[SNSD] Sica napped [chap16,17] - Yulsic
Chapter 16.1
Jessica's POV
12:54pm.Đó là thời gian ở nơi mà tôi đã bỏ công chời đợi Yuri. Sau lần khóc đêm qua, tôi đã thiếp đi vì mệt mỏi, nhưng cứ vài giờ là tôi lại tỉnh giấc, hy vọng thấy Yuri nằm bên cạnh mình. Mỗi giây trôi qua lại khiến tôi thất vọng, và đợi thì vẫn hoàn đợi.
Dạ dày tôi kêu réo vì cơn đói và tôi bắt buộc phải rời khỏi giường. Vung 2 chân qua một bên, tôi ngồi đó hồi tưởng lại những khoảnh khắc chúng tôi đã có tại nơi này. Mắt tôi lướt nhìn từ phòng tắm cho tới cửa phòng ngủ, tới chiếc bàn bên cạnh nơi cái túi vải của đã đặt ở đó và bây giờ là cái bình trống, trước khi đặt hết chúng lên giường. Tôi chạm vào tấm drap mềm mà có 1 lần trước đây cả 2 đã nằm cùng nhau.
Lau những giọt nước mắt bất chợt rơi xuống má, tôi đứng dậy vào phòng tắm. Sau đó tìm kiếm những đồ mĩ phẩm mà tôi mua ngày trước –sau tất cả, nếu quần áo của tôi vẫn ở đây, Yuri chắc hẳn đã cất đống đồ trang điểm đó rồi. Đúng như tôi nghĩ, chúng được xếp gọn gằng trong ngăn tủ bên trái.
Tôi phải làm cho mình thật xinh đẹp, che giấu đi dấu hiệu của sự buồn bã tốt nhất có thể. Mắt tôi vẫn sưng húp lên vì khóc, không có gì mà một đôi kính râm không thể che giấu được. Lấy đôi kính trên bàn trang điểm của Yuri, tôi rời ngôi nhà, gọi một chiếc taxi đến trung tâm mua sắm gần nhất để ăn một bữa nhanh.
----
Trớ true thay, lái xe lại chở tôi đến trung tâm của Yuri. Dù sao thì cũng ở đây rồi, có lẽ sẽ là chuyến viếng thăm con đường kỉ niệm lane trước khi tôi bắt đầu xóa sạch những kí ức về 4 ngày đó. Đó cũng là thời điểm để tôi đứng dậy.
Tôi gọi cho mình một ly smoothie Dâu-xoài. Khi đang đi tha thẩn quanh trung tâm không mục đích, tôi tự hỏi không biết mình đã uống thứ này lần đầu tiên thế nào. Oh, phải rồi... tôi đã chia sẻ nó với Yuri.
Tôi vừa bước vào khu đồ ăn thì có 2 cô gái xinh đẹp trong bộ vét đen với tóc buộc gọn phía sau đi ra. Họ đang chỉ trỏ vào tôi trong khi thầm thì với nhau
"Tớ nghĩ là cô ấy..."
"Chắc không?"
Tôi quan sát họ từ khóe mắt qua chiếc kính trong khi vẫn giữ thẳng đầu và nhận ra bộ đôi Scanner Girl và bạn của cô ấy từ cửa hàng đồ lót . Đẩy kính lên, tôi quay lưng lại với họ và tiến về phía mà tôi vừa bước vào.
"Tớ quả quyết là cô ấy. Có thể cô ấy không đeo mặt nạ nhưng tớ vẫn nhận ra mái tóc nâu vàng kia – cho dù giờ nó đã dài hơn," Tôi nghe cô ấy nói sau lưng mình
"Wow... Cô ấy đẹp thật đó..." Bạn cô ta nói.
Sợ rằng họ có thể tiếp cận và hỏi tôi một loạt câu hỏi, tôi ném cốc smootie vào thùng rác và sải bước nhanh hơn. Rẽ vào góc, tôi đi vào cửa hàng đầu tiên mà tôi thây, ngó qua phía sau cửa sổ và thấy họ đã đi qua nó
Mắt tôi nán lại ở phía sau họ một lúc trước khi một cặp đôi khác cách đó không xa khiến tôi chú ý.
"Wee! Cậu bé ngoan ngoãn nào đây? Con đó!" Mặc dù vẻ ngoài đã thay đổi một chút, tôi vẫn nhận ra giọng nói đó của Kwon Yuri.
Tôi tiếp tục nhìn theo Yuri chơi đùa với đứa bé trong tay mình, xoay vòng vòng nó trên không trung và hôn vào má nó. Một người đàn ông khác tiến đến với chiếc xe trẻ em, nhận lấy thằng bé từ tay cậu ấy. Tôi nhận ra đó là bạn trai của Yuri
Yuri mỉm cười khi trao lại đứa trẻ. "Đây là bố của con. Con vẫn nhớ chứ? Cả mẹ nữa?" Cậu ấy hôn đứa bé lần nữa còn người đàn ông cao cao vỗ vào lưng nó, mỉm cười với cả 2
Cậu ấy đang hạnh phúc.Tôi cắn mạnh vào đôi môi đang run rẩy trước hình ảnh một gia đình yên ấm phía trước mình. Thẳm sâu, tôi thấy trái tim mình đang vỡ ra thành triệu mảnh. Yul... Quên đi mình và tiếp tục cuộc sống dễ dàng với cậu thế sao? Không lẽ nó chỉ là tình yêu một phía? Đó có phải lý do vì sao mình không thể cố gắng không?
Jessica's POV
"Thưa cô? Tôi có thể giúp gì cho cô không?" một nữ nhân viên từ cửa hàng tôi chạy vào, để tránh đi 2 người bán hàng khác từ cửa hàng đồ lót, hỏi sau lưng tôi.
Tôi không thể rời cửa hàng lúc này được. Yuri có thể nhận ra tôi. Lau những giọt nước mắt chảy ra từ má, tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi vô thức bước vào cửa hàng trang sức, KJ Diamonds và chiếc nhẫn mà tôi yêu thích khi lần đầu tiên nhìn thấy vẫn nằm trên cửa sổ.
Hắng giọng, tôi chỉ vào nó "Làm ơn cho tôi xem cái này."
Người nhân viên lấy nó ra và đưa tôi đến quầy ngồi. Cô ấy đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.
"Nó đẹp tuyệt vời." Cô ấy tiếp tục giải thích về nét cắt, độ rõ nét, màu sắc và ca-ra.
Tôi rút tay mình ra để nhìn vào nó, chán nản và hời hợt nghe cô ta nói. Xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay,những gì tôi vừa thấy đang dần trôi qua trong đầu.
Cậu ấy đã đi gần một năm rồi –chính xác là 11 tháng
Bây giờ cậu ấy đã có một đứa con, một gia đình.. Tôi thật ngốc khi nghĩ rằng một ngày đây cậu ấy sẽ quay về, hy vọng về sự trở lại của cậu ấy đêm qua. Nó chỉ là mơ thôi. Một giấc mơ tàn nhẫn.
Tôi thấy tay mình bị kéo lại và cô nhân viên đang đứng trước mặt tôi.
"Nó hơi rộng với cô," Cô ấy nói rồi đặt lại chiếc nhẫn vào khay. "Một khách hàng của tôi đã yêu cầu nó và tôi nghĩ nó chính xác là size của cô. Cô có muốn thử để xem nó vừa vặn hoàn hảo thế nào không?" cô ấy mời tôi, thiết tha muốn một cuộc mua bán.
Không biểu hiện chút thích thú nào, tôi lạnh lùng nói, "Được," và nhìn cô ấy biến mất phía sau còn tôi vẫn ngồi trên ghế, thẫn thờ.
Cô ấy quay lại với chiếc nhẫn tương tự, nhưng nhỏ hơn và sáng hơn. "Cái này được đặt làm với yêu cầu đặc biệt của khách. Nó có nét cắt tốt và độ sắc nét tuyệt đối. Nếu cô muốn, chúng tôi sẽ làm cái tương tự cho cô. Mời cô xem, thậm chí có cả chữ khắc bên trong nữa.”
Tôi lấy chiếc nhẫn khỏi khay và liếc nhanh vết chạm khắc mà cô ta đang nói trước khi đeo vào.
Love you forever -KY
"Không phải rất ngọt ngào sao? Kim cương là mãi mãi, và tình yêu cũng thế..." Chạm vào vết khắc, cô gái thở dài với biểu hiện về một tình yêu sét đánh
Yêu? Ngay lúc này nó như một sự tra tấn với tôi vậy; ở trong cửa hàng này là một cực hình. Tôi thấy nước mắt lại rơi lần nữa. Tôi cần phải rời khỏi đây ngay nếu không muốn nó trào ra như vòi nước đang chảy.
Tôi cố tháo nó ra nhưng nó lại dính chặt vào ngón tay. Xoay xoay nó rồi kéo mạnh hơn
"Ooooh, có thể nó vừa quá rồi ạh." Cô nhân viên cười lo lắng trong khi nhìn tôi giật nó ra với sự lo lắng hiện rõ. "Cẩn thận! Đây, để tôi thử."
Tôi đặt tay mình vào tay cô ấy, nhưng trước khi cô ấy chạm vào chiếc nhẫn, một bàn tay ngăm đen chìa ra, giữ lấy tay tôi.
"Giữ lại đi.Nó hoàn hảo với cậu mà"
Sự động chạm giữa 2 bàn tay khiến mọi giác quan trong tôi bùng nổ. Nước mắt rơi ra sau lớp kính và đôi môi tôi run rẩy. Tôi nhìn lên thấy Yuri đang nắm tay mình, nở nụ cười như lúc nãy.
"Sica..."
Đẩy chiếc ghế ra sau, tôi bất ngờ bật dậy, rút tay khỏi cô ấy và hướng về phía cửa ra.
"Tôi xin lỗi, nhưng cô nhầm tôi với ai khác rồi." Tôi lau má và đẩy kính lên, bước qua Yuri.
"Thưa cô!Chiếc nhẫn!" Tôi nghe tiếng cô nhân viên hét phía sau.
Quay lại tôi lẩn tránh ánh nhìn của Yuri. Đứng ở quầy, tôi xoay xoay chiếc nhẫn, kéo và giật mạnh mà nó vẫn ko ra
"Được rồi, cô ấy đi vơi--"
"Tôi không đi cùng cô ta!" Tôi nói lớn, cắt ngang câu nói dở chừng của Yuri. "Tôi sẽ trả tiền chiếc nhẫn.Không phải hôm nay. Tôi sẽ quay lại sau" Cùng với đó, tôi lao ra khỏi cửa hàng, đeo chiếc kính râm che đi đôi mắt ầng ậc nước đang làm ướt khuôn mặt tôi.
"Sica, đợi đã!" Yuri hét lớn trước khi đuôi theo nắm chặt tay tôi, xoay người tôi lại đối diện cô ấy.
Đôi lông mày nhướng vào trong và ánh nhìn lo lắng đang thay thể cho nụ cười tươi tắn thường ngày.Không hề bỏ tôi ra, cậu ấy rút khăn giấy ra từ ví và chấm nhẹ những giọt nước mắt
Có rất nhiều thứ tôi muốn nói, muốn hỏi… Nhưng sao tôi có thể đây? Bây giờ cậu ấy có gia đình rồi. Giật lấy chiếc khăn từ tay Yuri, tôi áp chặt vào mắt để ngăn đi dòng chảy không bao giờ dứt ngừng rơi. Tôi cắn môi dưới ngăn đi cảm xúc và lời nói, từ từ bước giật lùi và chạy khỏi cậu ấy.
"Sica... Đợi mình..." Câu ấy nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã giật ra, vùi chặt cổ áo da và chiếc khăn giấy.
Tôi lắc đầu lia lia "Không, Yuri, mình đợi thế đủ rồi... Và giờ thì đã quá muộn." Cho dù có nói vậy, tôi vẫn không ngăn được giọng mình vỡ ra vì tiếng khóc, khiến những người đi đường dừng lại và nhìn chằm chằm.
Yuri cũng nhận ra họ và không một phút ngập ngừng, kéo tôi lại, đẩy vào một cửa hàng khác.
"Yuwree! Cậu về rồi! Thế nào ở--"
"Không phải bây giờ, Fany. Cậu có thể đóng cửa hàng lại và cho bọn tớ chút riêng tư được không?" Yuri khi chúng tôi bước qua cây nấm ngơ ngác .
Khi vào phòng làm việc, Yuri khóa cửa lại và lập tức vòng tay quanh người tôi, ôm tôi thật chặt.
"Mình nhớ cầu nhiều lắm," Yuri thì thầm vào tai tôi.
Tôi nghe thấy nỗi đau và sự chờ trông trong giọng nói cậu ấy. Tôi muốn nói là tôi cũng rất nhớ cậu ấy... Nhưng tôi không thể phá huỷ một gia đình hạnh phúc vì lý do ích kỉ của riêng mình được. Tôi thả rơi tay mình khỏi eo Yuri.
"Kwon Yuri, sao cậu lại làm thế với mình?" Tôi nói khẽ,lùi xa cậu ấy
Mỗi bước tôi lùi lại, cậu ấy lại tiên thêm một bước cho đến khi cả người tôi áp chặt vào tường và tôi không thể lùi xa hơn được nữa.
Cậu ấy lấy chiếc kính khỏi tay tôi, đặt ngay ngắn trên bàn. Cầm lấy bàn tay đang tự do của tôi và đan chúng với nhau.
"Sica, mình đã muốn hỏi cậu điều này tại sao….Tại sao cậu lại ảnh hưởng tới mình nhiều như thế." Cậu ấy hôn đi những giọt nước mắt. "Khi mình ở California suốt 11 tháng đó, mình đã nhận ra mình cần cậu và không thể sống thiếu cậu. Cậu có biết mình phát ốm lên vì nó không?"
Tôi nhìn lên cậu ấy,lo lắng quên đi hình ảnh về chồng cậu ấy và con trai. "Cậu...cậu ổn chứ?"
Cậu ấy hôn nhanh lên môi tôi. "Haha, yeah nó chỉ là cơn cúm nhỏ do ảnh hưởng của bệnh truyền nhiễm thôi." Yuri lại trở về nghiêm túc như trước. "Cậu có biết mấy viên thuốc kháng sinh đó to như thế nào khônglVà vị thì thật kinh khủng!Mình đã cần cậu ở đó làm bác sĩ cho mình." Cậu ấy kẹp một sợi tóc của tôi giữa ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng nghịch với nó trước khi nhìn sao vào mắt và khum tay trên gương mặt tôi"Và mình cũng cần cậu đánh cho tính ương bướng bay khỏi mình nữa”
"Ý cậu là sao?"
"Suốt những tháng đầu tiên, mình từ chối thừa nhận rằng mình yêu cậu, chấp nhận rằng mình đã quá yêu đến mức mất ăn mất ngủ. Mình chạy trốn đến Mĩ vì... Vì mình sợ cậu không thích mình. Mình đã quẫn trí khi cậu bỏ lại mình nửa đêm hôm đó." Cậu ấy áp sát đầu vào tôi. "Jessica, làm ơn đừng rời bỏ mình nữa."
Cậu ấy làm tôi cảm động trước lời thú nhận ngọt ngào ấy và tôi sẵn sàng để chấp nhận nhưng vẫn còn đôi chút bối rối. "Nếu cậu yêu mình, sao lại ở bên anh ta?" Tôi khẽ hỏi, lo sợ những gì mình sắp nghe được. Trái tim giãy giụa trong đau đớn khi cất tiếng hỏi câu hỏi đó.
Yuri kéo eo tôi sát lại và đặt cằm lên vai tôi "Nhưng giờ mình không có."
I bắt đầu lắc lia lại và đẩy cậu ấy ra. "Kwon Yuri, sao cậu dám dối mình? Mình vừa nhìn thấy cậu cùng với con trai của cậu nữa đấy!" Tôi giận dữ gào lên với cậu ấy.
"Sica baby..." Cậu ấy cố giữ tay tôi, nhưng tôi đã cố thoát khỏi nó . "Sica, cậu có nghe không?"
Tôi nắm tay bịt tai lại. Tôi không muốn nghe từ cậu ấy nữa vì cậu ta cũng giống những gã đàn ông khác mà thôi. Sao cậu ấy có thể ích kỉ như vậy, có gia đình mà còn nói những lời đó với tôi cùng một lúc nữa
"Sica, nghe đây!" Yuri gỡ tay khỏi tai tôi ra, đẩy mạnh vào tường để tôi nghe cậu ấy nói, . "Đứa nhóc đó không phải của mình!" Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt chân thành của cậu ấy. "Kyungsan, đứa nhóc, nó là con nuôi của Taecyeon và Yoona. Họ giống như kiểu Brangelina ở Mĩ ấy, rất nhân đạo và mọi thứ. Vì muốn đứa đầu tiên là con trai…..nên họ đã nhận nuôi."
Tôi trao cho cô ấy ánh mắt bối rối. "Mình không hiểu... Không phải anh ta là bạn trai cậu sao?"
"Đã từng. Anh ấy đã từng là bạn trai mình cho đến lúc mình bị ám ảnh về cậu." Cậu ấy nở nụ cười dorky với tôi. "Mình nhớ cậu rất nhiều nên mình đã sống cô lập với mọi người, Mình không biết rằng hành động tự nhiên đó lại là vô cảm với Taec, Mình đã rất dằn vặt vì anh ấy. Mình đoán cả 2 bọn mình đều biết rồi mối quan hệ này sẽ đến hồi kết thúc."
Cậu ấy bỗng nhiên im lặng và nhìn đôi lông mày đang nhăn lại tôi có thể nói cậu ấy còn muốn nói nhiều nữa nhưng lại không chắc có nên hay không.
Tôi khẽ nắm đôi tay mềm mại của cậu ấy. "Nói với mình đi."
Lúc đầu cậu ấy còn ngập ngừng, nên tôi nhanh chóng áp môi mình lên môi cậu ấy, khiến cậu ấy phải cởi bỏ vẻ dè chừng và tin tưởng vào tôi. "Anh ấy thậm chí đã cầu hôn mình," cậu ấy bắt đầu trước khi nhanh chóng thêm vào, "nhưng dĩ nhiên mình đã từ chồi!"
"Tại sao vậy?" Tôi nửa mỉa mai, nửa thăm dò. "Mình nghĩ anh ta là người bạn trai hoàn hảo chứ."
"Anh ấy hoàn hảo... Nhưng anh ấy không dành cho mình. Lúc anh ấy hỏi cưới mình, cả triệu ý nghĩ xẹt qua trong đầu mình và đó đều là về cậu. Đó cũng là thời điểm mình chia tay với anh ý. Anh ấy đã rất khổ sở vào tháng tiếp theo. May mắn thay, có Yoong ở đó an ủi anh ấy. Hình như con bé ngờ nghệch ấy bắt đầu thích Taec thì khi anh ấy đón nó ở phim trường. Rồi thì cuối cùng cả 2 yêu nhau và tự ý kết hôn suốt thời gian nhóc ấy quay phim ở Las Vegas."
"Đợi đã, vậy là cậu không lấy Taec hả?" Tôi hỏi để làm rõ hơn mối quan hệ của một người với người khác
Yuri lắc đầu.
"Và đứa bé không phải con cậu..."
Cậu ấy mỉm cười trước phát biểu của tôi. "Không."
"Đứa bé là con nuôi và bố nó là...?" I bỏ lửng câu hỏi để cậu ấy trả lời.
"Taec."
"Và mẹ nó là...?" Mặc dù cậu ấy đã giả thích kĩ lưỡng với tôi rằng mẹ nuôi của Kyungsan là em cậu ấy, tôi vẫn nén chặt hơi thở của mình.
"Yoona. Nhìn này, Sica tất cả những gì cậu cần biết là Yoong nó đã lập gia đình với Taec còn mình thì vẫn cô đơn nè. Không ai an ủi mình như nhóc đó an ủi Taec cả. Đó là lý do vì gọi cậu hằng ngày để nghe cậu nói “alo” với mình, nhưng giờ mình muốn nghe chính cậu nói câu đấy. Mình quên là mình đã nhớ giọng nói của cậu đến mức nào rồi đấy. Và giờ là lúc mình quyết định mình muốn nghe giọng cậu không phải mỗi sáng mà là cả mỗi đêm nữa."
Vậy những cuộc gọi im lặng là kì đó là cậu ấy, Yuri. "Sao cậu không nói gì trên điện thoại?" Chủ đề mà tôi muốn tránh và quên đi bây giờ được khơi lại. "Cậu vân giận mình sao? Cậu không thể tha thứ cho mình sau những gì mình đã làm..." Tôi xấu hổ nhìn xuống sàn.
Cậu ấy dùng cằm nâng đầu tôi lên để nhìn thẳng vào cậu ấy. "Sica baby, Mình đã lãng phí thời gian đuổi theo cầu vồng trong khi mình nên đuổi theo cậu.Đúng, Mình đã rất giận cậu lúc đầu Nhưng sau khi mất cả cậu lẫn nghiên cứu, mình nhận ra cậu là điều quan trọng nhất. Lý do mà mình không nói gì với cậu trên điện thoại là mình do mình sợ cậu đã vượt qua sau vài tháng. Cho đến khi cậu nói vào hôm trước rằng hôm nay là sinh nhật cậu nên mình nghĩ cậu muốn mình ở bên và mình đã cố về sớm nhất có thể."
"Mình rất muốn ở cạnh câu, Yuri! Mình đã đợi cậu cả ngày hôm qua ở nhà cậu nhưng cậu không xuất hiện." Tôi giơ ngón tay được băng bó lên cho cậu ấy xem vết thương sâu từ hộp cá ngừa. "Đây là chuyện đã xảy ra do cậu bỏ mình lại mà không có gì ăn đấy."
"Nhưng mình đã nhờ Sooyoung mang bánh cho cậu mà..."
"À thì mình đã ngăn cậu ta vì mình muốn gặp…” Tôi thấy tai mình nóng lên. "...cậu."
Yuri nở nụ cười rộng nhất sau lời thú nhận của tôi. "Mình đã cố về vào hôm qua nhưng Kyungsan bị ốm tại điểm chờ ở Nhật Bản nên bọn mình không thể bắt chuyến bay kế tiếp được. Mình định sẽ gặp cậu tối nay sau khi lấy một thứ. Sica, mình yêu cậu rất nhiều."
Cậu ấy hôn lên môi tôi trước khi khiến nó trở nên sâu hơn, nồng nàn hơn. Ở những động chạm nóng bỏng cửa đôi môi ấy, mọi lo lắg, đau buồn của tôi dường như tan biến. Giống như đêm đầu tiền chúng tôi cùng nhau không có gì quan trọng hơn ngoài việc cả 2 thỏa mãn ham muốn có nhau và không có gì tồn tại ngoài 2 chúng tôi. Nó là nụ hôn mà tôi không bao giờ nhận được vào đêm tôi rời đi, nụ hôn chứng tỏ cậu ấy yêu tôi nhiều đến mức nào
"Yul, mình không mơ chứ?"
Cậu ấy từ từ rời khỏi miệng tôi và trả lời. "Không, cậu không có”
Nghiêng đầu cậu ấy cho một nụ hôn khác, tôi để cho môi mình nấn ná một chút ở đôi môi ấy trước khi cắn nhẹ môi dưới.
"Ow! Sica!" Yuri hét lên đau đớn.
"Không, mình không hề mơ."
Yuri liếm chỗ vừa bị tôi cắn. "Cậu phải đấm vào người cậu hay thứ gì chứ... Không phải cắn mình"
Tôi đặt tay mình lên khuôn mặt đó, vuốt ve mơn trớn với ngón cái. "Cậu có biết mình đã đợi nụ hôn này bao lâu rồi không?"
"Mình thật ngốc khi không làm điều ấy sớm hơn.”
Đôi môi cậu ấy gặp môi tôi, trước khi cậu ấy hoàn toàn nuốt trọn nó. Trải dài những nụ hôn ướt át nhẹ nhàng xuống cổ tôi. Nó không thể là giấc mơ nhưng nỗi sợ hãi rằng cậu ấy sẽ biến mất ngày hôm sau vẫn còn, biết đâu lại nhảy lên chiếc máy báy nào đó và chuyển tới Cali lần nữa.
"Yuri, cậu ở đây để ở cạnh mình đúng không? Mình không nghĩ trái tim này có thể mất một đêm khác với cậu đâu"
Yuri ngừng trêu đùa cổ tôi. "Sica baby, mình và cậu có thể... Mãi mãi?" Đưa tay tôi lên, cậu ấy hôn lên ngón tay có chiếc nhẫn. "Love you forever, Kwon--"
"--Yuri," chúng tôi cùng nói một lúc chính xác những gì được khắc trong chiếc nhẫn.
Không có cái gương nào ở đây nhưng tôi đoán mặt mình lúc này không khác gì cô nhân viên ở KJ Diamonds –tình yêu sét đánh. Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy, ôm thật chặt, vùi mặt vào cổ áo. Lần đầu tiên trong ngày, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn xuống má tôi.
"Trước khi tới gặp cậu tối nay, mình đã đến trung tâm để lấy chiếc nhẫn này cho cậu. Cậu vẫn nhớ nó chứ? Đây là cái cậu đã rất thích trong lần cuối cùng chúng ta ở đây." Tôi gật đầu áp vào vai cậu ấy. "Yoong đã đi mua hoa thật như mình yêu cầu. Nhớ chứ, mình đã hưa sẽ mang hoa thật cho cậu ấy?" cậu ấy thì thầm vào tai tôi và tôi gật đầu không ngừng. "Đây là một câu chuyện tình yêu ngay từ lúc bắt đầu rồi, Sica baby, hãy nói 'yes' nào."
"Yes... Mình cũng yêu cậu, Kwon Seobang." Tôi đưa môi mình gần với cậu ấy với một sự ham muốn dâng lên trong tôi từ khi bỏ cậu ấy lại một mình trên giường.
Khi chúng tôi bỏ nhau ra để thở, Yuri nói với tôi "Cậu có vị ngon thật đấy."
Cậu ấy vẫn đòi hỏi đôi môi tôi lân nữa thì chợt nghe tiếng trẻ con khóc ngoài văn phòng. Yuri mở cửa và Tiffany tình cờ ngó vào cùng với Sooyoung và một cô gái lùn khác tôi chưa hề gặp. Đằng sau họ là Yoona đnag ôm một bó hoa to và đẹp nhất tôi từng thấy và Taecyeon đang dỗ dành đứa bé khóc ngằn ngặt trên tay anh tá.
Nắm lấy tay tôi, Yuri kéo tay tôi đứng cạnh, đối diện với đám người nghe trộm với cậu ấy. Cậu ấy dùng tay kia giật lấy gói kẹo gummy từ tay Sooyoung. "Đây không phải là buổi biểu diễn đâu." Yuri ném gói kẹo lên bạn. "Sao mấy cậu lại tới hả?"
Sooyoung chỉ tay vào Tiffany. "Kẻ này đã gọi cho mình trong trường hợp chúng ta cần cứu cậu khỏi," cậu ta hướng ngón tay về tôi, chỉ thẳng vào mặt tôi, "kẻ này sẽ khoá cậu lại trong cái phòng đó và ra tay giết người."
Gương mặt Yuri tồi sầm lại và chuẩn bị gào lên nhưng Sooyoung đã kéo cô gái lạ mặt lên cạnh cậu ta.
"Oh, và tớ muốn cậu gặp một người. Yuri, đây là Sunny."
"Giỏi chưa," Sooyoung thì thầm đằng sau cô gái nhỏ và biểu hiện của Yuri giãn ra một chút
"Rất vui vì cuối cùng cũng gặp được cậu, Sunny," Yuri nói với một nụ cười.
Cùng lúc ấy Sooyoung quay sang Tiffany và nháy mắt với cô ấy tự hào rằng đã làm phân tán cơn giận của cậu ấy bằng Sunny.
"Mình cũng vậy," Sunny nói với giọng cute. "Cậu rất lãng mạn đấy... Nếu mà cậu không quay lại thì mình đã giới thiệu vài người bạn của mình cho Jessica rồi."
Yuri nhìn tôi với một nụ cười "Ồ Sunny, tiếc quá nhỉ. Nếu cậu làm vậy 11 tháng 4 ngày trước thì bạn cậu đã có cơ hội đấy... Nhưng giờ thì muộn rồi vì Jessica Jung chính thức là của mình."
WARNING: Cấm trẻ em DƯỚI 17 tuổi
Chapter 17
Yuri's POV
Sau khi lũ trẻ ầm ĩ đó rời đi, Jessica kéo tôi đi đến chỗ nào đó.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Tôi hỏi khi theo cô ấy ra khỏi cửa hàng của Tiffany và quay lại trung tâml.
"Rồi cậu sẽ biếtt."
Chúng tôi đi tắt để quay lại KJ Diamonds. Dừng lại ở lối vào, Jessica trông lo ngại lần nữa. "Yuri, cậu không nghĩ mối quan hệ của chúng ta hơi lạ kì sao? Ý mình là chúng ta chỉ biết nhau có 4 ngày. Thậm chí là chưa từng cả hẹn hò.”
"Cậu đang nói gì vậy? Chúng ta đang hẹn hò mà." Tôi giơ tay lên và đếm. "Đi shopping này, dành cả đêm trên du thuyền này….Rồi mình còn đưa cậu về nhà với mình và cậu còn ở với mình nữa mà."
Tôi biết mình đang đi lạc đề, và Jessica có vẻ không hứng thú với trò đùa của tôi.
Cô ấy nhướng mắt lên và nhíu mày. "Mình không gọi bắt cóc là' “đưa mình về nhà” đâu.. Cả việc còng tay mình nữa?"
"Seobang Bắt cóc của cậu giờ đã được nâng cấp rồi. Mình đổi còng lấy cái này." Tôi giơ tay 2 đứa lên để cô ấy thấy được chiếc nhẫn bạc. "Giờ mình sẽ khóa cậu với chiếc nhẫn tuyệt đẹp này."
Jessica cười ngượng nghịu. "Cậu hâm thật, Kwon Yuri."
Tôi phá lên cười khi cô ấy đẩy tôi vài KJ Diamonds. Đã lâu rồi tôi mới có cảm giác thế này, cười thật thoải mái, một nụ cười đúng nghĩa và nhận thấy sự ấm áp mỗi khi thấy cô ấy mỉm cười.
Chúng tôi đi tới quầy thanh toán và vẫn là cô gái lúc nãy chào chúng tôi. Mặc dù cô ấy trông lo lắng về chiếc nhẫn, cô ấy vẫn mỉm cười vì có tôi ở đó, khách hàng và chủ nhân của tiệm trang sức này.
"Thưa cô! Cô đã lấy được chiếc nhẫn ra rồi ạ? Hay cô tới để thanh toán?" Cô nhân hỏi, hy vọng Jessica có thể giải quyết chuyện này
Jessica không hề rời khỏi tay tôi. Thậm chí còn kéo tôi lại gần hơn, khiến tôi tò mò không biết cô ấy định làm gì.
Jessica cười ngượng. "Tôi đi cùng cậu ấy."
Tôi không thể ngừng cười với những gì Jessica nói, nó còn lúng túng hơn cả cô nhận viên đang lo lắng kia. Với cô ấy, chúng tôi vừa cãi cọ ở đây một phút trước kia và Jessica cứ khăng khăng đòi tự trả tiền. Giờ thì Sica đang nói ngược lại với điều cô ấy khẳng định chắc chắn trước đó, sao mà cô ấy lại không “cùng tôi “ chứ.
Jessica liếc liếc, đợi tôi nói gì đó với cô nhân viên đang ngơ ngác kia thay vì cứ đứng đó cười giống như người điên yêu như thế.
Và đúng là vậy. Tôi hôn nhanh vào má Jessica, khiến cô ấy đỏ mặt lên nữa.
"Cô ấy đi với tôi, Angela." Tôi nói với nhân hvên. "Cảm ơn vì đã giúp tôi chuẩn bị chiếc nhẫn. Hãy nghĩ tới những chuyện xảy ra hôm nay khi tôi tới lấy chiếc nhẫn nhé cho phù hợp nhé. Trong tuần này tôi sẽ quay lại thanh toán vì giờ tôi phải đi hẹn hò rồi." Tôi nháy mắt với Jessica, người cực kì ngạc nhiên vì thông báo đó.
"Thật hả? Chúng ta sẽ có buổi hẹn hò đầu tiên hả?" cô ấy phấn khích hỏi, đu đưa cánh tay tôi.
Tôi dẫn cô ấy ra ngoài trước khi chậm rãi gật đầu. Cùng lúc đó, bụng của Jessica phát ra một âm thanh lớn. Tai cô ấy đỏ lên với xấu hổ, tay giữ chặt bụng để ngăn tiếng kêu.
"Umm... Yuri, đi ăn ttrước được không? Mình không ăn gì cả ngày qua với hôm nay rồi."
-----
Sau bữa trưa khổng lồ của Jessica, tôi đưa cô ấy tới công viên giải trí, nơi chúng ta sẽ chơi cả ngày bên nhau. Rồi cô ấy muốn xem phim nhưng tôi lại muốn xem mặt trời lặn trước khi ăn tối nên tôi đã nói chuyện và đề nghị với cô ấy, không chui vào bóng tối trong 2 tiếng.
"Nhưng Yuri, từ khi cậu đi, mình chả có gì gọi là giải trí thật sự cả..." cô ấy nói và chúng tôi kết thúc với việc xem Wolverine --có Daniel Henney đóng, tôi biết thêm rằng đó là nghệ sĩ yêu thích của Jessica.
Để trả thù, tôi nói với cô ấy tôi là fan girl của ai.Tôi không hành động như một Soebang đang ghen vì như vậy sẽ giết chết cuộc hẹn hò của mình. Jessica không còn quá vui như trước nữa, nụ cười của cô ấy đã biến mất.
"Sica... Mình thích Won Bin, nhưng mình yêu cậu."
Jessica nhanh chóng tha thứ cho tôi, nhưng tôi phải trả giá cho hành động đó bằng việc xem cô ấy dán mắt vào và khen ngợi cái màn hình lớn của Daniel Henney.
Cuối cùng chúng tôi cũng tiếp tục kế hoạch thực sự của tôi sau bộ phim. Tôi đã mua nhẫn, mua hoa, trang trí nhà cửa để gặp Sica cho một bữa tối đặc biệt bất ngờ chúc mừng sinh nhật cô ấy. Nhưng dĩ nhiên, bất cứ khi nào ở cạnh Sica, chả có việc gì theo đúng kế hoạch cả..
Mắt Jessica mở to ngạc nhiên trước nhà hàng vắng tanh mà tôi đã thuê dành cho cả 2 tối nay. Đây là nơi mà tôi định thú nhận. Ánh sáng lãng mạn, khung cảnh bên cửa sổ tuyệt vời và âm nhạc thì thư giãn. Không có trung tâm mua sắm nào lại bật Hana Mogtana trên loa phóng thanh cả.
Bồi bàn tới và nhận order trước khi mang cho chúng tôi đồ uống. Khi Jessica uống rượu, tôi để ý thấy ngón tay băng bó mà cô ấy đã giơ ra lúc trước. Cầm lấy nó, tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra.
"Mình đói..." Cậu ấy ngập ngừng một lúc.
"...Vậy nên cậu nhai ngón tay của mình hả?" Tôi đùa
"Không, dở ah! Hộp cá ngừ không mở được nên mình đã cứa tay vào cái nắp..." Jessica chậm rãi nói.
Tưởng tượng cảnh công chúa của mình vật lộn với hộp cá ngừa khiến tôi bật cười. Cuối cùng thì cũng phải nén nó lại khi thức ăn tới.
Jessica đưa một miếng cá hồi lên miệng. Mắt cậu ấy mở to mỗi lần nhai. "Đồ ăn ngon quá chừng! Này, há ra này." Cô ấy xắt một miếng cá cam và đút cho tôi "Được không?" Tôi gật đầu và đưa cho cô ấy thử món nướng của mình "Yuri, cậu cũng làm chủ cái này luôn hả?"
I cười. "Không, của Sooyoung đấy. Mà cậu biết đó, chắc chắn con nhóc ấy sẽ theo dõi chúng ta..." Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm một chiếc camera an ninh. "...với cái camera." Dùng dao, tôi chỉ thắng vào camera đang treo lơ lửng ở quầy ba bar.
Jessica quay sang phải và cái camerao gật lên gật xuộng, như thể chào cô ấy vaỵa. Cô ấy lo lắng vẫy tay..
"Cậu ấy không nghe được chúng ta… đúng không?"
Với Sooyoung thì thật khó để nói, nhưng để Jessica thoải mái dùng bữa, tôi nói là Sooyoung không thể.
Để giúp cô ấy quên đí kẻ nghe lén Soo young, tôi đã nói chuyện rất nhiều, làm cô ấy cười với những câu chuyện hài từ khi tôi còn ngỏ và những trò nghịch ngợm chọc phá mọi người. Tôi có thể nói chuyện hàng giờ với Jessica nhưng những trò cười đó lại khiến tôi đói.
Khi ăn xong miếng cuối cùng trong im lặng, tôi quan sát cách cô ấy liếm môi thật gợi tình. Nó chắc hẳn là một cách le lưỡi ngây thơ hay để làm môi bớt khô nhưng giống như trong quá khứ, nó làm tôi nhớ đến nụ hôn nóng bỏng của cả hai. Vì đây là cuộc hẹn đầu tiên, tôi chỉ có thể nắm tay cô ấy sau khi rời trung tâm. Nhưng nhìn cô ấy le lưỡi thật cám dỗ.
"Quý khách có muốn đồ tráng miệng không?" Câu hỏi bất chợt của bồi bàn cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
"Umm... không, cảm ơn. Tôi ổn. Nhưng cậu có thể mang một đĩa bánh nhỏ cho quý cô này không?" I smiled. "Hôm nay là sinh nhật của cô ấy.”
Cậu bồi bàn nở nụ cười thân thiện trước khi rời đi với những chiếc đĩa trống. Cậu ta quay lại với một lát bánh mousse chocolate và một cây nến ở giữa.
"Ước đi," Tôi nói cho dù sinh nhật của cô ấy là hôm qua.
Trong khi Jessica nhắm mắt lại, tôi nhẹ nhàng chuyển ghế ngồi cạnh cô ấy. Cô ấy thổi tắt ngọn nến rồi bỗng chọt xoay đầu cô ấy lại cho một nụ hôn
Mặc dù bị bất ngờ, cô ấy vẫn hé môi để tôi có thể cảm nhận sự mềm mại và vị ngọt mà tôi đã nhớ suốt ngày nay. "Mình định đợi đêm nay kết thúc để hôn cậu nhưng giờ mình phải tráng miệng chút đã."
Cô ấy kéo cổ tôi lại gần và bất chợt đấy ra sau khi nhận ra có gì đó ở khóe mắt.
"Sooyoung..."
Tôi nhìn ra sau để xem cô ấy nhìn cái gì. Chiếc camera đang xoay một vòng lớn như thể đảo mắt vậy. Về nhà rồi tôi sẽ giết chết Sooyoung..
Tôi lườm cái camera, như đọc được suy nghĩ của tôi, nó nhẹ nhàng quay lên xuống 2 lần trước khi quay vòng vòng, tránh mặt chúng tôi.
Tôi nghiến răng vì sự riêng tư mà Sooyoung mang đến. Quay lại với Jessica, tôi định hôn lại cô ấy nhưng cô ấy bỗng bật cười
"Cậu ta thật dễ thương!"
Tôi đứng dậy khỏi bàn, tức tối với sự theo dõi của Soo young. "Yeah, mình nghĩ... Chúng ta đi thôi nhỉ?" Tôi đưa tay ra, Jessica hạnh phúc nắm lấy và chúng tôi rời khỏi nhà hàng
Chiếc Audi bạc mới cứng đỗ ngay đằng trước và tôi mở cửa ghế sau cho Jessica. Lúc lái xe, tôi biết rằng buổi tối của chúng tôi đã sắp hết thúc.
Nắm lấy tay cậu ấy, tôi đề nghị, "Hey, Jessica, cậu có muốn ở lại chỗ mình đêm nay không?” Cậu ấy bắt đầu suy nghĩ. "Quần áo của cậu vẫn ở trong phòng mình đấy," Tôi tiếp tục nài nỉ.
"Mmm... Nah, không phải đêm nay. Đêm qua mình đã không về rồi. Mình không muốn bố lo lắng..." cô ấy nói với hàng lông mày nhíu xuống, biểu lộ sự lo lắng
"Cậu chắc chứ?" Geez, tôi bắt đầu giống như Taecyeon rồi đây..
Jessica gật đầu. "Uhm, chở mình về thôi,Yuri."
Thậm chí đã lái rất chậm rãi, chúng tôi cũng nhanh chóng đến gần nhà cô ấy. Không muốn phải chia tay sớm vậy, tôi đậu xe cách đó vài vỉa hè.
"Yul, nhà mình dưới kia cơ mà..."
Tôi chui khỏi xe mở cửa cho Jessica. "Mình biết chứ." Tôi siết nhẹ tay cô ấy "Mình chỉ muốn có thêm thời gian bên cậu thôi... Đi bộ khiến cậu mệt ah?"
Cô ấy cười,nụ cười ấy, nụ cười khiến lòng tôi xao xuyến và sưới ấm trái tim tôi. Lắc đầu, cô ấy nắm tay tôi và cùng đi bộ về nhà.
Suốt lúc đi bộ, cô ấy kể chuyện mình và Soo young làm gì trong năm qua, rằng cô em họ quý hóa của tôi đã thường xuyên tới chơi và chén sạch bánh gạo của bố cô ấy. Tôi thấy ghen tức vô cùng khi nghe cả 2 đã dành nhiều thời gian cạnh nhau đến thế. Sooyoung không hề nói là đã chơi cùng với Jessica.
Jessica chắc đã chú ý tới vẻ khó chịu của tôi. Cô ấy dừng lại và vòng tay quanh người tôi, ôm chặt tôi trong vòng tay ấm áp.
"Mình rất vui vì cậu đã quay về, Kwon Seobang," cô ấy nói và dựa vào vai tôi, làm tan chảy cơn ghen vô cớ.
Chúng tôi đang đứng cách nhà cô ấy một đoạn. "Cậu chắc là không muốn ngủ lại chứ? Xe tôi ở ngay dưới đường kia..."
"Haha, không, Yuri!" Cô ấy hôn vội lên môi tôi. "Sáng mai gọi mình, okay? Đừng sớm quá ấy. Sau khi mình dậy."
Rồi cô ấy chạy biến vào nhà, để lại tôi đơn độc quay lại ôtô.
-----
Jessica's POV
Sau cánh cửa đóng, tôi chờ cho nhịp tim mình trở lại bình thường. Nếu Yuri mà năn nỉ với một cái bĩu môi, chắc tôi đã đồng ý rồi. Đó là lý do tôi phải chạy ngay vào nhà trước khi lý trí có thể nghe theo trái tim.
Sau sự việc xảy ra năm ngoái, tôi không muốn cha lo lắng thêm nữa. Hơn nữa, Yuri và tôi sẽ xa nhau trong 12 giờ thôi. Nếu chúng tôi làm vậy cho 11 tháng, 12 này sẽ là gì...
----
Sau khi tắm, tôi hối hận khi không ngủ lại chỗ Yuri. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc áo jacket của cậu ấy mà tôi lười biếng vắt lên giường. Đêm nay sao mình ngủ nổi đây? Quăng mình lên giường, tôi lại thất vọng về quyết định vừa rồi. Rời mắt khỏi chiếc ghế, tôi ép mình đếm cừu cho tới khi có thể chìm vào giấc ngủ.
Không biết có phải tôi đếm hơn 5000 con cừu mà người chăn cừu đang đi tìm nó hay không nhưng tôi cảm giác có thứ gì đó vòng quanh eo mình. Chắc mơ rồi.Tôi lờ nó đi rồi nhắm mắt. Rôi tôi cảm thấy có một sức ép ấm áp đằng sau mình. Miễng cưỡng, tôi quay người lại. Khi từ từ mở mắt và định thần hình ảnh trước mắt mình, tôi dụi dụi mắt liên tục, không tin những gì mình đang thấy.
"Yuri!" Tôi kêu lên với nụ cười lớn hết cỡ.
"Shhh... Cậu sẽ làm bác trai tỉnh đấy."
Hàng triệu câu hỏi xẹt qua đầu. "Cậu làm gì ở đây?" Tôi thì thầm
Cậu ấy kéo tôi lại gần:” Mình không biết mấy giờ cậu dậy cả, nên mình nghĩ là ở bên cậu đến lúc cậu thức thì hay hơn. Tiết kiệm một cuộc gọi cho mình nữa."
Lý do của cậu ấy thật ngớ ngẩn, nhưng chúng luôn luôn khiến tôi phải mỉm cười. "Sao cậu vào được đây? Hệ thống báo động không thể phá hủy được mà.Chính tay Sooyoung thiết kế đấy."
Cậu chọt chọt má tôi và tôi biết rằng đây không phải là mơ "Tất nhiên là có bàn tay Sooyoung giúp đỡ rồi. Cậu ta giúp mình vô hiệu hóa báo động –với điều kiện cho cậu ta mượn nhà minh đêm nay." Cậu ấy trề môi. "Sica, giờ mình vô gia cư rồi..."
"Được rồi, cậu có thể ngủ ở đấy!"
Cậu ấy hôn nhẹ lến trán tôi, như muốn cảm ơn cho lời mời vừa rồi. Rồi tiếp tục hôn lên mũi và má. Tôi rướn người hôn lên môi cậu ấy, nấn ná một lúc lâu trước khi cậu ấy mơn trớn tách nó ra.
Yuri trượt tay xuống dưới chiếc tank top của tôi và nhấc nó qua khỏi đầu. Đặt tay mình lên người tôi, cậu ấy dạo chơi từng inch cơ thể tôi với miệng và lưỡi, trước khi đưa môi xuống khám phá phía dưới.
----
Chúng tôi vẫn nằm đó cùng nhau trên chiếc giường hẹp, quần áo vương *** khắp phòng. Trống ngực tôi vẫn dồn dập khi 2 cơ thể đang áp sát vào nhau. Tôi có thể thấy nhịp tim Yuri đang chạy đua.
"Sica..."
Nghe thấy tên mình, tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy. "Hmmm?"
"Điều ước tối nay của cậu, nói mình nghe đi."
Vì nó cũng đã thành hiện thức rồi, tôi thấy không có gì sợ hãi khi nói cậu ấy về điều ước của mình.
"Mình ước cậu sẽ không bao giờ rời xa mình nữa.” Tôi nói khẽ, nhớ lại những kỉ niệm trong quá khứ...
"Không bao giờ..." cậu ấy hứa rồi lại im lặng, nhìn vào một thứ trong phòng tôi. "Sica, mình ghen tỵ lắm..."
"Với?"
"Cái áo kia." Cậu ây chỉ vào chiếc áo da của chính mình mà tôi đã lấy đêm tôi bỏ cậu ấy. “Nó ở bên cậu hàng ngày còn mình thì cách tới nửa vòng trái đất. đau đớn với ý nghĩ cậu đã hoàn toàn quên mình rồi."
Tôi cười khúc khích với sự ngốc nghếch đó và nằm sát hơn. "Đúng thế, nhưng có cậu bên mình thì vẫn tốt hơn mà."
Yuri vuốt ve tấm lưng trần của tôi. "Chắc thế..."
"Và bây giờ cậu có thể dành mỗi ngày với mình," tôi thêm vào.
"Chắc thế..."
Tôi đánh vào tay cậu ấy. "Yah!"
"Haha, đùa mà! Mình yêu cậu." Cậu ấy kéo chăn lên che vai cho cả 2. "Ngủ thôi."
Với Yuri bên cạnh, việc ngủ không còn là vấn đề nữa. Không phải lúc này và không phải bây giờ.
-----
"Yuri-yah, dậy đi..." Tôi trèo lên giường và lay nhẹ cậu ấy.
"Oh... Cậu vừa đi đâu thế?" cậu ấy ngái ngủ hỏi, tay dụi dụi mắt.
CHưa bao giờ tôi nghĩ rằng Kwon Yuri, người có cả đống lịch trình phải làm theo lại nướng đến tận 11h .
"Mình cần vài thứ... Cậu vẫn mệt sau chuyến bay ah?"
Cậu ấy vỗ mạnh vào 2 bên má. "Mình dậy ngay đây! Nhưng mà mình vẫn muốn ngủ thêm bên cậu chút nữa."
Yuri kéo tôi lại gần, xoa xoa cánh tay.
"Cậu ở lại ăn sáng nhé? Bố mình đi làm rồi nên không phải lo về chuyện lạ lung này đâu." Yuri đã vô hiệu hóa hệ thống báo động rồi lẻn vào nhà.
"Chắc rồi! Bữa sáng có gì thế?"
Tôi nhún vai. "Cậu nói với mình rồi. Cậu sẽ nấu mà."
Cậu ấy mỉm cười. "Thế cậu dậy bằng cách nào thế? Cậu không bao giờ tỉnh dậy trước mà."
Tôi không chắc có phải thói quen của Yuri đã thay đổi suốt những năm đó hay không –nhưng nhớ lại, suốt những ngày bắt cóc, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy kè kè bên người cái được gọi là thói quen ấy cả. Và thực tế là tôi chưa hề thấy cậu ta đi bộ thể dục lấy một lần. Tuy nhiên, tôi đã được biết về thói quen vào sáng sớm của Yuri
"Mình đi mua ít củ Ma cho món nước Ma của cậu..."
Cậu ấy quay lại nhìn tôi đầy trìu mến. "Sica baby... Mình yêu cậu và nếu có thể làm lại một lần nữa mình chỉ muốn bắt cóc cậu cho riêng mình thôi."
Tôi ôm cậu ấy chặt hơn với nụ cười rạng rỡ. Yuri im lặng một lúc, nghĩ về điều gì đó.
"Hey, Sica. Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"
"Ở phòng tằm hả?"
"Yeah, ở phòng tắm và cậu đã hét ầm ĩ hết lên," Yuri tủm tỉm.
"Yah, cậu cũng không im lặng lắm đâu!"
"Vậy chứ sáng đó trong nhà tằm, cậu đã thấy gì?"
Tôi cười lớn. "Mọi thứ. Bao gồm," Tôi lần tay xuống dưới bụng, biết chính xác ngón tay mình sẽ đặt ở đâu, "điểm đẹp nhất ngay đây."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip