Chương 59: Hôn Lễ Trên Biển
Bình minh trên bãi biển Phú Quốc đẹp như một bức tranh. Sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ, gió thổi mang theo hương vị của biển. My thức dậy từ sớm, đứng bên cửa sổ phòng khách sạn, nhìn ra ngoài biển cả. Hôm nay là ngày cô chính thức kết hôn với Nguyễn Hoàng Yến, người cô yêu bằng cả trái tim. Tiếng gõ cửa vang lên, My quay lại thì thấy bà mình đang bước vào.
– Hôm nay cháu gái của bà sẽ trở thành cô dâu rồi. Cháu có hồi hộp không? My cười nhẹ:
– Dạ có... nhưng cháu rất hạnh phúc. Bà nắm lấy tay My, đôi mắt đầy yêu thương:
– Cháu xứng đáng với hạnh phúc này. Bà mong cháu và Hoàng Yến luôn bên nhau như thế này mãi mãi. My gật đầu, siết chặt tay bà. Cùng lúc đó, ở phòng bên cạnh, Yến cũng đã thức dậy. Ba mẹ cô đều có mặt. Mẹ Yến chỉnh lại váy cho con gái, ánh mắt bà dịu dàng nhưng cũng mang theo chút xúc động:
– Lúc con nói muốn kết hôn, mẹ không nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy. Yến nhìn mẹ, nhẹ giọng:
– Mẹ có giận con không? Bà mỉm cười, lắc đầu:
– Không, mẹ chỉ thấy... con đã trưởng thành thật rồi. Ba Yến đứng bên cạnh, giọng trầm ổn:
– Hôm nay là ngày trọng đại của con, ba mong con sẽ luôn trân trọng cuộc hôn nhân này. Yến gật đầu:
– Con sẽ.
Buổi chiều, khách mời dần dần ổn định chỗ ngồi. Tất cả đều hướng mắt về con đường dẫn ra lễ đường trên bãi biển. Yến đứng sẵn tại đó, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Cô không quen mặc váy, nhưng hôm nay, vì My, cô chấp nhận thử một lần. Tiếng nhạc du dương vang lên. My xuất hiện, tay khoác tay bà mình, chậm rãi bước đến. Yến nhìn My, trái tim như ngừng đập. My đẹp đến mức khiến Yến không thể rời mắt. Thy Ngọc ngồi dưới hàng ghế khách mời, huých Diệp Anh:
– Chị Yến sắp khóc rồi kìa? Diệp Anh cười:
– Gần rồi đó. Yến nuốt nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh. Mỉm cười dịu dàng, My bước đến trước mặt Yến. Bà của My đặt tay My vào tay Yến, giọng nói đầy sự tin tưởng:
– Hãy chăm sóc con bé thật tốt. Yến siết chặt tay My, gật đầu chắc nịch:
– Con hứa.
Người chủ trì hôn lễ mỉm cười nhìn hai cô dâu:
– Hôm nay, trước mặt gia đình, bạn bè và những người thân yêu, hai con có điều gì muốn nói với nhau không? Yến quay sang nhìn My, ánh mắt chân thành:
– Từ khi gặp em, mình đã biết rằng em chính là người mình muốn đi cùng đến hết cuộc đời. Mình hứa sẽ luôn ở bên em, yêu thương em, bảo vệ em, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. My nhìn Yến, đôi mắt long lanh:
– Mình cũng vậy. Mình không cần điều gì quá lớn lao, chỉ cần mỗi ngày đều có bạn bên cạnh, như vậy đã là đủ. Người chủ trì gật đầu, giọng trang trọng:
– Vậy, trước sự chứng kiến của mọi người, hai con chính thức trở thành vợ chồng.
– Giờ thì, hãy trao nhau nụ hôn đầu tiên của cuộc hôn nhân này. Yến nhẹ nhàng đặt tay lên eo My, kéo cô vào một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy sâu lắng. Khách mời vỗ tay nhiệt liệt, hoa giấy bay lên trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Thy Ngọc hét lên:
– Chị Yến ơi, hôn sâu hơn đi chứ! Diệp Anh kéo Thy Ngọc ngồi xuống:
– Để hai chỉ tận hưởng khoảnh khắc đi. Yến và My vẫn chìm trong nụ hôn, cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc. Từ giây phút này, họ chính thức thuộc về nhau, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip