Chương 11




"Xin lỗi nha Tôn Nhuế, ngày nghỉ còn mang em ra đường sớm như vậy."

Tôn Nhuế vốn dĩ đang vừa đi vừa đưa tay che miệng ngáp nhưng khi nghe Khổng Tiếu Ngâm áy náy xin lỗi mình lập tức tươi tỉnh xua tay với nàng.

"Không sao mà học tỷ. Dù sao ngày nghỉ ở trong phòng không làm gì có thể ra ngoài đi dạo."

Đáng lẽ ngày hôm nay cô dành thời gian ngày nghỉ này làm bài tập. Nhưng hôm qua lại nhận được tin nhắn của nàng rủ cô ra ngoài. Vì thế trong một buổi tối Tôn Nhuế phải cố hoàn thành hết đống bài tập, làm tận đến hai ba giờ sáng mới có thể chợp mắt. Lúc này dù có buồn ngủ, cô cũng không thể trưng bộ mặt thiếu ngủ với học tỷ.

"Nè, em uống một chút đi!"

Mặc dù Tôn Nhuế cố tình che đi, nhưng Khổng Tiếu Ngâm vẫn là người có kinh nghiệm, nàng biết cô không ngủ đủ giấc. Cũng may có chuẩn bị sẵn một ít cà phê, liền đưa cho Tôn Nhuế.

"Cảm ơn chị!" Tôn Nhuế không khách sáo liền cầm lên uống một ngụm, tinh thần có chút tỉnh táo hơn.

"Mà hôm nay có chuyện gì lại ra ngoài sớm như vậy?"

"Ừm... Mạc Hàn cũng sắp tốt nghiệp rồi, chị muốn tìm một món quà cho cậu ấy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên mua gì, em nghĩ tiếp chị có được không?"

"Có thể là mua trang sức, hoặc món đồ nào đó có liên quan đến nghề nghiệp của chị ấy, có thể để chị ấy mang bên mình mỗi ngày cũng được."

Mấy việc tặng quà này Tôn Nhuế cũng chưa từng làm qua, cô cũng không có kinh nghiệm. Nhưng Khổng Tiếu Ngâm đã nhờ đến cô, cũng không thể làm nàng thất vọng.

Suốt cả buổi cô cùng nàng lượn lờ khắp khu mua sắm. Lựa qua các loại mắt kính, viết, trâm cài áo, đồng hồ các loại... chọn đi chọn lại, cuối cùng hai người quyết định mua cho Mạc Hàn một đôi giày cao gót, cùng với suy nghĩ của Khổng Tiếu Ngâm chính là:

"Mang giày cao gót sẽ tôn lên thêm dáng vẻ cao ngạo của cậu ấy, hy vọng cậu ấy sẽ càng tự tin trên con đường sự nghiệp của cậu ấy sau này."

.

.

.

"Hôm nay cảm ơn em nha Tôn Nhuế, đi cùng chị cả ngày."

"Học tỷ, chị thích nói cảm ơn và xin lỗi như vậy sao? Giữa chúng ta còn nói mấy lời khách sáo như vậy?"

Tôn Nhuế có chút buồn bực nhìn Khổng Tiếu Ngâm. Từ lúc đi đến lúc trở về đều nghe nàng nói cảm ơn hoặc xin lỗi. Bất quá thứ cô muốn nghe không phải là mấy chữ này.

"Ờ được được.. chị không nói, lần sau mời em đi ăn xem như trả lễ, thế nào?"

Đột nhiên tiểu học muội lại sinh khí, Khổng Tiếu Ngâm cũng không hiểu chuyện gì, nhưng không muốn cô thêm khó chịu, nàng đành lập tức xuống nước dỗ ngọt. Nhưng mà gương mặt nhăn nhó của cô khiến nàng hơi buồn cười.

"Vậy còn tạm chấp nhận!"

Tôn Nhuế hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại vui vẻ không ít. Chỉ là vô tình trách vài câu thôi, lại được cùng học tỷ đi ăn cùng nhau, vậy còn gì bằng nữa chứ?

"Ấy, bên kia có bán kem kìa!! Em có muốn ăn không??"

Bất chợt Khổng Tiếu Ngâm kéo tay áo Tôn Nhuế chỉ vừa phía trước. Ngay trên vỉa hè lại có một chiếc xe bán kem, khá nhiều người đang đứng trước xe để chờ đến lượt mình mua kem.

Cũng không đợi cô nói thêm câu nào, nàng đã lập tức chạy về phía đó, cũng không thèm quan sát xung quanh.

"Học tỷ, cẩn thận một chút!!"

Tôn Nhuế vừa kêu lên, phía trước Khổng Tiếu Ngâm có một đứa bé đang đạp xe đi tới. Cậu bé không nghĩ tới đột nhiên có người băng ra, hoảng hốt quên cả thắng xe lại, chao đảo lao thẳng. Nàng phía trước cũng giật mình, vội vàng né qua một bên.

Tuy nhiên hành động đột ngột không quan sát kỹ xung quanh, chân nàng lại mất đà trượt một cái, cả người liền ngã ra đất.

Cậu bé lúc này kịp hoàn hồn thắng xe lại, quay người rối rít xin lỗi:

"Xin lỗi tỷ tỷ, chị không sao chứ?? Có bị thương ở đâu không?"

"Học tỷ!!!"

Tôn Nhuế lúc này vừa chạy đến, gương mặt không giấu nổi lo lắng ngồi xuống bên cạnh kiểm tra người Khổng Tiếu Ngâm, lúc quay sang cậu bé kia liền tức giận muốn dạy dỗ một chút. Nhưng vẫn là nàng cản cô lại.

Nàng nhìn cậu bé xin lỗi đến sắp phát khóc chỉ cười trừ một tiếng.

"Chị không sao, là chị không nhìn đường cẩn thận. Xin lỗi nhóc, làm em sợ rồi."

"Xin lỗi tỷ tỷ, lần sau em sẽ chạy xe cẩn thận hơn. Xin lỗi chị!"

Cậu nhóc vẫn cứ đứng đó mếu máo xin lỗi nàng. Một là cậu sợ mình đã làm vị tỷ tỷ ấy bị thương, hai là do gương mặt của người bên cạnh tỷ ấy quá đáng sợ đi, dọa cậu nhóc không dám làm gì.

Chỉ đến khi tỷ tỷ hiền lành kia cho phép cậu đi, cậu nhóc mới rối rít vừa cảm ơn vừa xin lỗi nàng rồi mới lên xe rời đi.

"Chị bị trật chân rồi học tỷ."

Trong lúc Khổng Tiếu Ngâm nói chuyện với cậu nhóc kia, Tôn Nhuế lại đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên người nàng, kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu. Nhìn thấy cánh tay từ đầu đến cuối vẫn ôm lấy cổ chân mình, Tôn Nhuế liền nhận ra vấn đề không ổn, đem cánh tay nàng gỡ ra, liền thấy phần cổ chân đang có dấu hiệu sưng lên.

"Không sao mà.. về bôi thuốc sẽ không sao nữa.."

Khổng Tiếu Ngâm cũng không muốn Tôn Nhuế quá lo lắng, liền nói dối muốn trấn an cô. Nhưng thật sự từ lúc bị ngã, cổ chân nàng đau đến không thể cử động được, từ đầu vẫn luôn cắn răng chịu đựng.

Tôn Nhuế nhìn lên Khổng Tiếu Ngâm, cô làm sao không nhận ra nàng đang nói dối. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trong mắt vẫn đang ẩn nhẫn chịu đựng. Cô thở dài một tiếng, không nói không rằng liền dùng sức bế nàng lên.

"Tôn Nhuế, em làm gì vậy? Thả chị xuống đi, mọi người đang nhìn kìa!!"

Khổng Tiếu Ngâm nhất thời kinh ngạc mà chống cự. Ánh mắt mọi người xung quanh đều đang nhìn nàng và Tôn Nhuế, nàng thật sự rất ngại nha.

"Bây giờ em thả chị xuống, chị có thể tự mình đứng được sao?"

"Chị..."

Quả thật là không có sức để đứng, Khổng Tiếu Ngâm không thể tự bào chữa, chỉ có thể ngượng ngùng giấu mặt đi để Tôn Nhuế bế mình trên tay.

Cũng không để Khổng Tiếu Ngâm xấu hổ quá lâu, Tôn Nhuế chỉ bế nàng tìm một cái ghế đá, để nàng ngồi xuống đó, sau đó bản thân ngồi xổm phía dưới, giúp nàng kiểm tra vết thương.

"Nếu đau thì nói cho em biết!"

Tôn Nhuế nhẹ nhàng nâng bàn chân của Khổng Tiếu Ngâm lên, cởi bỏ giày của nàng, động tác nâng niu như sợ mình dùng một chút lực sẽ khiến nàng bị thương.

Khổng Tiếu Ngâm nhăn nhó nhìn xuống dưới, mặc dù động tác Tôn Nhuế rất nhẹ, nhưng nàng vẫn cảm thấy ê ẩm muốn hét lên. Từ nhỏ đến lớn làm gì đều rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên nàng chịu đau thế này, nhất thời không chịu được liền kêu một tiếng.

"A~"

"Xin lỗi, em sẽ nhẹ tay hơn..."

Cũng không cần biết là lỗi do mình hay không, Khổng Tiếu Ngâm vừa kêu lên, Tôn Nhuế lập tức nhận lỗi về mình. Một chút ngốc nghếch này của cô lại khiến nàng phì cười.

Nhìn vết thương của Khổng Tiếu Ngâm, trước tiên phải làm sơ cứu trước nếu không nó sẽ trở nặng hơn. Tôn Nhuế cẩn thận đặt chân của nàng xuống trước, sau đó lại ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng căn dặn nàng ngồi yên và chờ cô quay lại.

"Chị ở đây nha, em sẽ lập tức quay lại!!"

Nhìn Tôn Nhuế chạy đi, Khổng Tiếu Ngâm cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngồi chờ cô, có kêu cô quay lại cũng không kịp, Tôn Nhuế đã chạy qua bên kia đường.

Nàng ngồi đợi khoảng tầm 15 phút sau, Tôn Nhuế cũng quay trở lại. Trên tay cô cầm lỉnh khỉnh vài thứ mua từ tiệm thuốc tây, và cả cây kem khi nãy Khổng Tiếu Ngâm chưa kịp mua. Đưa cho nàng cây kem, cô lại ngồi xuống giúp nàng bôi thuốc.

Khổng Tiếu Ngâm vô tư ngồi ăn kem, cũng không để ý nhiều vào vết thương trên chân. Tôn Nhuế ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn ngập ý cười, rồi lại cặm cụi bôi thuốc và băng bó cố định phần cổ chân nàng lại.

Đến khi nàng ăn hết kem trên tay, Tôn Nhuế cũng đã làm xong việc của mình.

"Xong rồi."

Khổng Tiếu Ngâm nhìn xuống phần chân của mình được băng bó kỹ lưỡng, có hơi bỡ ngỡ. Bởi vì nàng cứ tập trung ăn kem, quên mất cơn đau ở chân, cũng không biết Tôn Nhuế làm gì chân mình. Hiện tại vết thương được sơ cứu tạm thời, nàng nhìn lên Tôn Nhuế đang dịu dàng cười với nàng, Khổng Tiếu Ngâm lúc này không thấy đau, chỉ cảm thấy có gì đó vô cùng ấm áp không ngừng chảy trong tim.

Nhìn đến vầng trán của cô còn đọng lại một ít mồ hôi, nàng mỉm cười giúp cô lau qua. Tiếp theo đó cũng không biết vì lí do gì, lại cuối người xuống, vừa vặn đặt môi mình lên nơi nàng vừa lau qua.

Tôn Nhuế trong mắt liền xuất hiện nét kinh ngạc, ngoài con mắt mở to thì toàn bộ tứ chi đều không hoạt động, nhưng các giác quan lúc này lại hoạt động hết công suất.

Giống như xúc giác cảm nhận rõ đôi môi mềm mại của Khổng Tiếu Ngâm chạm vào trán cô. Giống như khứu giác chỉ cần hít nhẹ liền ngửi thấy mùi hương trên người nàng. Giống như thính giác nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực muốn nhảy ra bên ngoài.

Trong một khoảng khắc, trước mắt cô đều chỉ nhìn thấy một mình nàng, những thứ khác đều hóa hư không.

Qua một khoảng thời gian ngắn, Khổng Tiếu Ngâm liền rời ra. Đó chỉ là hành động vô thức, nhưng chính bản thân nàng cũng vô cùng ngại ngùng. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt thất thần của Tôn Nhuế, nàng lại bật cười xoa đầu cô, âm thanh nhẹ như nước chảy:

"Cảm ơn em, bạn nhỏ."

Tôn Nhuế lúc này hồn về được một nửa, cô nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của nàng. Đây chân chính là học tỷ cô yêu thích từ lần đầu tiên gặp mặt, dù trải qua bao nhiêu đau đớn, thì tình yêu đơn thuần ấy vẫn chưa từng thay đổi.

Cô không nói gì tiếp đó, chỉ xoay người lại, đưa lưng về phía nàng. Khổng Tiếu Ngâm hiểu ý cô, cũng không có ý kiến gì liền leo lên lưng cô.

Tôn Nhuế cõng nàng trên lưng, trên tay cầm nào là quà nàng tặng cho Mạc Hàn, và cả đôi giày của nàng. Tuy vậy lúc này một chút mệt cũng không cảm thấy, cô chỉ thấy nếu như đường từ đây về ký túc xá xa hơn một chút, để nàng gần kề cô lâu hơn một chút. Cô không muốn thời khắc này kết thúc nhanh, cô muốn nó kéo dài thật lâu, thật lâu.

Khổng Tiếu Ngâm ở trên lưng Tôn Nhuế, ngoài sự an tâm là ấm áp và bình yên. Có lẽ ngày thường cô rất chăm tập thể dục, tấm lưng so với những người khác cũng chắc chắn hơn, dựa vào rất thoải mái.

Nàng dựa lên vai cô, nghiêng đầu nhìn một bên góc mặt của Tôn Nhuế. Nàng thấy được ý cười trên mặt cô, tâm trạng giống như được thứ gì đó xoa dịu. Nụ cười càng thêm rộng ra trên khóe môi,  nàng khép nhẹ đôi mắt, đôi tay vòng trên cổ Tôn Nhuế siết nhẹ, tận hưởng khoảnh khắc này.

Tựa như cảm nhận được sự thay đổi từ Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế hơi quay đầu ra sau nhìn thử, nàng lúc này giống như đã ngủ. Cô cười nhẹ, tiếp tục con đường mình đang đi. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, có phải hạnh phúc cô mong cầu đã sắp có được?

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip