Ngoại truyện: Tạp Hoàng 2
Đình Đình Tang rất là ôn nhu làm cho tôi thật sự an tâm.
-
Tôi nhớ rõ lần trước huấn luyện khi thay phiên đứng lên tự giới thiệu, thanh âm của nàng không lớn nhưng là mười phần trung khí.
"Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Hoàng Đình Đình."
Nàng không phải là nói cho một mình tôi, nhưng trong mắt trong tai tôi lại chỉ có nàng.
-
Triệu Gia Mẫn hỏi tôi, hối hận không, nàng vươn tay mình nâng đỡ khoảnh khắc kia.
Hối hận. Như thế nào không hối hận. Hối hận đã chết.
Từ đầu tới cuối đều không chút thay đổi với nàng, chỉ có suy nghĩ muốn sờ đầu tôi mà nháy mắt mới nở rộ ý cười.
Nàng cười rộ lên đặc biệt đẹp, ngữ văn tôi không tốt, hình dung không được, nhưng chính là đặc biệt đẹp.
Thấy tôi đi chậm nửa nhịp, bị nàng lặng lẽ ở bên hông đẩy một phen.
Cười muối một cái H.T.T
-
Ngày đó nàng lựa chọn rời khỏi tôi, tôi chỉ khóc một lần, sau đó khôi phục lại thành một Lý Nghệ Đồng luôn cười hì hì
Rất nhiều người, hay ngay cả Triệu Gia Mẫn cũng cảm thấy tôi rất vô tâm vô phế.
Về sau khi đang an ủi Triệu Gia Mẫn trong đêm khuya, Triệu Gia Mẫn nói, nàng là một "Tháo hán tử" , vì Cúc Tịnh Y mà làm một lọ ngôi sao. Hiện tại làm đến 139 cái, lập tức sẽ đầy.
Còn lại giấy rất dầy, nàng nói nàng gấp giấy rất đau, một bên giảng đạo lý với nàng một bên gấp.
Sau đó, cái lọ này, sẽ không bao giờ được bỏ thêm nữa .
Tôi nói, tôi cũng gấp, lúc trước gấp 48 ngôi sao, bây giờ vẫn là 48 cái -- không phải là không muốn gấp tiếp. 48 ngôi sao hoàn hảo nằm ở trên bàn ký túc xá, vĩnh viễn sẽ không tăng lên hoặc mất đi.
Đau, mình chia tay cũng không đau như vậy.
"Các người chỉ nhìn thấy một Kẹp Tóc vô tâm vô phế, lại không thấy được, Lý Nghệ Đồng mỗi ngày buổi sáng nói với chính mình 'những thứ đó đều là quá khứ, đừng suy nghĩ nữa'."
Hùng tiểu tử nói, khó chịu, vẫn là không tiếp thụ được mình và Cúc Tịnh Y đã trở thành quá khứ.
Không tiếp thụ được cũng vô dụng a. Tuy rằng rất thương tâm. Nhưng mà, đều là quá khứ, bốn tháng . Tôi đáp.
Đúng, cũng là bốn tháng .
Cảnh còn người mất, chưa bao giờ cho ta lưu lại hồi tưởng đích thời gian.
-
Ở cùng Hoàng Đình Đình, hồi ức cũng không nhiều.
Một lần trong lớp, một cường hào trong lớp mời xem phim, tôi lôi kéo nàng đi.
Khi đó mới vừa kết giao không lâu, thật cẩn thận mà tiếp cận, trộm đem đầu tựa vào trên vai nàng.
Sau đó khi đi ra nàng nói, Kẹp Tóc đầu cậu thật nặng, còn có cậu đè nặng lên tay tớ .
Quãng thời gian Giáo Vận Hội, nàng giống như biến thành một người chụp ảnh ở vườn trường, bất quá còn thật sự nhìn vào gương bào tôi xem hài.
Cho dù chính là một đôi hài, trong lòng tôi cũng cao hứng, khả cao hứng .
Tôi nói, Đình Đình Tang, có cơ hội chúng ta cùng đi Thủy cung đi, tớ thích nơi đó.
Nàng mỉm cười nói, hảo.
-
Tôi cùng nàng, chỉ là nắm tay nhiều.
Chưa từng ôm, chưa từng hôn môi.
Còn trẻ, ai không yêu nhau giống như hoang phí tuổi thanh xuân?
-
Tốt nghiệp cấp ba.
Cúc Tịnh Y rời bỏ miền nam, cũng không phải thích đại học đặc biệt, nhưng nàng nói nàng thích nơi thành thị kia, liền đi.
Mọi người vì nàng mà đến tiễn đưa, Triệu Gia Mẫn sợ hãi tránh ở phía sau đám người, đeo tai nghe cúi đầu.
Cúc Tịnh Y vẫy tay cúi đầu cảm tạ , ánh mắt vội vàng đảo qua Triệu Gia Mẫn.
Cúc Tịnh Y a, nàng đã từng điên cuồng mà thích cậu, thật sự thực hối hận khi cùng nàng ở cùng một chỗ sao? Thật sự một chút lưu luyến cũng không có sao?
Triệu Gia Mẫn a, người cậu thích muốn đi , không nói có gì để nói sao?
Cúc Tịnh Y xoay người, đi vào cửa kiểm soát.
Tôi thấy Triệu Gia Mẫn, như trước vẫn cúi đầu, bả vai không ngừng run rẩy.
Nàng hít một hơi thật sâu, gọi to người nọ ở phía trước.
Cúc Tịnh Y dừng bước, nhưng không có quay đầu lại.
"Khi cậu rời đi, thậm chí không cho tớ cơ hội để hảo hảo tam biệt. Tôi thì không nghĩ sẽ buông cơ hội lân này." Triệu Gia Mẫn hô to.
Sau đó, lại áp chế giọng, dùng thanh âm mà người bên cạnh có thể nghe mà nói: "Tóm lại, tam biệt ."
Nói xong, nàng gắt gao cắn môi dưới, mặc cho nước mắt xẹt qua khuôn mặt dễ nhìn của nàng, chảy qua cổ, chảy vào trong áo sơmi.
Biểu hiện của Cúc Tịnh Y, tôi không biết. Có lẽ nhẹ nhàng nâng khóe miệng, có lẽ lặng im rơi lệ, có lẽ không hề gợn sóng.
Nhưng nàng, xác thực là đã đi thật rồi.
Nàng quá thích người đó, nhưng người đó không thích nàng.
Chuyện cũ của nàng và nàng, như vậy kết thúc.
-
Tôi cùng Triệu Gia Mẫn, cùng nhau thi lên cao, Triệu Gia Mẫn khát khao đến đại học, tuy rằng tôi mất rất nhiều thời gian cố gắng, nhưng tôi làm được .
Vùng duyên hải, thành phố phía Đông, Hùng tiểu tử đặc biệt thích, tôi cũng cảm thấy không tồi.
Hoàng Dình Đình du học nước ngoài .
Trong dự đoán. Nàng vẫn là vĩ đại như vậy, là tôi không thể với tới độ cao đó.
Ngày đó tiến đưa, tôi và Triệu Gia Mẫn đều đi.
Tôi tướng tượng tôi luôn cản trở nàng, trong chiếc túi lớn trước mặt của Hoàng Đình Đình tôi giống như nút thắt.
"Kia. . . . . . Hãy chiếu cố tốt chính mình. . . . . ."
Tôi đã quên nói "Duy trì liên lạc" , cũng quên nói "Đừng quên tớ" -- cũng hoặc là trong tiềm thức tôi không muốn lại cùng nữ hài tử có gút mắt gì.
Nàng chính là mỉm cười, không có muối tôi.
"Hảo."
"Tóm lại, tạm biệt ."
Sau đó nàng cúi đầu, vẫy tay nói lời từ biệt.
Tôi không khóc.
Tôi biết chính mình như trút được gánh nặng mà mỉm cười.
Chuyện cũ của tôi và Hoàng Đình Đình, cũng đã kết thúc.
-
Triệu Gia Mẫn nuôi một con mèo.
Nàng nói nàng trước kia đã từng nuôi, nuôi một con mèo tên Kiku, chính là cha mẹ không cho nàng nuôi.
Con mèo nhỏ này, trên lưng có hoa văn hổ màu vàng cách đều, rất oai.
Nó tên Savoki.
-
Đại lễ Giáng Sinh, tôi đi Thủy cung lớn nhất phía Đông.
Triệu Gia Mẫn từ chối đi cùng, tôi chỉ là muốn cùng người trầm tính đi.
Đủ loại đông vật biển bơi bên cạnh mình.
Tôi nhớ Hoàng Đình Đình .
Nàng giống với Cúc Tịnh Y, yêu tự do.
Các nàng cần một vùng nước rộng lớn.
Cho nên tôi cùng Triệu Gia Mẫn, thành toàn cho các nàng.
Nhìn thấy con cá bơi, tôi đáng tiếc nơi này không phải biển rộng, rồi lại may mắn chúng nó sẽ không bị bắt.
-
Đình Đình Tang.
Tôi lần cuối cùng gọi cậu như vậy. Nhớ cậu một lần cuối cùng.
Cậu thích tự do, tôi nguyện ý, cho cậu một vùng biển rộng, một mảnh trời xanh, chỉ mong cậu có thể vô câu vô thúc, vô ưu vô lự, vô khiên vô quải.
-
Không dám đi Thủy cung, cuối cùng vẫn là tôi đi một mình.
--------
Chính thức hoàn nha ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip