sixty three

Jimin leo lên taxi, quyết định sẽ tới nhà Jeongguk. Mới 1 giờ hơn, chắc sẽ ổn thôi, bởi Jeongguk nói 2 giờ chiều gã mới ra sân bay cơ mà. Cả buổi sáng nay và tối qua em chẳng làm được việc gì nên hồn, em cứ nghĩ mãi về Jeongguk. Gã sẽ đi sao? Gã sẽ không trở về nữa? Gã sẽ có một người khác, cùng người đó hạnh phúc và dần dần quên bẵng đi sự tồn tại của Park Jimin? Em ích kỷ lắm. Em đã bao giờ ngừng yêu gã đâu? Và vì thế, em chẳng muốn gã rời xa. Em muốn gã mãi mãi ở bên mình, mãi mãi yêu em, dù cho những điều mà gã làm có phần ngốc nghếch, dở hơi và trẻ con. Trong tay Jimin ôm theo chú mèo Anh lông xám, em vuốt ve nó, ôm chặt nó vào lòng và thủ thỉ, ánh mắt nhìn theo cảnh vật đang lướt đi ngoài khung cửa:
"Bố con chắc chắn sẽ không bỏ con ở đây đâu, đúng không Bánh Gạo?"

Căn chung cư của Jeongguk cách chỗ của em không quá xa, Jimin xuống xe, vẫn không quên lễ phép chào tạm biệt người tài xế đứng tuổi trước khi chạy vọt vào trong. Căn hộ của gã ở tầng 9, ngay đầu hành lang. Jimin tiến đến đứng trước căn hộ 901, em nhấn chuông. Một lần, hai lần, ba lần, cũng chẳng thấy gã mở cửa. Jimin mím môi, em đưa tay nhấn xuống mật mã cửa quen thuộc. Em biết việc mình làm là sai khi vào nhà người khác mà không xin phép, nhưng em đang rất rất vội.

Jimin bước vào trong, căn phòng khách rộng rãi nhưng chẳng thấy bóng dáng của gã đâu. Giày của gã vẫn đang để trên giá, mỗi chiếc một nơi, rơi cả xuống dưới sàn. Jeongguk đi mà không cần đem theo đống giày hàng hiệu này của cậu ta sao? Jimin nhẹ nhàng bước vào trong, trên bàn phòng khách là một chai Jagermeister đã vơi đi chút ít, một đống vỏ snack, bánh chocolate và một đống lọ sữa chuối đã hết sạch. Theo lẽ thông thường thì chai rượu mới phải là thứ nên hết, nhưng nó lại được để gọn sang một bên.

Jimin nhíu mày, em lấy điện thoại ra định gọi cho gã. Có đổ chuông, nhưng không ai nhấc máy. Tiếng chuông phát ra nho nhỏ sau cánh cửa gỗ của phòng ngủ, Jimin khó hiểu tắt máy và tiến về phía đó. Jeon Jeongguk giàu đến mức vứt cả điện thoại ở đây hả? Hay cậu ta định cắt đứt liên lạc với em theo kiểu sang bên đó thay luôn máy mới? Người lớn hơn tiến tới, từ từ vặn chốt cửa; và cảnh tượng trong đó khiến máu của em thực sự muốn trào ra ngoài, sôi sùng sục lên vì tức.

Jeon Jeongguk, cái người nói sẽ ra sân bay lúc 2 giờ chiều, thì giờ đây, 1 giờ 36 phút, vẫn đang nằm ườn trên giường và ngủ không biết trời trăng gì. Gối chăn thì lộn xộn cả lên, đạp tung dưới đất, ở đuôi giường còn có cuốn sổ ghi toàn từ tiếng Anh. Dưới sàn là một chiếc vali to bự, nó được mở bung ra, quần áo bới lộn xộn cả lên và thậm chí bên trong còn có một gói kẹo dẻo vị đào. Jimin hít một hơi thật sâu, em tiến tới cạnh giường, gằn giọng xuống và gọi:
"Jeon.Jeong.Guk"

"Hmmmm cái đ** gì đấy......"
Jeongguk nhăn mày, chân tay giãy lung tung cả lên làm văng cả chăn vào người Jimin
"Không thấy đang ngủ à mà gọi gọi cái đ** gì...."

Chú mèo xám có vẻ cũng rất quen thuộc, nhảy phốc lên giường và ngồi bên cạnh Jeongguk. Cái đuôi dài cứ ngoe nguẩy, nó vểnh tai, nhìn Jimin như thể muốn nói "giờ con phải làm gì với tên này?"
Jimin nhìn nó, em khoanh tay, nhẹ giọng gọi:
"Bánh Gạo, con biết mình phải làm gì với tên khốn này đúng không?"

Đôi mắt hổ phách của Bánh Gạo hướng tới Jimin, nó lại nhìn Jeongguk, hạ hai chân trước xuống, ngoáy ngoáy cái mông để lấy đà rồi bổ nhào vào phía gã và cắn một phát thật đau vào mũi người kia.

"ÁAAAAAAA"
Jeongguk kêu toáng cả lên, gã ngồi bật dậy
"CÁI Đ** GÌ THẾ???? MÀY BỊ ĐIÊN À MÀ TỰ DƯNG CẮN TAO VẬY BÁNH G-"

Gã đang kêu, tự dưng dừng lại. Ủa? Sao con mèo này lại ở đây nhỉ?

"Ủa? Bánh Gạo? Sao mày đến được đây thế? Chẳng phải mày đang ở nhà Ji-"

Jeongguk đơ người. Bây giờ gã mới tỉnh ngủ hoàn toàn và bắt đầu nhận thức được vấn đề. Người nhỏ hơn từ từ quay sang, giương đôi mắt to tròn long lanh vô tội nhìn Jimin đang đứng cạnh giường với gương mặt không thể đáng sợ hơn:
"Anh.....anh sang lúc nào mà không gọi e- ÁAAAAA ANH ƠI EM SAI RỒI ANH ƠI HUHUHU ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU EM ANH ƠI HUHUHUHU"

Jeongguk lại la toáng lên lần thứ hai khi Jimin lao tới, leo lên ngồi trên người gã và vặn ngược hai tay gã ra sau lưng. Em quỳ trên giường, ấn cùi trỏ vào lưng Jeongguk trong khi tay thì xoắn chặt cánh tay của người kia; em nghiến răng:
"Định cư ở nước ngoài, hmm? Định cư kiểu gì mà giờ này vẫn còn nằm ngủ? Cậu giỡn mặt với tôi đấy à?"

"Em không có mà huhuhu....em không đi nữa, em không đi nữa nhưng em ngủ quên không nhắn cho anh....Mimi xuống đi rồi em nói huhu đau quá....."

Jimin lúc này mới thả tay gã ra, thuận tiện đấm vào vai gã một cái rồi leo xuống giường. Jeongguk khó khăn ngồi dậy, gã cử động vai và cánh tay trước khi đứng xuống giường đối diện với em:
"Mimi à, em định đi nhưng em nghĩ lại rồi. Em nhớ Mimi lắm, em muốn ở gần Mimi, muốn ôm muốn hôn Mimi thật nhiều cơ. Thế nên từ đêm qua em nhắn bố mẹ là em không đi nữa, định nhắn cho anh mà quên mất rồi ngủ đến tận bây giờ nè. Mimi giận em hả?"

"....."
Jimin cắn môi, không nói gì cả. Viền mắt và chóp mũi dần dần đỏ lên, đôi mắt cũng trở nên long lanh nước. Khỏi phải nói tên bạn trai vụng về của em hoảng sợ đến mức nào. Jeongguk cuống quýt ôm lấy hai má em, gã hôn chi chít lên gương mặt em và dỗ dành:
"Ối Mimi đừng có khóc, không được khóc. Mimi khóc là em đau lòng lắm, em không có cố ý quá đáng với Mimi đâu. Đừng khóc mà, Mimi khóc là em khóc theo á"

"Tôi không có khóc vì cậu"
Jimin nói, nhưng dù có cố gắng thế nào thì giọng em vẫn cứ run run.

"Em yêu Mimi mà, em sẽ không để ai khác thay thế em ở bên cạnh anh đâu. Em không đủ tốt để xứng đáng với anh, nhưng em sẽ cố gắng hơn thật nhiều, em sẽ cố gắng tốt hơn. Để em ở bên cạnh anh nhé, em yêu anh"

"Tên khốn ngu ngốc....."
Jimin lẩm bẩm, vùi mặt vào trong lòng gã
"Cái gì mà anh xứng đáng gặp được người tốt hơn, rồi kết hôn thì nhắn em. Toàn những thứ khó nghe chết được, đến mức này rồi mà cậu còn không rõ tình cảm của tôi nữa à?"

"Em không rõ thì Mimi phải nói em nghe cho rõ chứ?"
Jeongguk cười cười, gã ôm chặt lấy em và đổ xuống giường. Bánh Gạo cũng ngoan ngoãn chạy về phía cái nệm đắt tiền của nó ở góc phòng, cuộn tròn mình và đánh một giấc. Jimin ngẩng đầu, thấy mình đang nằm trên người gã còn Jeongguk thì đưa tay lên, vừa ôm vừa xoa lưng, lại vừa....sờ mông em. Người lớn hơn nhíu mày, em nói:
"Anh yêu em đấy được chưa?"

"Tỏ tình với em mà miễn cưỡng thế á?"
Jeongguk bĩu môi, gã cười rộ lên, để lộ ra hai chiếc răng thỏ. Jimin cũng cười theo; cái vẻ ngoài của tên này thực sự đánh lừa người khác mà.

"Ừ, miễn cưỡng đấy, không chịu thì thôi"

"Chịu mà, em chịu hết"
Jeongguk xoay người, để Jimin nằm xuống giường và âu yếm gò má mềm đang ửng hồng:
"Em đói quá, làm sườn nướng cho em ăn nhé. Thèm đồ Mimi nấu quá rồi"

"Thế tối qua ăn gì?"
Jimin hỏi, ngón tay nhỏ xinh lướt dọc quai hàm người kia

"Tối qua bị Mimi mắng xong em buồn quá đi, thế là em nhậu bim bim với sữa chuối kìa"

"Dở hơi"
Jimin bắt lấy tay gã, mân mê cánh tay với những hình xăm kín đặc
"Nhưng mà em nghĩ kiểu gì mà lại quyết định không đi nữa thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip