Phần 2
Ngày hôm sau lúc từ trong mộng tỉnh lại đã là giữa trưa, tôi giãy dụa ở trên giường rồi ngồi dậy, mê man nhìn nhìn quanh mình, 3 muội tử vẫn như trước chìm vào trong mộng.
Thật là so với tôi còn có thể ngủ. . .
Cảm khái một chút, tôi nhanh chóng mặc quần áo, chuẩn bị đi rửa mặt. Lúc tôi mở cửa ký túc xá, vừa giương mắt, lại phát hiện một cái gầy teo, nữ sinh mặc áo ngủ màu trắng, không nhúc nhích đứng ở phía bên phải tôi, nhìn cửa phòng 603 ngẩn người.
Vừa mới còn buồn ngủ trong nháy mắt đã thanh tỉnh, thêm vào đó, tôi bản năng lui về phía sau từng bước.
Muội tử kia cũng chú ý tới tôi, cô ấy đầu tiên là nghiên thân mình cứng ngắc nhìn tôi, sau đó vô cùng mất tự nhiên hướng tới tôi nở nụ cười nhẹ, nhanh nhanh chóng chóng, liền đen mặt trở về ký túc xá.
"Làm cái gì. . . . . . Này biểu hiện thật giống như nhìn thấy quỷ. . . . . ." Tôi than thở, nhân tiện nhìn số ký túc xá của cậu ấy
604.
Ngô, phòng Tằng Diễm Phân cùng Hoàng Đình Đình, Tằng Diễm Phân đã thấy tối hôm qua, người kia hẳn chính là người tối hôm qua đi ngủ sớm Hoàng Đình Đình .
Sau khi rửa mặt, tôi trở lại ký túc xá. Gia Ái cùng Đóa Tử tỷ đã rời giường. Còn lại 17 ngủ trên giường giống như lợn chết, tôi cầm lấy di động, phát hiện giáo viên phụ đạo lại nhắn một tin mới.
Thông bào toàn bộ nữ sinh, buổi chiều 3 giờ tới giảng đường 207 họp ban hội.
Được rồi, lại là chuyện này.
Tôi xoay người đi ra cửa phòng, nghĩ thầm dù sao tầng 6 cũng chỉ có ban nữ sinh chúng ta ở, liền trực tiếp ở trên hành lang rống lên một tiếng, buổi chiều 3 giờ đến giảng đường 207 họp ban hội! Các cô nghe được vui lòng đáp lại!
Nhận được!
Biết rồi
Tốt.
Trong lúc nhất thời hành lang náo nhiệt lên, duy nhất phòng 603 không ai trả lời. Tôi đi đến cửa phòng 603, gõ gõ cửa, "Bạn học bên trong, có nghe thấy không a? Buổi chiều tập hợp họp ban hội!"
Không có ai trả lời.
Tôi nhìn đồng hồ, hiện tại đã muốn 11 giờ, không đến mức còn chưa thức đi.
"Bạn học? Có nghe được tôi nói hay không?"
Tôi tăng độ mạnh gõ cửa, nhưng mà cửa trước mặt kia như trước một mảnh yên tĩnh, ngược lại, tiếng của 17 lại xuất hiện "Lý Nhất Dũng ồn chết đi được, cậu là heo sao? Không ai để ý sao không gọi điện thoại!"
A, đúng đúng, tôi như thế nào lại quên a, tôi một bên mắng chính mình ngu ngốc một bên chạy về ký túc xá lấy ra quyển sổ ghi chép ngày hôm qua.
Nhưng mà, khi tôi mở sổ ghi chép, lại phát hiện tất cả các thông tin thống kê phòng 603 bỗng nhiên bị tô thành màu đen.
"Chết tiệt, người nào làm chuyện này?" Tôi nhịn không được mắng ra thành tiếng,
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Dịch Gia Ái nghe tiếng đáp lại.
"Cậu xem!" Tôi tức giận đem sổ ghi chép ném lên bàn. Ai nhàn rỗi bày ra trò đùa này a!
Phùng Tân Đóa cũng đi đến, nàng nhìn quyển sổ một đoàn màu đen nói: "Không có việc gì đâu, đi thống kê lại một lần nữa là được rồi."
17 không nói gì, lẳng lặng suy nghĩ cái gì đó.
"Là ai xóa vậy?" Dịch Gia Ái nhẹ giọng hỏi, ánh mắt đáp lên người 17 và Phùng Tân Đóa,
"Dù sao cũng không phải tớ, " 17 lập tức phản bác.
"Cũng không phải tớ." Phùng Tân Đóa cũng lắc lắc đầu.
Mọi người trầm mặc.
Không khí đột nhiên trở nên khó khăn, ai cũng không biết nên phá vỡ tình hình căng thẳng này như thế nào, đúng lúc này, một đạo âm thanh mềm mại vang lên: "Các người. . . . . . Là thảo luận về phòng 603 sao?"
Chúng tôi bốn người lập tức quay đầu, chủ nhân của âm thanh rõ ràng bị hành động của chúng tôi làm hoảng sợ.
"Đừng hiểu lầm, tớ chỉ là muốn nói với các cậu, phòng 603 vốn không có người ở."
Chủ nhân âm thanh là Hoàng Đình Đình. Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cậu ấy.
"Không có khả năng! Tớ đêm qua lúc thống kê thông tin bên trong rõ ràng là có người ở!" Tôi kiên định nói.
"A. . . . . . Đêm qua sao. . . . . ." Hoàng Đình Đình cười khổ một chút "Đêm qua rốt cuộc như thế nào thì tớ không biết, tớ chỉ biết sáng nay khi rời giường, mở cửa phòng ký túc xá này, bên trong không có một bóng người"
"Kia sau đó sao nó đóng lại?"
"Có thể là gió thổi đi." Hoàng Đình Đình khoát tay áo, cho thấy chính mình không muốn tiếp tục chủ đề này "Cậu đem những người còn lại đếm lại, hẳn là cùng tổng người như nhau, ngoài ra, về phòng 603, vẫn là không cần bàn luận nhiều như vậy sẽ tốt hơn." Nói xong cô ấy liền xoay người rời đi, để lại một mặt đầy nghi vấn của 4 chúng tôi. Tôi cầm lấy sổ ghi chép, 604, 602 hai người, 605 bốn người, 607 ba người, tổng cộng 11 người.
"Thật sự như nhau?" Phùng Tân Đóa đi đến bên cạnh tôi hỏi
"Ân."
Đối diện không nói gì.
Phản ứng đầu tiên chính là 17, "Lượng thông tin có chút lớn." Cậu ấy cư nhiên kích động đứng lên "Đến đây đến đây, để tớ chỉ ra trọng điểm cho các cậu, thứ nhất, phòng 603 ngay từ đầu đã không có người ở, thứ hai, không có người ở nhưng cửa lại tự động đóng mở, thứ ba. . . . . ." 17 cố ý kéo dài thanh âm: "Nếu phòng 603 ngay từ đầu không có người ở, kia Nhất Dũng tối hôm qua nhìn thấy, là ai?"
Vấn đề này cho tôi kinh hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh "Chính là người a! Bằng không còn có thể là ai?
"Vậy cậu còn nhớ rõ bọn họ hình dáng như thế nào không?"
Khuôn mặt cái gì. . . . . . Bộ dáng. . . . . .
Tôi cố gắng nhớ lại ở trong đầu, nhưng mà từ đầu đến cuối không thể nhớ được khuôn mặt của 3 người bọn họ, rốt cuộc là bộ dáng gì đây, rõ ràng ngày hôm qua đã gặp qua a, vì cái gì nghĩ không ra!
Vô luận tôi nhớ lại như thế nào, trong trí nhớ rốt cục vẫn không có thông tin của bọn họ, đại não càng trống tôi càng nôn nóng, vì cái gì lại như vậy, tôi ngày hôm qua đến tột cùng làm cái gì, đã xảy ra cái gì? ! Ba người kia đến tột cùng là ai? Tôi cảm thấy có chút bực, tiếng thở dốc cũng là càng ngày càng nặng, tôi cố gắng chậm chạp chống vào bàn, một cỗ hương quấn quanh tôi, không ngừng đem cảm xúc của tôi đốt cháy, hướng đến giới hạn cao nhất, mắt thấy sẽ bùng nổ, một cỗ mùi hoa vị nhàn nhạt đem tôi kéo lại.
"Thời tiết rất oi bức, để ý bị cảm nắng." Phùng Tân Đóa vỗ vỗ bả vai của tôi.
Tôi phục hồi tinh thần lại, tôi phát hiện phía dưới mũi một cái vòng đeo tay.
"Đây là?"
"Trầm hương, nâng cao tinh thần tỉnh não."
Phùng Tân Đóa thấy tôi khôi phục lại, liền lấy vòng tay mang về trên tay. "Uống nhiều nước đá. Không nên nghĩ cũng đừng suy nghĩ. Còn phải ở đây ngốc bốn năm đấy."
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, nhìn thấy 17 cùng Gia Ái đã muốn trốn tới cửa, tôi biết tôi vừa mới bất thường làm họ sợ .
"Cái kia, Lý Nghệ Đồng cậu không sao chứ?" Gia Ái gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười.
"Không có việc gì, phỏng chừng thời tiết quá nóng bị cảm nắng " tôi cười cười. "Làm các cậu sợ sao? Thật sự là ngượng ngùng, như vậy! Để tớ mời mọi người ăn kem"
"Được được." Vừa nghe có ăn, 17 lập tức buông lỏng tay đang ôm Gia Ái, "Tớ phải ăn nhiều khả ái, vị chocolate."
"Không hổ là thần ăn." Gia Ái trở mình xem thường, "Nhất Dũng, tớ cảm thấy được chuyện này đây, hoặc là cậu mộng du hoặc chính là cậu nhớ lầm . Đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa vừa rồi cái nữ sinh kia tớ cũng cảm thấy được thần kinh có chút ..."
"A? Tớ cảm thấy rất bình thường a." Tôi có chút nghi hoặc, Gia Ái nào có thể cùng cô ấy tiếp xúc?
"Hừ, nếu thật sự thật như những lời cậu ấy nói, chính là sẽ không giống đêm qua."
"Đêm qua? Phát sinh cái gì ?" 17 lại gần hỏi
"Còn nhớ lúc tớ ra ngoài đi vệ sinh không?"
"Nhớ rõ a, lúc ấy cậu đi rất lâu, lúc trở về sắc mặt như sắp chết, tớ còn nghĩ cậu táo bón ."
"Lại là đại đầu quỷ cậu!" Gia Ái đánh vào ót 17, "Tớ đã sớm xong, chẳng qua lúc quay về ký túc xá nhìn thấy Hoàng Đình Đình kia cùng một nữ sinh ở trên hành lang một phòng đẩy cửa, tớ lúc ấy bị dọa choáng váng, trực tiếp trốn trở về WC, chờ bọn họ quay về ký túc xá sau đó tớ mới dám đi ra."
"Nửa đêm đẩy cửa. . . . . ." Phùng Tân Đóa híp mắt "Cậu còn thấy được gì?"
"Tớ thấy bọn họ đẩy cửa liền trực tiếp trốn vào trong WC, về phần có làm chuyện khác hay không tớ cũng không biết, nhưng mà lại nghe thấy Hoàng Đình Đình hỏi một câu, hình như là 'giam giữ gì? '"
"Chính là bọn họ tại sao muốn xem cửa có phải đã giam giữ hay không?" 17 hỏi.
"Tớ không biết, ngày hôm qua thật là đem tớ dọa đến rồi."
"Lần sau buổi tối nếu phải đi ra ngoài gọi những người khác cùng nhau đi, an toàn một chút, sau đó chuyện này chúng ta dừng ở đây, chuyện hai người bọn họ nửa đêm đi ra ngoài đẩy cửa tạm thời giữ bí mật, đừng nói cho những người khác" Phùng Tân Đóa nói.
Ba chúng tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng mà, sự việc thật sự có thể dừng ở đây sao. . .
Buổi chiều họp ban hội so với tôi tưởng tượng còn nhàm chán hơn, giáo viên phụ đạo ở trên bục giảng nói đến mặt mày hớn hở, chúng tôi ở dưới mặt vô cùng buồn ngủ, 17 cùng Gia Ái đầu tựa đầu đang lặng nói cái gì đó, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười, Đóa Tử tỷ sau khi bước vào ánh mắt liền dính trên người một muội tử tóc ngắn ở phía trước. Từ đầu đến cuối chưa từng rời mắt.
"Nhất Dũng, thấy muội tử tóc ngắn ngồi ở hàng đầu kia không?"
"Thấy ." Tôi không chút để ý nói
"Cậu cũng chưa ngẩng đầu, này, cậu mau xem, sau đó nói cho Đóa Tử tỷ tên của cậu ấy, ở phòng ký túc xá nào, sau đó Đóa Tử tỷ tặng cậu một phần đại lễ được không?"
"Còn muốn nhìn sao, từ lúc cậu bước vào phòng học, ánh mắt của cậu có rời khỏi cô ấy sao?" Tôi ngáp một cái. "Cô ấy tên là Lục Đình, ở phòng 602, cùng với Vạn Lệ Na."
"Hảo hảo hảo, hôm nay giữa trưa không bạc đãi cậu" Phùng Tân Đóa hưng phấn lên, thanh âm không kềm chế, cô gái tóc ngắn giống như nghe được cái gì, quay đầu lại nhìn cậu ấy một cái.
Phùng Tân Đóa trên mặt nhất thời xuất hiện hai đóa đỏ ửng.
"Đóa Tử tỷ cậu đỏ mặt."
"Hì hì, không có."
Tôi xem thường, xem nhẹ chuyện giáo viên phụ đạo lải nhải đủ thứ, cùng với bên cạnh là Phùng Tân Đóa đang lên cơn. Nghe tiếng ve ngoài cửa sổ, lẳng lặng suy nghĩ lời sáng hôm nay Dịch Gia Ái nói :
"Cậu không cần quá để ý lời cô ấy nói." "Dù sao cô ấy thần kinh có chút. . . . . ."
"Ai. . . . . ." Tôi ngồi ngay ngắn, thở thật dài, ánh mắt không tự giác hướng trên người Hoàng Đình Đình ở phía trước. Cô ấy đến tột cùng người như thế nào đây
"Được rồi các bạn học, tôi nói nhiều như vậy chính là, hai người phụ trách tạm thời ở lại một chút, những bạn học khác không có chuyện gì thì có thể trở về ký túc xá trước chuẩn bị cho khóa trình ngày mai !" Giáo viên phụ đạo rốt cục cũng tuyên bố kết thúc,
Những bạn học sau khi nghe xong lập tức chạy vội ra khỏi phòng học. Phòng học to như vậy trong tích tắc trở nên trống rỗng.
"Nhất Dũng, muốn chúng tớ chờ cậu không?" 17 hỏi
"A? Không cần không cần, các cậu về ký túc xá trước đi, thời gian cũng không sớm, tớ tự mình trở về là được." Tôi nhìn đồng hồ, 4 giờ 30, nghĩ thầm lão sư này canh thời gian thật đúng là chuẩn, suốt một tiếng rưỡi.
"Tốt, chúng tớ về trước, cậu một mình nhớ chú ý an toàn." Phùng Tân Đóa nói xong liền chạy ra khỏi phòng học, để lại 17 cùng Gia Ái ngơ ngác nhìn nhau: "Cậu ấy làm sao vậy?"
"Đại khái có lẽ là động dục ."
Đợi giáo viên phụ đạo dặn dò nhiệm vụ khi khai giảng xong, thu xếp toàn bộ tài liệu của bạn học vào túi xách. Thời gian đã gần 6 giờ, tôi kéo thân mình có chút mệt mỏi ra khỏi phòng học, xoay người lại thấy Hoàng Đình Đình tựa vào ban công ở hành lang phát ngốc.
Buổi chiều 6 giờ ánh sáng nhè nhẹ, có lẽ là bởi vì mệt mỏi, Hoàng Đình Đình hơi hướng đầu lên, cái cổ mảnh khảnh hoàn hảo và cái trán đều lộ ra, ánh mặt trời theo lông mi thật dài chiếu xuống, dừng ở hai bên má, trên môi, ở cằm, cuối cùng tản ra phía sau cô ấy, áo sơ mi sọc ca rô màu vàng lại đem da thịt của cô ấy càng làm nổi bật càng thêm trắng noản, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc bay nhè nhẹ. Hình ảnh đẹp đến mức làm cho người ta thở không thông.
Tôi ngơ ngác đứng ở một bên nhìn thấy cô ấy, sợ quấy rầy đến phong cảnh đẹp này. Thời gian giống như đứng im, trong đầu tôi xuất hiện một đoạn thơ: 'Ngươi ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh đang trên lầu nhìn ngươi'.
Cô ấy hiện tại chính là toàn bộ phong cảnh trong lòng tôi.
Nhưng mà loại hình ảnh đẹp này cũng không tiếp tục quá lâu, một thanh âm bất hòa vang lên, "Này, cậu nhìn đủ chưa? Tròng mắt đều nhanh rớt ra ngoài."
Như thế nào có thể nhìn đủ! Nói đạo lý, loại này mỹ nhan tôi có thể liếm cả đời! Tôi ở trong tâm điên cuồng hét lên, nhưng mà ngoài mặt vẫn là giả bộ bình tĩnh biểu tình nhìn về phía chủ nhân âm thanh
"Yêu, này không phải Tằng Diễm Phân sao, đã trễ thế này còn không quay về ký túc xá ở đây để làm gì?" Thấy rõ người ở phía sau, tôi có thoáng chút oán giận, dù sao người này quấy rầy thời gian tôi cùng Hoàng Đình Đình ở chung. Tuy rằng loại ở chung này chính là tôi đơn phương mơ màng.
"Tất nhiên là đang đợi cậu"
"Đợi tớ?" Tôi nghi hoặc hỏi, "Đợi tớ để làm gì?"
"Mời cậu ăn cơm!"
Chồn cấp kê chúc tết, đây là phản ứng đầu tiên của tôi, trên lý tính mà nói, tôi hẳn là nên cự tuyệt ' Hồng Môn Yến ' (*) này, nhưng mà trên cảm tính. . . . . .
(*) Hồng Môn Yến: chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm
Tôi trộm nhìn Hoàng Đình Đình, lại vừa vặn nhìn vào ánh mắt của cô ấy. Có lẽ là bởi vì tôi không tình nguyện toàn bộ viết trên mặt, cô ấy mỉm cười bổ sung một chút lời mời của Tằng Diễm Phân
"Chính là mời cậu ăn một bữa cơm thôi, nhân tiện nói về chuyện phòng 603." Nhắc tới phòng 603, biểu tình của cô ấy thay đổi, tuy rằng có thể cảm nhận được cô ấy toàn lực không cho mình biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt vẫn là không tự giác nhìn xuống phía dưới, giống như đanh tránh né cái gì đấy.
Nhưng mà tôi hoàn toàn không có để ý mấy thứ này, bởi vì một tia lý tính phòng tuyến cuối cùng của tôi theo lời mời Đình Đình Tang hoàn toàn sụp đổ, cảm tính nắm trong tay của tôi suy nghĩ, cần gì quản nó có phải Hồng Môn Yến hay không! Có thể cùng Đình Đình Tang cùng một chỗ ăn cơm thì không luyến tiếc!
"Kia khi nào thì đi?" Tôi hung hăng bấm vào đùi mình một cái, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại.
"Tớ mới vừa cùng A Hoàng thương lượng, cảm thấy được chuyện này không nên để lâu, cậu nếu có rảnh chúng ta đêm nay đi đi." Tằng Diễm Phân nói, vừa nói xong, liền lập tức đi tới giữa tôi và Đình Đình Tang.
Một loại cảm giác xấu hổ liền như vậy sinh ra, hơn nữa còn quanh tôi và Tằng Diễm Phân di chuyển không ngừng, tôi gãi gãi đầu, định tìm đề tài đánh vỡ không khí này: "Không phải tớ nói, A Hoàng tên này giống như Trung Hoa điền viên khuyển, tên như vậy là ai đặt vậy? Vẫn là để tớ đặt cho cậu ấy cái tên dễ nghe, Đình Đình tang ~~~"
"Đình Đình. . . . . . Tang. . . . . . Tên này cũng là đủ buồn nôn." Tằng Diễm Phân biểu hiện ghét bỏ lập lại một lần: "Cậu chẳng lẽ không biết đạo lý, tên càng thông tục đơn giản, càng dễ nuôi sao. Hơn nữa cậu lúc nào thì có thể đặt nick name cho A Hoàng?"
"Liền vừa mới a ~ cậu ghét cũng không cần kêu, vừa hay đặt nick name trở thành từ ngữ đặc biệt của tớ. Hơn nữa, không phải tên Đình Đình Tang rất tốt hay? Phải là loại tên phong cách cao đoan đẳng cấp này mới xứng với Đình Đình Tang ~"
"Thiết." Tằng Diễm Phân một ánh mắt xem thường huớng qua tôi.
Lúc này, mặt trời đã tới gần đường chân trời, bóng tối từ từ ăn lên một chút năng lượng cuối cùng, dần dần, cả tầng lầu dạy học chỉ có thể nghe được tiếng cãi nhau của tôi cùng Tằng Diễm Phân, nhưng mà chúng tôi một chút cũng không chú ý tới sắc trời biến hóa, đứng thẳng đến khi Đình Đình Tang ở một bên thật sự nhìn không được, lên tiếng ngăn Tằng Diễm Phân, trận đấu khẩu mới tuyên bố chấm dứt.
"Được rồi, tranh cãi này không có ý nghĩa, Kẹp Tóc nói chấp nhận, đã nói đi, tớ cũng rất vui, nhưng mà hiện tại trọng điểm chính là, trời đã nhanh tối, chúng ta có phải hay không nên đi ra ngoài ăn cơm ."
"Nghe lời cậu ~"
"Nghe lời cậu ~"
Tôi và Tằng Diễm Phân đồng thanh đáp.
"Kia đi thôi. Có chút lạnh" nói xong, cô ấy liền hướng cửa mà đi tới...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip