.10

Tôi sao khi tốt nghiệp, thì cùng gia đình chuyển qua Pháp ở, ba tôi muốn định cư ở đây và phát triển công việt làm ăn, nên bắt tôi đi theo, cho dù tôi đã nằng nặc muốn ở lại, ông hỏi tôi tại sao lại không đi, tôi thì chỉ biết cuối đầu tránh ánh mắt dò xét đó, tôi phải trả lời thế nào đây, là vì tôi muốn ở lại Thượng Hải, là vì tôi không muốn đến một nơi xa lạ đó, hay là vì tôi sợ mình không còn nhìn thấy cậu nữa Mạc Hàn. Ở Thượng Hải cho dù thế nào tôi cũng sẽ gặp lại cậu ấy được, biết đâu lại cùng cậu ấy làm chung một công ty như trên phim cũng không chừng, nhưng bây giờ lại là nước Pháp, tôi làm sao có thể nhìn thấy cậu ở trông biển người đông đúc ngoài kia, khi chúng ta cách xa nhau đến tận một đất nước

Nước Pháp mộng mơ, với những tòa nhà cổ khính trang nghiêm, ở đây trời xanh mây trắng không khí cũng tốt hơn Thượng Hải, tôi biết vì sao khi người ta đi du lịch, hay là du học, điều rất thích chọn Mỹ hoặc Pháp hơn, là vì nơi đây chẵng những có một lối sông văn minh, kiến trúc cũng độc đáo, con người cũng rất thân thiện nữa. Tôi đi dạo một chút, sao khi chuyển cả đống hành lý vào nhà, nước Pháp về đêm lại khoác lên mình một vẻ sôi nổi ồn ào, khác xa với vẻ bình yên buổi sáng, những quán bar lên đèn, những còn phố náo nhiệt, điều làm cho người ta rất hào hứng. Tôi đứng đây nhìn dòng người qua qua, lại lại, trong lòng lại len lỗi chút cô đơn, tôi thật sự rất nhớ những ngày trước, sao khi tan học cùng Mạc Hàn dạo chơi, quán kem, rạp xem phim, hay là thư viện, điều có rất nhiều kĩ niệm của chúng tôi, thật sự trong chóc lát rất khó mà quên được
.
.
.
.
.
.
.
.
-" để chúng tôi xem xét hồ sơ rồi thông báo cho cô sao" Mạc Hàn ủ rủ với việt phải chờ việt thông báo này, sao khi tốt nghiệp, cô nộp đơn liền 3 công ty, nhưng chẵng có cái nào tốt

Mạc Hàn pov's
" Tiểu khổng cậu đi đâu rồi, cậu có biết tớ nhớ cậu lắm không, đã nói sẽ gặp lại nhau mà, bây giờ cậu lại biến mất, chúng ta thật sự còn gặp lại nhau được không, ngày hôm đó, tớ thật sự có chuyện rất muốn nói với cậu, nhưng lại bị nỗi sợ và nước mắt kiềm nén chẵng thốt nên lời, để bây giờ tớ lại rất núi tiết"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thời gian trôi qua như chiếc lá xanh trên cành vậy, thoáng chốc đã úa tàn rụng rơi. 5 năm ở nơi đất khách xa lạ đó, tôi đã ôm biết bao nhiêu là nhớ mong khoắc khoải để trở về. Ngồi trên xe nhìn lại phong cảnh của Thượng Hải, thật là chẵng thay đổi bao nhiêu cả, tôi kêu bác tài chạy thẵng đến trường cũ của mình, mà chẵng phải về nhà, vì tôi còn một lời hẹn ước của thanh xuân, còn một lời hứa sẽ gặp lại cậu phải thật hiện

Đặt chân lại sân trường trộng lớn này, kí ức của năm xưa lại kéo về. Sân bóng rỗ mà tôi thường cùng với mấy hảo huynh đệ chơi vẫn còn ở đó, lớp tôi vẫn như cũ, cái bàn mà tôi ngồi vẫn chưa đổi, tấm bản đen ghi tên mọi người vẫn nằm chình ình ở đó, chưa từng thay đổi, mọi việt cứ như mới hôm qua vậy. Tôi từng mong thanh xuân trôi chậm thôi, để tôi nhìn cậu ấy thêm một chút nữa, để lòng mình chìm đắm thêm chút nữa, dẫu biết những vương vấn này cũng sẽ có lúc kết thúc

Gốc đa cũ kĩ già nua ở sân cỏ sao trường vẫn vậy, nhiều năm qua đi nó vẫn cứng rắn đứng đó chiệu sự bào mòn của thời gian, những nhánh cây to xụ um tùm vương mình tỏa bóng mát, thật sự kĩ niệm của tôi, cũng một phần có nó

Cái hộp bí mật mà năm năm trước , có người ngốc nghếch kêu tôi chôn dưới đây, cũng đã đến lúc đào lên. Ở trông cái hôm có chứa bí mật của tôi ra, thì có một tấm hình, tấm hình đó là tôi cùng Mạc Hàn chụp chung, ở phía sao còn có vài dòng chữ-" Khổng Tiếu Ngâm, khi cậu đọc được những dòng này, có lẽ đã là chuyện của năm năm sao rồi, trông khoảng năm năm này có lẽ đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tớ đã trải qua nó đầy núi tiết. Tớ tiết vì sao ngày hôm đó lại không lấy dũng khí mà nói với cậu những lời tận đấy lòng mình, tiết vì sao lại chẵng dám tiến thêm một bước nói thích cậu, để bây giờ bỏ lỡ nhau lâu đến vậy, có lẽ lời này đã quá trễ nhưng Khổng Tiếu Ngâm à, tớ thích cậu" nhưng dòng này đối với tôi là không quá muộn, ít nhất tôi đã biết cậu ấy cũng thích tôi, không phải bao nhiêu năm qua do tôi ảo tưởng

Trả lại tất cả về chỗ cũ, tôi tin chắc trên đời này có cái gọi là duyên phận
.
.
.
.
.
.
.
.
-" hộp đồng kí xong rồi, cô chuyển cho khách hàng đi" Mạc Hàn nói khi mắt vẫn còn dán vào tập hồ sơ khác. Mạc hàn trông năm năm này từ một nhân viên bình thường, mà trở thành phó giám đốc của công ty, tất cả điều là nhờ vào thật lực, cô được mọi người trông công ty nễ trọng

-" dạ xếp, mà xếp có cần ăn gì không, sáng giờ xếp chỉ lo giải quyết hồ sơ thôi em sợ..." giọng của cô gái ngừng hẵng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Mạc Hàn, cô là người rất nghiêm túc trông công việt, nên khiến các cấp dưới thấy khó gần, có người còn thắc mắc, sao Mạc Hàn sở hữu gương mặt dễ thương như vậy, mà ánh mắt lại khiến người khác sợ hãi chẵng dám đến gần, cũng rất ít ai thấy cô cười hoặc giao tiếp nhiều, cô chỉ ở miết trong phòng, à không nói đúng hơn là thế giới riêng của mình, chẵng ai dám làm phiền-" à không tôi ổn, cảm ơn em" sao câu nói đó, là nụ cười mỉm hiếm thấy, cô gái kia bị nụ cười của Mạc Hàn câu mất hồn vía, chỉ biết ngơ người đứng nhìn

-"dạ em ra ngoài trước"

-" mà cho tôi hỏi mấy h rồi"

-" dạ đã 11h rồi ạ"

-" ukm gọi tài xế chuẩn bị xe chờ tôi"

-"dạ"

Mạc Hàn bước lên xe rồi kêu bác tài xế chạy thẵng đến trường cũ của mình. Ngồi trên xe, lòng cô nôn nao không yên, cuối cùng ngày hôm nay đã đến, cái ngày mà cô mong ngày mong đêm để nó đến thật nhanh

Mạc hàn pov's
" Khổng Tiếu Ngâm cậu hôm nay có tới xuất hiện không, có nhớ lời hẹn ước của chúng ta không, liệu tớ có cơ hội nói với cậu một câu hay không"

Chiếc xe đậu ở trước cổng trường, cô gắp gáp bước vào, rồi lòng cô chợt hụt hẫng khi chẵng thấy ai dưới gốc đa cả-" cậu ấy thật sự không tới" cô buông ra một câu nhẹ nhàn nhưng chứa biết bao thất vọng

Cái hộp được cô đào lên, nhưng kì lạ bí mật của Khổng Tiếu Ngâm lại là một khối rubik-" là nó sao, bí mật của cậu ấy thật à" cô ngồi xuống dựa vào thân cây, nhìn thứ trước mặt mình đầy suy ngẫm

-" nó có gì đặt biệt chứ" sao một hồi suy nghĩ, cô trở nên bực mình, một phần là vì Khổng Tiếu Ngâm không xuất hiện, một phần vì cái thứ quái quỷ này. Cô ném nó đi không thương tiết, rồi khối rubik vỡ tan tành, ẩn sâu dưới những mảnh vỡ là một tờ giấy-" là gì vậy" cô vội vã nhặc nó lên, và có chút bất ngờ khi nó là một bức thư

-" chào cậu Mạc Hàn của năm năm sao, có lẽ đây sẽ là một lời tỏ tình muộn màng nhất của tớ dành cho cậu. Thanh xuân của tớ tươi đẹp, là vì có cậu, ngày cậu nhìn tớ mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình về phía tớ, hôm đó bầu trời xanh một màu rất khác, rồi cái ngày cuối cùng khi tớ chẵng dám nói gì với cậu, khi nước mắt cậu làm nhạt nhòa vai áo tớ, hôm đó bầu trời vẫn xanh, chỉ là lòng tớ chợt đổ mưa . Đi ngang qua thanh xuân gặp được cậu là một điều rất may mắn, nhưng nó lại tựa như một giấc mộng vậy, chợt tĩnh giấc chúng ta đã trưởng thành, rồi lời yêu đó tớ lại lo sợ mà chẵng dám nói ra.Tớ vẫn luôn ước ao trở về mùa hè năm 17 tuổi đó, để nói với cậu một câu, Mạc Hàn tớ thích cậu"

Mạc Hàn vội vã chạy khắp nơi trong trường tìm cậu, rồi dừng trước cửa lớp 12a5

Bóng hình thân thuộc của cậu, đang đứng trong lớp, có lẽ cậu đang hồi tưởng lại những chuyện cũ, mà không nhìn thấy cô

-" cậu đến rồi sao" đôi tay nhỏ bé của cậu ôm ngang hông tôi-" cậu ôm chặc quá tớ sắp nghẹt thở rồi nè" câu này của tôi không phải là nói đùa đâu, tôi thực sự có chút khó khăn khi lấy oxi vì vong tay cậu khá chặt

-" Khổng Tiếu Ngâm cậu là đồ đáng ghét" đánh rồi buông tôi ra, cậu quay mặt đi

-" sao cậu lại khóc chứ" tôi gạt đi những giọt lệ động nơi khóe mắt cậu, làm tôi chợt nhớ đến lúc trước, khi cậu cười, khi cậu ăn, đôi mắt điều híp lại rất đáng yêu

-" đồ đáng ghét, tớ có khóc đâu chứ"

-" đúng tớ là đồ đáng ghét, tớ đáng ghét tới nỗi để cậu chờ lâu đến vậy, đáng ghét đến nỗi tiến thêm một bước về phía cậu cũng chẵng dám, Mạc Hàn tớ xin lỗi"

-" nếu người đó là cậu muộn một chút cũng chẵng sao, nếu có thể đi cùng nhau lâu thế nào tớ cũng sẽ đợi"

-" vậy để tớ chính miệng nói với cậu, Mạc Hàn làm người yêu tớ nha" cũng thật may mắn khi tôi học được cách yêu, thì ông trời vẫn cho tôi cơ hội gặp lại cậu, không để thanh xuân của chúng tôi trôi qua trong hai từ " bỏ lỡ"

-" Khổng Tiếu Ngâm tớ đồng í"

Tôi từng coi sự chờ đợi là kẻ thù lớn nhất của mình, vì đối với một kẻ lười nhát hấp tấp như tôi, chờ đợi một thứ gì đó, là một điều quá đổi khó khăn, nhưng sự chờ đợi của tôi dành cho cậu ấy là một ngoại lệ, mà tôi chưa từng nghĩ tới

End
----------------------------------------------------

Chap này hơi dỡ mong mọi người thông cảm❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip