta... cảm thấy tự ti...cậu rất thu hút. Cậu trẻ trung hơn ta nhiều, chưa kể đến... tai tiếng (Snape không thể bắt mình nói ra hai từ 'nổi tiếng', Harry cảm thấy vậy) – điều đó thật không dễ dàng gì với ta!" Snape thở hắt ra, run rẩy.
Nên mọi chuyện mới như vậy.
"Ừm, em cũng rất khổ sở,", Harry trả lời với khát khao, đam mê của tuổi trẻ, "Em không muốn lúc nào cũng phải lén lút, giấu giếm bạn bè như thế! Em mười sáu tuổi, Severus, em học năm bảy rồi, em muốn có thứ gì đó để tận hưởng, để tự hào trong cuộc sống ngu ngốc, tẻ nhạt của mình! Ông thậm chí còn không thể cho em một buổi tối hẹn hò vui vẻ, ông lúc nào cũng xem thường em, ghì em xuống bằng cái tôi kiêu kì đáng ghét đó!"
"Ta... xin lỗi," Snape cắn môi, Harry cuối cùng cũng có thể rút tay ra.
"Em không cam tâm. Tình yêu này là của em mà. Em xin lỗi," Harry sụt sùi rồi đột nhiên lo lắng nhìn Snape. "Em... em thực sự... thực sự rất thích ông, nhưng... ừm. Em xin lỗi," Nói xong cậu vội vã chạy vụt xuống hành lang.
Snape chơi vơi, đứng một mình giữa đống giấy tờ rơi tứ tung xung quanh, hai tay buông thõng, bất lực.
*
Hàng loạt những ký ức khác lao vụt đến chỗ Harry, cuồn cuộn nối tiếp nhau: Nào là cảnh tượng Snape trầm ngâm, ánh mắt u ám nhìn về phía Harry khi cậu đang thi ăn bánh sô cô la với bạn bè ở Đại sảnh đường; cảnh Snape tuyệt vọng ngồi thụp xuống sàn trong phòng mình, ném hết cốc thuỷ tinh này đến cốc thuỷ tinh khác vào lò sưởi, bên cạnh là một chai rượu whisky đã uống cạn; cảnh Snape trên lớp dạy môn Phòng thủ, chế nhạo Harry, tận dụng mọi cơ hội để bỏ bùa, để sỉ nhục cậu, rồi cũng lại chính là người xoa dịu nỗi đau trong trái tim đầy tổn thương của cậu; cảnh Snape trằn trọc hết đêm này đến đêm khác vì mất ngủ, hai tay ôm đầu, đi đi lại lại, uống không biết bao nhiêu lọ thuốc không nhãn mác; rồi hình ảnh ông run rẩy vì sốt nặng, cơ thể đau ốm, quằn quại trên giường...
Dòng kí ức đột nhiên chậm lại, trước mắt là hình ảnh Harry ở bên ngoài lối vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nhìn Snape đứng đó, đi đi lại lại; trông ông xanh xao, nhếch nhác và khốn khổ.
Harry thấy bản thân mình lúc trẻ hơn run rẩy trừng mắt nhìn Snape.
"Ông muốn gì?" Harry trong-kí-ức hỏi. Rõ ràng là cậu đang cố tỏ ra vênh váo và tự tin (tôi không cần ông nữa, tôi đã hết yêu ông rồi) nhưng vẻ lo lắng hiện rõ trong đáy mắt, và những quầng thâm dưới mắt cậu, mái tóc cũng xẹp xuống.
Harry nhận ra bản thân lúc đó đã khiến Snape phải chờ đợi vì cậu đang thay đồ, cố gắng chỉnh trang lại mái tóc rối xù; cố tỏ ra xinh đẹp, dù chỉ một lần...
"Ta đã... nghĩ," Snape vừa nói vừa vặn vẹo hai bàn tay, day dứt thú nhận "về những gì cậu nói lần trước."
"Lần trước, ừm, vâng," Harry quay lại nhìn bức chân dung đằng sau. "Đây... ở đây sao?"
"Có lẽ là không," Snape thở dài, ông dẫn Harry đến một lớp học bỏ hoang rồi khóa cửa phòng lại (Harry lúc đó trông rất lo lắng, như thể cậu sắp bị đuổi học), Snape dựa vào bàn tiếp tục thở dài.
"Trông ông xanh xao lắm," Harry rụt rè nói. "Em... em đã nhờ các gia tinh gửi cơm hộp đến phòng ông. Ít khi em thấy ông xuống ăn trưa lắm."
"Thế cậu nghĩ xem sao ta lại phải như thế?" Snape cáu kỉnh, trách móc cậu. "Xuống để chứng kiến mấy trò thi ăn uống lố bịch, vãi đồ ăn khắp nơi của cậu với đám bạn à-"
"Vậy là ông luôn dõi theo em. Em đã nghĩ em tự ảo tưởng" Harry thì thầm, bẽn lẽn mỉm cười. "Ông muốn nói gì với em? Về chuyện chúng ta... chia tay sao?"
"Ta không nhắc đến chuyện đó," Snape cau có. "Chuyện khác. Cái chuyện..." đến đây Snape ngập ngừng như để thu hết can đảm, nói: "chuyện em đã cầu hôn ta." Harry kinh ngạc. "Ta chấp nhận."
"Ô– n – g –chấp- gì cơ?" Harry thở gấp. "Ông muốn... Nhưng... Chúng ta đã chia... Ông nói thật sao?" cậu sửng sốt hỏi Snape.
"Phải," Snape sốt ruột nói, gõ ngón tay liên hồi lên mặt bàn – có vẻ ông đang rất căng thẳng. "Ừm thì, ta còn bận nhiều việc khác nữa."
"Đợi đã," Harry lúng túng (Harry - người đang chứng kiến dòng kí ức thấy rõ ánh mắt Harry trong-kí-ức ánh lên tia sáng lấp lánh). "Vậy là ông... nhưng trước đây ông phản đối kịch liệt chuyện này mà..."
"Ta yêu em," Snape nói một cách dứt khoát, khuôn mặt Harry lúc đó ửng hồng trông vô cùng đáng yêu. Đây là lần đầu tiên Snape thổ lộ lòng mình với cậu.
"Ông đồng ý thật sao?" Harry thận trọng dò xét. "Ông yêu em đến mức đủ để... đối xử bình đẳng với em và... và thề nguyện với em... trước mặt tất cả bạn bè của em ư?"
"Đó là yêu cầu cơ bản trong hôn nhân mà," Snape chua chát nói. "Vậy? Cậu đồng ý hay là không, Potter."
"Oh, đương nhiên là em đồng ý rồi," Harry nói. Ánh mắt Snape lóe lên vẻ ngạo nghễ như thể giành được tấm huy chương chiến thắng. "Miễn là... tiến hành càng sớm càng tốt. Nhất định phải sớm tổ chức."
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip