[Tả Giai] Quá khứ và hiện tại (2)

Sau khi nghe hai cái tên kia cả Viên Nhất Kỳ cùng Tả Tịnh Viện đều im lặng khiến bốn người Trương Hân, Hứa Dương, Trần Kha cùng Lưu Lực Phi lo lắng.

"Tả Tả! Kỳ Kỳ! Hai em không sao chứ?" Hứa Dương lo lắng hỏi hai người họ

Hai người họ vẫn im lặng mà không trả lời câu hỏi của Hứa Dương, bốn người các cô cho dù có hỏi thế nào thì hai người kia chỉ cúi đầu im lặng mà không nói gì.

Bất chợt Viên Nhất Kỳ đứng lại rời đi, mọi người đều nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của em ấy, 4 người đều nghe rõ tiếng nức nở nhỏ phát ra từ em ấy.

Cả bốn người nhìn Viên Nhất Kỳ như vậy cũng bất chợt nhìn sang Tả Tịnh Viện, chỉ thấy cô cúi đầu mà không nói gì, nhưng mà 2 bàn tay đang nắm chặt kia cũng đã phần nào nói lên tâm trạng của cô.

"Em..em...em về trước, các chị có gì về sau" 

Chưa kịp đợi 3 người kia nói gì Tả Tịnh Viện đã toang bước chạy đi, dường như cả 3 đều nhìn thấy hai dòng nước mắt trên má Tả Tịnh Viện 

Ở trên sân khấu cả Thẩm Mộng Dao cùng Đường Lỵ Giai cũng nhìn thấy hành động bỏ chạy của hai người kia.

Tả Tịnh Viện chạy được một lúc thì ngừng lại, cô không ngững oán trách ông trời.

"Tại sao chứ, nếu đã đi vậy tại sao còn quay lại"

"Ông trời, có phải ông muốn chơi tôi có đúng không?"

"Hai năm qua tôi luôn cố gắng quên đi cái con người tàn nhẫn đó, vậy mà hiện tại cái người đó lại quay về, lại còn xuất hiện trước mắt tôi nữa"

"Có phải ông thấy tôi sống quá tốt nên mới để con người đó quay lại đảo lộn cuộc sống hiện tại của tôi có phải không?"

Tả Tịnh Viện không ngừng hỏi ông trời mặc kệ những giọt mưa kia như xối vào người cô, hiện tại tâm tình của cô rất hỗn loạn, cô dường như không muốn nhớ lại những việc đau lòng trong quá khứ...

Tối hôm đó Tả Tịnh Viện nằm mơ thấy bản thân trở lại lúc bản thân còn học cấp 3, còn Đường Lỵ Giai là sinh viên đại học, lúc đó cô cùng Đường Lỵ Giai hạnh phúc biết bao, chỉ là không ngờ hạnh phúc đó đến nhanh rồi cũng đi rất nhanh.

Năm đó khi nghe tin Đường Lỵ Giai sẽ đính hôn với Hồng Tĩnh Văn cô đã rất sốc, cô mặc kệ cơn mưa lớn ngoài kia mà chạy đến hỏi chị tại sao lại bỏ cô.

"Bởi vì chị cần một người có công việc ổn định lo cho chị, em vẫn là học sinh cấp 3, chị không thể đợi đến lúc em tốt nghiệp đại học được"

"Tĩnh Văn có thể chăm sóc tốt cho chị, cậu ấy còn có thể giúp chị gánh vác rất nhiều việc, những việc đó em không làm được"

"Với lại cậu ấy xứng với chị hơn"

Chỉ với vài câu nói Đường Lỵ Giai đã có thể dập tắt hết tất cả hi vọng của Tả Tịnh Viện, cô quay lưng vào nhà để lại một mình Tả Tịnh Viện với cơn mưa.

"Vậy....vậy em không xứng nhận được yêu thương sao?" Tả Tịnh Viện đau khổ nói, câu nói vô vọng trong màn mưa

Nếu Trần Kha cùng Lưu Lực Phi không chạy đến thì có lẽ hiện tại Tả Tịnh Viện chỉ còn là một ngôi mộ xanh cỏ. Đêm hôm đó Tả Tịnh Viện sốt đến tận 39 độ, nếu mà đưa đến bệnh viện trễ một chút thì có thể tính mạng cũng khó giữ.

Sau cú sốc đó dường như Tả Tịnh Viện trở nên khép kín hơn, ít giao tiếp với bên ngoài, mãi đến một năm trước khi gặp bọn người Viên Nhất Kỳ, Trương Hân với Hứa Dương mới có thể vui vẻ lên một chút.

Ngày hôm sau Tả Tịnh Viện vẫn đến trường như thường, cô vẫn bình tĩnh mà đối mặt với tất cả, chỉ là đâu đó sâu trong tim cô vẫn có một chút đau nhói mỗi khi người đó xuất hiện.

Lúc giờ giải lao cô cùng đám người Trương Hân đi ăn mới biết hôm nay Viên Nhất Kỳ không có đi học, tên nhóc đó chắc lại trốn ở nhà khóc rồi.

Mà cũng không trách em ấy được, năm đó em ấy tuổi trẻ mới biết yêu lại là tình đầu cho nên đột ngột Thẩm Mộng Dao bỏ đi không một lời từ biệt khiến em ấy điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng chính là im lặng trốn một góc khóc lớn khiến cho Trương Hân cùng Hứa Dương lo lắng một trận.

Chiều hôm đó mọi người đến nhà Viên Nhất Kỳ không ngờ lại bắt gặp Thẩm Mộng Dao đang đứng trước cửa nhà. Khi thấy đám người Trương Hân đến thì cô ấy hình như có chút lúng túng, cô ấy dường như cũng khó xử nên gật đầu chào rồi rời đi...

"Viên Nhất Kỳ! Mở cửa..." Hứa Dương dùng chất giọng cao của bản thân mà gọi tên Viên Nhất Kỳ

"Ai vậy? Sao mấy chị lại ở đây, không học à..." Viên Nhất Kỳ tỉnh bơ hỏi lại

"Câu này phải hỏi em, sao không đi học?" Hứa Dương lớn tiếng hỏi

"À...thì có một chút mệt mỏi nên nghỉ ở nhà..." Viên Nhất Kỳ ái ngại nói

Cái tên nhóc này vẫn luôn như vậy, hễ có chuyện gì là đều trốn ở nhà, thích chạy trốn như vậy. Hứa Dương cùng Trương Hân chính là đau lòng cho Viên Nhất Kỳ.

"Kỳ Kỳ, lúc nảy bọn chị có gặp..." Trương Hân định nói chuyện gặp Thẩm Mộng Dao lúc nảy nhưng cũng may là Hứa Dương cản kịp

"Hả? Gặp ai?"

"Không có gì. Mà em cũng mau khoẻ rồi đi học lại đi" Hứa Dương

"Em biết rồi"

Tả Tịnh Viện nảy giờ không nói gì chỉ đứng im một bên, lúc ra về cô còn không quên vỗ vai Viên Nhất Kỳ. Hai người bọn cô không cần nói nhiều với nhau chỉ cần một cái vỗ vai nhẹ là hiểu ý của nhau.

Quả thật sáng hôm sau Viên Nhất Kỳ đã đi học lại, tinh thần lại rất tốt, tốt đến nổi mua bữa sáng đến cho Tả Tịnh Viện khiến cả lớp đều nhìn hai người bằng ánh mắt ái muội.

"Gì chứ, mua bữa sáng cho huynh đệ cũng thành có tình ý" Viên Nhất Kỳ cau có nói, còn xem miếng thịt là mấy cái người đó mà cắn thật mạnh.

"Em cũng quá trẻ con rồi, cứ mặc họ đi, em quản được miệng họ chắc" Tả Tịnh Viện 

"Mà này Tả Tả, chị không muốn quay lại với Đường lão sư sao?" Viên Nhất Kỳ hỏi ai kia, cô thừa biết người kia còn yêu nhưng mà không muốn nói

"Vậy em có muốn quay lại với Thẩm lão sư không?" Biết cái tên nhóc này tò mò nên cô cũng quay sang hỏi em ấy

"Không biết, em biết em còn yêu chị ấy nhưng mà em chính là sợ bản thân lại một lần nữa bị vứt bỏ, một lần là quá đủ rồi"

Nhìn Viên Nhất Kỳ như vậy Tả Tịnh Viện càng thương đứa nhỏ này hơn, nỗi đau của em ấy quá lớn, ở cái tuổi ngây thơ đó em ấy đã trao hết tình cảm của bản thân nhưng mà thứ em ấy nhận lại chỉ là nỗi đau.

"Tả Tả này, chị cũng nên một lần suy nghĩ cho bản thân đi, đừng để bản thân phải hối hận, đôi lúc chúng ta cũng nên ích kỷ một lần"

Viên Nhất Kỳ sau khi nói xong câu đó cũng rời đi, suốt cả buổi học Tả Tịnh Viện chỉ lo suy nghĩ về câu nói của Viên Nhất Kỳ.

Chẳng biết có phải là do em ấy đã thông suốt hay sao mà một thời gian sau hễ nơi nào có em ấy thì sẽ có Thẩm Mộng Dao, hai người đó cứ như hình với bóng khiến cho mấy cẩu độc thân như Tả Tịnh Viện, Lưu Lực Phi cùng Trần Kha ngứa mắt, hận không thể đánh chết hai cái người đó.

Viên Nhất Kỳ nói Thẩm Mộng Dao năm đó rời đi là vì gia đình ép buộc, cô ấy cũng không còn cách nào khác đành phải nghe theo, cũng may là Thẩm Mộng Dao hiện tại đã kịp nói ra nếu không cả hai sẽ chẳng thể hạnh phúc như bây giờ.

Mà thật ra là vì ghen nên Thẩm Mộng Dao mới thẳng thắng với Viên Nhất Kỳ. Chả là Viên Nhất Kỳ cùng Đoàn Nghệ Tuyền đại diện trường đi tham gia cuộc thi đấu, mà cũng biết là hai cái người này rất chi là hiếu thắng cho nên vì chiến thắng mà chơi lớn chọn một bài sexy dance, đã vậy còn rất nghiêm túc mà tập. Thẩm Mộng Dao cùng với một vài lão sư khác là người kiểm duyệt bài nhảy trước khi hai người kia đi biểu diễn.

Ta nói dấm chua nó bay tứ tung luôn á, Thẩm lão sư toàn thân đều phát ra hơi lạnh khiến mấy lão sư kế bên phải né xa...Hảo đáng sợ...

Thì cũng biết rồi, Thẩm lão sư ngày thường cười nói vậy thôi chứ một khi đã ghen lên thì ai cũng sợ, chưa kịp để Viên Nhất Kỳ thở đã bị Thẩm Mộng Dao lôi thẳng vô nhà vệ sinh, chưa kịp hó hé gì đã bị ai kia hôn đến đầu óc choáng váng.

Thấy Viên Nhất Kỳ sắp hết hơi Thẩm Mộng Dao mới buông ra, còn không quên liếm môi một cái, cái liếm môi đó làm Viên Nhất Kỳ đỏ mặt, ta nói Viên Nhất Kỳ đó giờ trọng mặt mũi hiện tại mà có ai nhìn thấy cảnh này chắc Viên Nhất Kỳ tự xác luôn quá.

"Chị...chị..." Viên Nhất Kỳ chỉ có thể nói được nhiêu đó

"Em là của chị, tốt nhất nên an phận một chút" Thẩm Mộng Dao bá đạo nói

"Chị...em...chị..." Hệ thống ngôn ngữ của Viên Nhất Kỳ hiện tại đang bị trục trặc nên lời nói ra cũng khó khăn

"Chị đi đây, lát ở cổng đợi chị"

Thẩm Mộng Dao sau khi thoả mãn đã mỉm cười bước đi, trước khi đi còn không quên hôn nhẹ ai kia, còn cái người kia thì ngơ luôn.

"Ba má ơi con vừa mới bị cưỡng hôn kìa, hảo đáng sợ" nội tâm Viên Nhất Kỳ cảm thán 

"êy Viên Nhất Kỳ em đứng đây làm gì? Mau nhanh dọn đồ rồi về" Đoàn Nghệ Tuyền thấy Viên Nhất Kỳ đi lâu quá nên đi tìm, ai mà có dè tìm thấy tên đó đứng ngốc trong nhà vệ sinh. 

"Đoàn Đoản Đoản, em vừa bị cưỡng hôn, đáng sợ quá đi" Viên Nhất Kỳ 

"Gì? Nghe kịch tính ghê á..."

Đoàn Nghệ Tuyền thấy tên đó nói vậy tưởng nói giỡn nên cô cũng không quan tâm gì mấy, quay lưng rời đi.

Tối hôm đó Thẩm Mộng Dao nằm trong lòng Viên Nhất Kỳ mà khóc lóc kể lể nguyên nhân năm đó cô rời đi, ta nói có ai khóc mà giả trân vậy không? Chả có giọt nước mắt nào, đã vậy còn lợi dụng cơ hội để sờ mó lung tung.

Mà mấy người cũng biết rồi, bạn gái cũ chia tay lâu năm hiện tại quay lại, đã vậy thân hình còn tốt như thế ai mà chịu cho nổi. Viên Nhất Kỳ cũng chả phải Đường Tăng cho nên....."tiểu biệt thắng tân hôn"....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip