30. Quyết định
Mặc dù đã theo dõi đám người Quách Kiệt nhiều ngày nhưng phải đến hôm nay Trình Thiên mới chính thức tiến vào trong hang đá.
Có con người sinh sống, hiển nhiên chỗ này sạch sẽ hơn bình thường rất nhiều.
Trình Thiên nắm tóc Dương Băng Di kéo đến phía trước người mình, tránh cho việc nàng không may chạy trốn
-Đi vào.
Dương Băng Di bị lôi kéo mạnh như vậy đau đớn ôm đầu hét lên vài cái, trong mắt toàn bộ đều là ủy khuất, không tình nguyện đi ở đằng trước Trình Thiên, thân thể đang liên tục run rẩy.
Chính nàng hiểu được rằng, một khi bước chân vào đây, tất cả những gì tủi nhục, đau khổ nhất đều sẽ đến với bản thân.
Đi sâu vào bên trong, Trình Thiên phát hiện thêm một cái động như là gian phòng riêng biệt, bên trong chứa rất nhiều quần áo, vật tư, bốn cái vali du lịch cỡ lớn.
Trình Thiên đi đến mở ra kiểm tra bốn cái vali, phát hiện ở trong có được lượng lớn đồ hộp, nước khoáng, sáu cái điện thoại, đồ dùng cá nhân, mỹ phẩm cùng đồ trang sức các loại, thậm chí có cả đồ lót ren loại tình thú của nữ.
Cái này....hẳn là của Đoàn Nghệ Tuyền cùng nữ nhân kia hai người đi, mặc loại đồ lót này xem ra không phải lẳng lơ cũng chính là dâm đãng đây này. Trình Thiên chỉ liếc mắt rồi lắc đầu, tạm thời ném qua một bên tiếp tục lục lọi tìm kiếm.
Qua vài phút, ngoại trừ đồ hộp, nước khoáng cùng một số vật tư cá nhân như quần áo, mỹ phẩm, thuốc men, bật lửa,... thì không còn gì đáng giá, có điều thu hoạch như vậy cũng đã vượt quá so tưởng tượng ban đầu của Trình Thiên.
Đoàn Nghệ Tuyền mấy người này giống như là bảo toàn được toàn bộ vật dụng của mình khi xảy ra đắm tàu rồi trôi dạt vào đây, thậm chí còn lấy được không ít lượng thực phẩm được dự trữ ở trên tàu.
Nguyên nhân có lẽ rất đơn giản, tất cả bọn họ đều may mắn lên được phao cứu sinh trước, không giống như Trình Thiên ở dưới khoang tàu không kịp chạy lên.
Trình Thiên tùy ý cầm một cái điện thoại lên kiểm tra, phát hiện nó vẫn còn một lượng nhỏ pin, thông qua khóa màn hình có thể xác định được đây là điện thoại của Đoàn Nghệ Tuyền.
Nếu là ngày trước, Trình Thiên nhất định sẽ rất phấn khích khi có được điện thoại, bởi vì nó có thể giúp hắn trở về, nhưng là hiện tại trái ngược hoàn toàn, tất cả những đồ vật có thể định vị như vậy hắn phải tiêu hủy hết, phải cắt đứt toàn bộ mọi phương tiện liên lạc đối với thế giới bên ngoài.
Lúc này Dương Băng Di ở bên cạnh nhìn thấy điện thoại trên tay Trình Thiên còn đang hoạt động, trong mắt liền lộ ra hi vọng tràn đầy, chỉ cần có được nó nàng liền có thể quay về đô thị.
Trình Thiên quay đầu, lập tức cũng nhận ra ánh mắt của Dương Băng Di, có điều hắn cũng không có bao nhiêu để tâm. Dương Băng Di không biết nhưng hắn lại là người rõ ràng, tính cả ngày hôm nay là gần một tuần theo dõi mấy người Đoàn Nghệ Tuyền, nếu như hòn đảo này có thể định vị được, hoặc liên lạc được ra bên ngoài, bọn họ sớm đã không còn ở đây, tuy nhiên để chắc chắn Trình Thiên vẫn cần xác định lại một chút.
-Ngươi vì sao lại phát hiện ra được ta đi giết người mà theo dõi.
Trình Thiên đột nhiên hỏi, để cho Dương Băng Di giật mình, run giọng trả lời.
-Ta...ta....
-Nói.
Trình Thiên quát to, hắn nhìn chằm chằm vào Dương Băng Di rồi nói tiếp.
-Ngươi biết rõ Diệp Thịnh bây giờ thế nào hay không?
Dương Băng Di toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã bị lời nói của Trình Thiên dọa cho sợ hãi. Diệp Thịnh bây giờ thế nào, đương nhiên đã trở thành một cái xác khô, mà Trình Thiên giết người như giết gà không chút ghê tay, lại thông qua lần trước bị hắn bóp cổ đe dọa, Dương Băng Di tin rằng Trình Thiên thật sự dám giết mình cho dù đã xảy ra quan hệ xác thịt, đối với hành động ngu xuẩn của mình, Dương Băng Di hối hận đến tuyệt vọng, nàng không quản cái gì mặt mũi, tôn nghiêm vội vàng chạy đến quỳ xuống dưới chân Trình Thiên ôm lấy, mếu máo khóc lóc cầu xin.
-Đừng....đừng giết ta, Trình Thiên, ta thật sự sẽ nghe lời ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng đều sẽ đáp ứng, ta cho ngươi làm trâu làm ngựa....đừng giết ta, ta cầu xin ngươi...ta là bị ma quỷ ám hại mới hành động như vừa rồi...Trình Thiên, ngươi nói đi, bây giờ ngươi muốn ta làm gì...hu hu....
-Giết ngươi?
-Khoan đã, ngươi nói cái gì?
Dương Băng Di nói được một nửa thì đã bị Trình Thiên cắt ngang, hắn cau mày ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lạnh lùng nói.
-Hình như ta chưa nói với ngươi là ta giết Diệp Thịnh thì phải.
Dương Băng Di sắc mặt càng thêm hỏng bét, đột nhiên nhận ra mình lỡ mồm, liền vội vàng sửa chữa.
-Diệp Thịnh chết rồi? Ta không biết, ta là nhìn thấy ngươi giết người mới nghĩ như vậy, ngươi rốt cuộc là đang nói gì, ta thật sự không hiểu.
-Thủy bảo bảo, xem ra ngươi còn giấu ta nhiều thứ lắm, mà thôi tạm thời cũng không vội, đợi đến tối nay ổn định xong chỗ này ta sẽ hỏi ngươi sau, bây giờ tự ngươi cởi sạch quần áo ra hay là để ta làm giúp.
Trình Thiên cười nhẹ vuốt mặt Dương Băng Di nói, nhưng nụ cười này ở trong mắt nàng giống như là ma quỷ đến đòi mạng mình, nàng không chút nào do dự nói.
-Ta cởi....ta cởi mà.
Quần áo đơn bạc, chỉ chưa đầy mười giây sau Dương Băng Di hoàn toàn đã lõa thể đứng ở trước mặt Trình Thiên.
-Nằm xuống, dạng hai chân ra.
Ngón tay Trình Thiên quẹt qua thịt l-n non mềm phấn nộn của Dương Băng Di một cái, đồng thời cũng túm lấy lông mu bên trên kéo đứt vài sợi, tiếp đó đưa ngón tay đến trước miệng nàng.
Dương Băng Di ngoan ngoan há mồm mút lấy ngón tay Trình Thiên, sau đó nhanh chóng nằm ngửa ra, hai chân hình chữ M giơ lên, toàn bộ cái gì tư mật nhất của nữ nhân đều phơi bày ra.
Trình Thiên để chân Dương Băng Di vòng ngược ra sau song song với đầu, hạ thể theo đó hướng thẳng lên trời, tiếp đó hắn ra lệnh cho nàng dùng tay nắm chặt đùi giữ nguyên cái tư thế này, sau đó lại lấy ra dây rừng trói chặt cổ tay cùng cổ chân Dương Băng Di lại một chỗ.
-Ngoan ngoãn đừng cố trốn thoát.
Do còn Tống Hân Nhiễm chưa đưa về đây, lại cũng cần ổn định Đoàn Nghệ Tuyền cùng nữ nhân kia, Trình Thiên trói Dương Băng Di thế này, vừa là muốn nhục nhã cũng như tránh nàng chạy trốn, hắn tạm thời còn không có thời gian tra khảo đâu, thế là nói xong một câu liền đứng dậy đi ra ngoài.
Đi ra bên ngoài, xác của hai nam nhân đã được kéo gọn vào một góc.
Nhìn thấy Trình Thiên đi đến, Đoàn Nghệ Tuyền cùng Bành Gia Mẫn hơi căng thẳng, đứng im tại chỗ chờ hắn nói chuyện.
Xác người cùng máu tươi có thể thu hút dã thú đến nơi này, cho nên Trình Thiên cần phải giải quyết vấn đề ngay lập tức, nhưng không có dụng cụ, đào một cái hố chôn là chuyện không thể nào, hắn cũng không thể lôi hai cái xác ra tận ngoài biển rồi ném xuống, quá mất thời gian lại phiền phức.
May mắn, hiện tại có Đoàn Nghệ Tuyền hai nữ nhân giúp hắn làm việc này.
Có điều để tránh việc các nàng không may chạy trốn Trình Thiên vẫn phải tạm gác lại, đợi khi hắn đưa Tống Hân Nhiễm về đây mới có thể an tâm để Đoàn Nghệ Tuyền hai người làm việc.
-Đi theo ta.
Đoàn Nghệ Tuyền cùng Bành Gia Mẫn hai người không nói gì, ngoan ngoãn theo sau Trình Thiên đi vào trong hang đá.
-Thủy Thủy......
Đoàn Nghệ Tuyền nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của Dương Băng Di liền nhịn không được thốt lên, mà Bành Gia Mẫn đứng bên cạnh, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Dương Băng Di liền quay mặt đi.
-Ngồi xuống.
Trình Thiên ra lệnh cho Đoàn Nghệ Tuyền hai người, sau khi các nàng ngồi xuống bên cạnh Dương Băng Di, hắn lấy ra dây rừng trói lại hai tay hai chân các nàng.
-Ngươi muốn làm gì ta...
-A
Đoàn Nghệ Tuyền đối với hành động của Trình Thiên là có chút hoảng sợ, vội vàng chống cự lại, nhưng là vừa nói được một nửa liền đã bị hắn tát mạnh một cái khiến cho nàng im bặt, thân thể run run ngoan ngoãn nhận mệnh.
Có kết cục của Đoàn Nghệ Tuyền để lại, Bành Gia Mẫn cũng không dám phản kháng Trình Thiên, ngồi yên để hắn trói hai tay hay chân mình.
Đợi sau khi Trình Thiên rời đi được một thời gian, Dương Băng Di mới mở miệng nói.
-Trời ạ, ban đầu thì không chạy đi còn dám ở lại, bây giờ thì chúng ta xong đời.
Chạy đi, có thể chạy đi đâu trong cái hoàn cảnh này?
-Thủy Thủy, hắn rốt cuộc là ai, làm sao phải giết tiểu Lưu hai người bọn họ.
Đoàn Nghệ Tuyền sợ hãi nói.
-Hừ, Trình Thiên tên súc sinh đó giết người vì thấy đối phương không vừa mắt, nào có cái lý do gì khác.
-Không thể nào, chúng ta vốn dĩ không biết hắn là ai, thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt.
Bành Gia Mẫn ở một bên đột nhiên xen vào.
-Ngươi cho rằng ta thì quen biết hắn? Hừ đừng có nhìn vào hạ thể ta, xấu hổ chết đi được, hai người quay ra kia.
Bộ dạng như này lộ ra trước mặt Đoàn Nghệ Tuyền hai người quả thực là xấu hổ muốn chết, cũng còn may tất cả đều là nữ nhân nếu không Dương Băng Di sợ rằng đã sớm cắn lưỡi tự vẫn.
Ước chừng ba mươi phút sau, Trình Thiên dẫn theo Tống Hân Nhiễm trở về hang đá.
Bộ dạng của Dương Băng Di hiện tại cùng với Đoàn Nghệ Tuyền hai người để cho Tống Hân Nhiễm có chút thất thần, không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
-Trình Thiên, đây là có chuyện gì, vì sao lại trói Dương Băng Di như thế.
Trình Thiên không trả lời Tống Hân Nhiễm ngay, hắn đi qua thu xếp lại đám thỏ hoang cùng với thịt khô, sau khi làm xong mới hướng về nàng nói.
-Các người tự nói chuyện với nhau, Tống Hân Nhiễm, giải thích cho các nàng quy tắc của ta.
-Thực phẩm cùng nước khoáng từ giờ là ngươi kiểm soát, ta trở lại thấy thiếu cái gì thì sẽ hỏi tội ngươi.
Cái này...
Không để Tống Hân Nhiễm kịp hiểu ra điều gì thì Trình Thiên đã lập tức đi ra ngoài.
Ban đầu Trình Thiên suy nghĩ để cho Đoàn Nghệ Tuyền hai người đi vứt xác, nhưng là bản thân phải đi theo giám thị rất mất thời gian, mà các nàng làm chưa chắc đã đúng ý hắn, lại nói bây giờ Đoàn Nghệ Tuyền đang cần thời gian nói chuyện với Tống Hân Nhiễm, cho nên để cho bốn người nữ nhân một khoảng thời gian riêng làm quen là tốt nhất, chính hắn tự động tay động chân thì hơn.
Buổi chiều Trình Thiên quay về, Dương Băng Di, Đoàn Nghệ Tuyền, Bành Gia Mẫn đã được Tống Hân Nhiễm cởi trói ngồi ngoan ngoãn ở một bên, có điều Dương Băng Di vì sợ hắn cho nên vẫn là không dám mặc vào quần áo.
Hắn đi đến kiểm tra vật tư cùng đồ ăn trước, sau khi thấy không có gì sai sót mới ngồi xuống trước mặt bốn nữ nhân nói.
-Thủy Thủy, ngươi ra đây.
Dương Băng Di nép ở sau người Tống Hân Nhiễm, hoảng sợ hiện rõ ở trên khuôn mặt, nàng không dám đi ra. Lúc này Tống Hân Nhiễm đột nhiên nói.
-Trình Thiên, ngươi bắt nạt chúng ta một đám nữ nhân, như vậy thì tính là nam nhân?
Trình Thiên cũng có chút chột dạ nhưng là rất nhanh đã ổn định, lắc đầu nói.
-Nam nhân hay không phải chính ngươi rõ ràng nhất sao Nhiễm Nhiễm.
-Thủy Thủy, ngươi phát hiện ra ta giết Diệp Thịnh từ lúc nào.
-Là ta phát hiện, chuyện này không liên quan tới cô ấy.
Tống Hân Nhiễm chắn ở trước người Dương Băng Di, trong mắt lộ ra cương quyết.
-Vậy là từ lúc nào?
Trình Thiên nhìn chằm chằm vào Tống Hân Nhiễm.
-Đêm đó vào lúc ngươi giết Diệp Thịnh thì ta vô tình tỉnh lại nên mới phát giác.
Tống Hân Nhiễm thản nhiên nói.
-Vậy tại sao lại không có phản ứng gì.
Trình Thiên lại hỏi.
-Ta sợ, ta sợ ngươi giết ta bịt miệng. Thủy Thủy cũng là xuất phát từ suy nghĩ nhiều đến việc này nên mới theo dõi ngươi, nàng vốn dĩ không có ý đồ xấu.
Tống Hân Nhiễm thẳng thắn thừa nhận.
Trình Thiên im lặng một lúc lâu, hắn thật không ngờ hành động của mình sớm đã bị Tống Hân Nhiễm hai người phát hiện, điều này mặc dù không ảnh hưởng nhiều tới tình cảnh hiện tại, nhưng rốt cục cũng đã khiến một mặt sát nhân của Trình Thiên lộ ra, nếu như không thể kiểm soát hoàn toàn các nàng, đến khi trở về đô thị rất có thể Trình Thiên sẽ lật thuyền trong mương, ngục tù đón chờ hắn.
Dương Băng Di hôm nay, chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc Tống Hân Nhiễm các nàng có thể phản bội mình bất cứ lúc nào.
Hiển nhiên sự việc đến nước này, đã không còn đơn giản chỉ là dạy dỗ thông thường nữa, mà nhất định phải biến các nàng thành nô lệ, thành một con tiểu mẫu cẩu biết nghe lời vĩnh viễn không phản bội.
Là chính các nàng, chính các nàng ép hắn.
Trong mắt Trình Thiên đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn tiện tay cầm lên đống dây rừng ở dưới đất, đi đến trước mặt muốn trói Dương Băng Di cùng Tống Hân Nhiễm lại.
Bốn nữ nhân nhìn thấy Trình Thiên như vậy, da đầu đều tê dại, nhưng các nàng sớm đã có chuẩn bị, đồng loạt cầm lên gậy cùng đá phản kháng lại.
-Tránh ra, hai người các ngươi không liên quan việc này.
Hắn hướng về Đoàn Nghệ Tuyền, Bành Gia Mẫn hai người quát.
-Đừng nghe lời hắn, các ngươi nghĩ hắn sẽ buông tha cho mình sao?
Tống Hân Nhiễm nhìn thấy Đoàn Nghệ Tuyền cùng Bành Gia Mẫn lộ vẻ do dự liền lập tức nói.
-Đúng thế, vừa rồi các ngươi cũng thấy rõ bộ mặt của hắn, đừng mơ tưởng nữa, chúng ta có bốn người, chẳng lẽ còn sợ hắn?
Dương Băng Di ở một bên cũng hốt hoảng chấn an Đoàn Nghệ Tuyền cùng Bành Gia Mẫn.
-Tống Hân Nhiễm, các ngươi là người rõ ràng nhất tính cách của ta, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại lập tức quỳ xuống bò đến dưới chân ta, ít nhất ta còn có thể để cho các ngươi còn sống.
-Về phần hai người các ngươi, Quách Kiệt bốn người ta đều đã giết hết, nếu các ngươi cố chấp, ta cũng không ngại giúp các ngươi đi gặp bốn người bọn hắn.
-Bây giờ ta đếm đến mười, các ngươi tự làm ra lựa chọn.
-Một...hai...ba...bốn...
Trình Thiên nhẹ nhàng nói, nhưng đủ để cho bốn cái nữ nhân hoảng sợ đến kinh khủng, mỗi một giây trôi qua giống như là quỷ môn quan đến gần với các nàng.
Tống Hân Nhiễm cả bốn người đều biết rằng Trình Thiên không nói đùa, các nàng đều đã ít nhất một lần chứng kiến hắn giết người, điều này mang tới sợ hãi của các nàng đối với Trình Thiên là phát ra từ sâu trong tiềm thức.
-Năm...sáu...bảy...
Áp lực khủng khiếp đè lên, Dương Băng Di trong đầu làm ra đấu tranh tư tưởng kịch liệt, mười giây là không đủ để nàng suy nghĩ thấu đáo, nhưng từ trước đó Dương Băng Di đã rõ ràng hoàn cảnh của bản thân, không thể chống lại Trình Thiên, phải phụ thuộc vào hắn để sống, cho nên bây giờ mình chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
-Tám....chín...
Đến giây thứ chín, Dương Băng Di bỏ qua hết thảy tôn nghiêm, nàng quỳ xuống, lại một lần nữa giống như tiểu mẫu cẩu bò đến dưới chân Trình Thiên, mà lúc này không chỉ có nàng, Tống Hân Nhiễm cũng giống như vậy, quỳ xuống bò đến dưới chân hắn.
Đứng trước lựa chọn liên quan đến mạng sống, hết thảy đều là vô nghĩa, hóa ra vừa rồi Nhiễm tỷ ngươi cũng chỉ là mạnh miệng.
Dương Băng Di chua xót nhìn vào trong mắt Tống Hân Nhiễm ở đối diện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip