Chương 32
-"Chúc mừng sinh nhật, Harry!"
Mới sáng sớm cậu đã bị tiếng hét của cặp song sinh làm cho tỉnh giấc, và ừ... cùng một mớ pháo hoa giấy trên đầu nữa.
-"A... Cảm ơn hai anh." dụi dụi mắt, Harry nói trong khi còn hơi ngáy ngủ.
-"Thôi nào Harry, dậy đi. Hôm nay tụi mình sẽ có một ngày tuyệt vời cho coi, và chắc là má sẽ chẳng sai tụi mình làm bất cứ cái gì vào ngày này đâu." Ron hào hứng nói.
Harry đang muốn phản biện lại rằng bà Weasley có sai xử tụi nó làm gì được đâu khi mà Wready đã giành làm hết mọi việc. Lao động thật sự là niềm vui với chúng mà. Nhưng khi thấy dáng vẻ Ron vui vẻ liệt kê những việc có thể làm khiến cậu không đành lòng dội nước lạnh thằng bạn.
Hermione và Ginny cũng đã dậy từ sớm, thế là tụi nó có được một cuộc chơi ra trò ở khoảng sân sau ( phải công nhận rằng sân sau của nhà Black thật sự rất rộng rãi). Thậm chí mấy anh chàng còn cò kè mặc cả được để ném Hermione lên cây chổi, dù cho sau khi chứng kiến khả năng chơi Quidditch của cô nàng đều đồng ý quý cô vạn sự thông này vẫn nên ngồi trên khán đài thì hơn.
Nhưng Hermione cũng không hổ danh là quý cô vạn sự thông khi thành công hô biến ra tuyết để tụi nó chơi giữa mùa hè ( dù chẳng được bao nhiêu và tuyết thì tan quá nhanh dưới cái thời tiết nắng nóng chói chang này). Cuộc chơi chỉ tạm dừng khi bà Weasley ra kêu tụi nó vào ăn trưa kèm theo một trận càm ràm về quần áo đã lấm lem bùn đất của cả đám.
-"Vào ăn trưa thôi các quý ông và quý cô, và đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai: hãy đi rửa tay thật sạch, ồ không, hãy đi tắm trước khi ngồi vào bàn đi, nhanh!" Bà Weasley nói với giọng điệu quen thuộc.
Harry lén lút thè lưỡi với Ron một cái, rồi đi lên lầu thực hiện yêu cầu của bà Weasley.
-"Harry à, cháu thích ăn gì nè? Bác định mở một bữa tiệc nho nhỏ vào tối nay, mừng sinh nhật lần thứ mười lăm của cháu ấy mà. Sirius, Remus, cô Tonks và mọi vài người nói là sẽ đến vào tối nay. À mà cái gì bình thường thôi nha Harry, Fred và Geogre đã đòi một bữa tiệc làm bằng hoa vào sinh nhật lần thứ mười hai đấy." Bà Molly kết thúc bằng một cái liếc xéo về phía cặp song sinh.
Fred và Geogre nhún vai.
Harry đáp:
-"Dạ sao cũng được, cháu rất bác ạ. À mà thầy Snape có đến không?" cậu thành thật muốn biết rốt cuộc bà Molly có chiều theo cái yêu cầu quái dị của hai đứa con trai không, nhưng hình như bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
Bà Weasley rõ ràng bất ngờ với câu hỏi của cậu, hơi ấp úng trả lời:
-"Thầy Snape ư? Bác không chắc, cưng à. Thầy ấy không bao giờ tham gia bất cứ bữa tiệc nào của Hội cả, nên bác không có mời thầy ấy. Nhưng cụ Dumbledore sẽ tới đấy."
-"Yên tâm đi Harry, mình chắc thầy ấy sẽ không đến đâu. Có phải kỷ niệm ngồi gần với ông thầy ấy trong bữa ăn hôm trước làm bồ bị ám ảnh không?" Ron trêu đùa, cậu chàng cũng khá bất ngờ giống như má mình, hay hầu hết những người có mặt ở đây. Nhưng với tư cách là người đã cùng Harry than phiền về ông thầy Độc dược suốt bốn năm trời thì suy nghĩ nhanh chóng bẻ lái sang hướng khác.
-"À phải." Harry cười gượng. Cậu thế mà lại quên béng đi việc đấy.
-"Đừng lo cưng à, thầy Snape chỉ hơi khó tính một chút thôi." Bà Weasley an ủi, nhưng Harry không chắc là bà có cảm thấy Severus 'chỉ khó tính một chút' không. Nói thế nào thì việc năm đó cụ Dumbledore bảo lãnh cho Severus khỏi phải vào Azkaban cũng không nhận được bao nhiêu đồng tình từ thanh viên Hội phượng hoàng.
Cậu cúi đầu ăn, không nói gì nữa.
Hermione phóng ánh mắt lo lắng về phía bạn mình.
Tối hôm đó cụ Dumbledore, chú Sirius, thầy Lupin, cô Tonks, và bác Arthur, anh Bill đều có mặt từ sớm. Harry, Ron, Fred và Geogre thì lúi húi chuẩn bị bàn ghế (Fred và Geogre làm công việc này nhẹ nhàng hơn nhiều, vì hai đứa nó đã đủ mười bảy tuổi) trong khi Ginny và Hermione lụi hụi phụ giúp bà Weasley trong bếp, bà đã từ chối sự giúp đỡ của Wready cho công việc lần này.
Ngược lại với suy nghĩ của mọi người, Snape lại đến. Thậm chí trên tay còn cầm theo một thứ gì khá giống quà. Khỏi phải nói sự xuất hiện của anh gây ra một trận kinh ngạc lớn đến cỡ nào. Cụ Dumbledore vui vẻ mời anh ngồi xuống uống tách trà với mình, ông cụ tỏ ra không hề bất ngờ với việc này. Tất nhiên Snape đã nhanh tay cầm lấy tách trà trước khi cụ kịp bỏ vào đó bất kỳ viên đường nào.
-"Thêm vài viên đường sẽ ngon hơn đấy." Ông hiệu trưởng vẫn không từ bỏ.
-"Không cần, cảm ơn." Snape cương quyết lắc đầu, kiên định bảo vệ ly trà của bản thân.
Bà Weasley kiểm tra lại thức ăn đã tươm tất thì bước ra chào hỏi mọi người, bà cùng chồng trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp và ôm lấy người con trai cả đã mấy tuần không gặp của mình.
-"Ôi, thiếu một cái ghế rồi." (mọi người đã không lường tới sự có mặt của Snape) "mấy đứa con trai làm ăn chán ghê, Scourgify" bà chỉa đũa phép về một cái ghế ở góc khuất, nó khá dơ. Nhưng không biết sao, cô Tonks vấp phải một cây đèn và ngã nhào về phía bà Weasley khiến lời nguyền chệch hướng, phóng thẳng về phía Snape.
Ngay tức khắc, Snape giơ đũa phép cản lại câu thần chú, cả người anh cứng lên, mắt nheo lại nguy hiểm chỉa thẳng đũa phép về phía bà Weasley.
-"Giáo sư Snape!" Harry chạy vào nhà, vừa hay gặp phải cảnh này vội vàng kêu lên.
Snape cất đũa phép vào túi, ngồi xuống tiếp tục uống trà của mình.
-"Xin lỗi, anh Snape. Tôi không cố ý." Bà Molly nói. Snape lắc đầu tỏ ý không sao.
Cô Tonks khá bối rối trước tình cảnh này, vội vàng xin lỗi rồi chui vô bếp.
Cùng vào nhà với Harry còn có chú Sirius, thầy Lupin và Ron.
-"Thôi nào chị Molly, chỉ một lời nguyền tẩy rửa bình thường thôi, đừng lo lắng quá." chú Sirius khó chịu nói kháy Snape.
Harry nhíu mày, kéo tay áo của cha đỡ đầu.
-"Ngay cả con cũng sợ sao Harry?" Chú Sirius quay sang cậu, hơi khó hiểu.
Thầy Lupin chạy tới giải hoà:
-"Được rồi anh Sirius, chúng ta sang bên này đi."
Harry bất lực nhìn theo nụ cười cợt nhã trên môi chú Sirius, lòng đầy khó chịu. Cậu biết, với Severus lời nguyền tẩy rửa nó có ý nghĩa không hề đơn giản. Hơn ai hết, chú Sirius rõ ràng là một trong những người có mặt trực tiếp vào ngày đấy lại cảm thấy việc đó bình thường sao? Hay chú thậm chí đã quên mất những việc ấy, cái chú nhớ chỉ là tiếng hét của Sev với má Lily và từ đó ba James mất đi một người tình địch?
Khi cậu quay sang nhìn về phía Sev, anh ấy đã bắt đầu một ván cờ đơn giản với cụ Dumbledore, và chẳng thể nào nhìn ra chút tình cảm nào trên khuôn mặt nữa.
Vụ đụng độ đó đã khiến không khí bữa tiệc mất vui đi vài phần. Mấy anh em nhà Weasley thì nghe lại câu chuyện từ Ron, với những người lớn lên trong một gia đình phù thuỷ thì tụi nó tiếp xúc với bùa Tẩy rửa từ khi bắt đầu có trí nhớ, và với chúng thì thứ bùa chú này hoàn toàn vô hại. Phản ứng của thầy Snape chỉ đơn thuần là phóng đại mọi chuyện lên và cố tình làm khó má chúng, và dù không ai nói nhưng mọi người đều liên tưởng đến vụ cãi nhau hôm trước giữa chú Sirius và bà Weasley, thầy Snape đã chen vô đột ngột như thế nào.
Đó cũng là nguyên nhân trò đùa dai mà Fred và Geogre đã chuẩn bị cho thầy Snape trong khoảng thời gian ngắn với sự hỗ trợ của Ron và Ginny. Hermione đã thử ngăn cản mấy lần nhưng không thành công.
-"Thôi nào Hermione, đừng căng thẳng như thế chứ."
-"Chỉ là một trò đùa vui thôi mà."
-"Bồ cũng muốn thấy lão dơi già xấu mặt đó thôi."
......
Cô bé thở dài, một lần nữa lo lắng nhìn về phía Harry đang chuẩn bị lên lầu thay quần áo. Với một dự cảm không lành, không biết vì lý do gì mà Hermione cảm thấy Harry - nhân vật chính của bữa tiệc - sẽ cực kỳ khó chịu nếu biết được những vì đang xảy ra ở đây.
Học sinh nhà Gryffindor không có thiện cảm với thầy Snape - viện trưởng nhà Slytherin nổi tiếng với sự thiên vị đã không phải ngày một ngày hai. Nhưng Harry thì khác, dù cậu ấy cũng từng hùa nhau với Ron nói xấu thầy Snape nhưng không hề có ác ý, cái ấy càng giống sự cảm thán hơn. Cô cũng biết quan hệ giữa Harry và thầy Snape không hề xấu như vậy, ánh mắt khi hỏi thầy có đến không của Harry ban sáng đầy mong đợi, cậu ấy rất muốn thầy Snape đến dự sinh nhật mình chứ không phải sợ hãi như Ron vẫn tưởng.
Chồng quà mà Harry được nhận năm nay đã chất cao như núi rồi. Những người không đến dự được như chú Kingsley, Luna, Draco,... Thì cú mèo cũng đã mang quà đến trước lúc trời tối.
Tươi cười ngồi vào bàn, nhìn một bàn thức ăn đầy ắp ngon lành trước mặt thật khiến cho một ngày mệt mỏi tiêu tan.
Harry chú ý người yêu ngồi phía xa của mình từ nãy đến giờ vẫn không hề đụng vào bất kỳ thứ gì trên bàn, mặc cho xung quanh đều là tiếng nhai thức ăn từ những người khác.
Anh ấy bị bệnh sao? Hay là bị thương?
Hiển nhiên người chú ý đến điều này không chỉ có mình cậu, thân là người nấu ăn - bà Molly nhiệt tình hỏi:
-"Thức ăn không hợp khẩu vị sao anh Snape?"
Chưa kịp để Snape trả lời, Sirius đã chen miệng vào:
-"Cứ kệ hắn đi chị Molly, làm người hầu đi theo lão Malfoy quen ăn sơn hào hải vị ấy mà. Người ta một bùa chú tẩy rửa cũng có thể làm căng lên thôi."
Không khí trên bàn ăn lập tức đông lại, lời này của chú Sirius quả thật hơi quá. Ngay cả Ron cũng không hùa theo được nữa, vì cái này còn dễ động chạm đến Draco.
Snape không đáp, đưa dĩa ăn về phía Fred và Geogre, nói ngọt ngào:
-"Tôi thấy hai cậu đã nhìn vào nó lâu lắm rồi, muốn ăn thử sao?" Kèm theo một nụ cười mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip