🐰 5

Hôm nay Jimin khoác trên mình một chiếc áo phông dài trắng muốt, quần âu cộng thêm chiếc mũ màu kem sữa của Chanel đã khiến em trở thành chàng tiên chính hiệu. Từ khi em bước vào sảnh công ty của người nào đó, em đã thu hút sự chú ý của tất cả nhân viên ở gần đấy, họ bàn tán về sự xinh đẹp và thuần khiết của em, họ nói rằng trông em tựa như một vị thần sắc đẹp nào đó, như thể em chưa hề bị vấy bẩn bởi những cám dỗ của cuộc đời vậy. Em tiến tới bàn lễ tân rồi nhẹ nhàng hỏi

"Xin hỏi là chủ tịch của công ty ở tầng bao nhiêu và ở phòng nào nhỉ?"

"Anh có đặt lịch không ạ? Nếu anh không đặt lịch thì thật xin lỗi, chúng tôi không thể nói cho anh được ạ!"

Chàng lễ tân sau năm giây mới hoàn hồn lại để trả lời em được, có lẽ là do khi nhìn gần em quá đỗi đẹp đẽ nên mới vậy đi?

"Ồ, vậy khi nào chủ tịch xuống thì bảo tôi nhé, tôi cần gặp gấp chủ tịch của mọi người."

"Dạ vâng ạ."

Jimin ra chỗ chờ rồi ngồi xuống ghế, em ngồi nhắn tin tâm sự với người bạn thân của mình, em mải mê nhắn đến mức em còn không nhận ra rằng gã đang ngồi cạnh và đọc hết cuộc hội thoại của hai người. Mãi đến lúc gã hắng giọng một cái thì em mới biết. Em giật mình mắng gã

"Anh không biết tôn trọng sự riêng tư của tôi hả? Mà bộ anh bị mèo ăn lưỡi rồi hãy gì mà không gọi tôi khi đã thấy tôi, anh có biết-"

"Tại sao em lại trách tôi trong khi em là người sai?"

"Tại tôi thích đấy thì làm sao, anh làm gì tôi?"

"Em mải mê ngồi nhắn tin đến nỗi còn không nhận ra tôi thì đấy là do em chứ đâu phải do tôi đâu. Lần sau khi em nằm dưới thân tôi mà mất tập trung như vậy là cẩn thận tôi sẽ phạt em nặng hơn đấy."

"Anh mơ đi, tôi không bao giờ thèm nằm dưới thân anh đâu, anh nghĩ gì vậy, làm việc nhiều nên đâm ra ảo tưởng hả?"

"À ừ, em được, được lắm, em cứ đợi đi baby ạ, sẽ có ngày em phải cầu xin tôi để tôi thỏa mãn em đấy. Còn giờ thì đi ra xe để tôi đưa em đi xem nội thất cho tiệm hoa bé nhỏ của em."

"Lên xe bé ơi, lên tôi chở đi chơi trò tàu hỏa bí bo xình xịch này." Gã ngồi trên chiếc xe phân khối lớn Molot của Lamborghini rồi quay sang nói với chất giọng lưu manh đáng đấm, em suýt chút nữa lao vào tặng gã một cú đấm ở bên má trái nhưng em biết thừa là mình sẽ không đánh được Jeongguk nên em đành phải cắn răng bỏ qua. Em hậm hực trèo lên xe rồi nói
"Mau đi đi, tôi lên xe rồi."

"Ôm tôi vào đi đã, không thì em sẽ văng khỏi xe đấy, đến lúc em bị sao thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."

"Còn lâu tôi mới ôm, đi thôi không trễ giờ."

"Thật sự là em không ôm luôn? Được, để coi em cứng đầu được bao lâu." Nói rồi gã vặn ga rồi phóng vút đi với vận tốc 100km/h.

"Mẹ nó, anh mau lái chậm lại, CHẬM LẠI MAU, TÔI GIẾT ANH VÌ ANH ĐANG LÀM TÂM LÍ TÔI BẤT ỔN ĐẤY."

"Ôm tôi đi thì tôi sẽ chậm, còn không thì tôi sẽ tăng tốc độ."

Nghe vậy, Jimin đành phải vòng tay qua eo Jeongguk để ôm lấy, em ôm chặt đến mức gã còn cảm thấy nhói một chút nhưng gã nào quan tâm, gã giờ chỉ quan tâm một điều là bàn tay bé nhỏ múp míp của em đang bám lấy eo gã thôi. Nói gã cơ hội đâu có sai đâu.

Sau bao lần em phải hét lên khi gã đi quá nhanh thì cuối cùng cũng đã đến nơi, Jimin nhảy xuống xe ngay và luôn khi xe đã dừng, em cởi mũ rồi ném vào người gã "Không bao giờ tôi lên xe anh ngồi nữa, đồ lợi dụng!"
Jeongguk nghe thấy cũng chỉ cười nhẹ một cái, gã đi cất xe rồi dắt em vào cửa hàng.

"Chào mừng baby của tôi đã đến với thế giới của đồ nội thất xa xỉ, em muốn mua tôi hay mua ghế sofa nhỉ?"

"Bớt đi, tôi muốn mua một chiếc ghế sofa màu trắng và điều kiện nó phải mềm, đàn hồi tốt, chất lượng. À, tôi cũng cần mua hai cái bình cổ của Ý lẫn một màn hình ti vi cảm ứng nữa."

"Vậy đi lối này, theo tôi nhé. Cẩn thận không là em sẽ bị lạc đấy."

"Đây, xin giới thiệu với em, chiếc *sofa Bvlgari màu trắng giới hạn trên thế giới. Độ đàn hồi thì không phải nói, tại vì nó quá tuyệt rồi, sofa này nếu đè em ra mà măm măm đào của em thì lại càng tuyệt vời hơn nữa, bởi nó cực kì mềm. Đương nhiên là chất lượng cũng rất tốt rồi. Và giá của nó chỉ xấp xỉ gần 150 triệu won thôi, em có muốn mua nó không nhỉ?"

"Tôi sẽ mua nó, vậy còn mấy đồ tôi muốn nữa ở đâu? Tôi chỉ còn 30 phút nữa là tôi rảnh thôi, tôi có việc đột xuất nên là nhanh một chút hộ tôi nhé."

Dáng vẻ của Jimin khi tập trung thật dễ thương, môi em bĩu ra còn đôi mắt của em thì long lanh và sáng rực lên mỗi khi em nghe gã nói.

Sau khi Jimin đã mua xong những đồ em cần, đã đến lúc em đi tính tiền. Jimin đút tay vào túi áo khoác mò chiếc thẻ bạch kim giới hạn của em ra nhưng em lại không thấy, em hoảng loạn rồi tìm khắp túi áo, quần và cả ví của mình, em gần như suýt cởi hẳn quần áo của mình ra để tìm. Dần dần Jimin nhận ra một điều, chiếc thẻ ấy của em đang nằm trên bàn phòng khách cạnh cuốn sách về thời trang. Em hít sâu một hơi rồi em thở dài ơi là dài.

Jeongguk đứng gần đấy đã quan sát toàn bộ hành động lẫn biểu cảm trên khuôn mặt của Jimin, gã khúc khích cười rồi tiến lại gần chỗ em.

"Baby có cần tôi tính tiền hộ không nhỉ? Tôi thấy có vẻ như em quên mang thẻ tính tiền rồi. Tôi sẽ giả tiền hộ em và tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì to tát đâu, chỉ cần em cho tôi xin địa chỉ nhà em là được rồi bé nhỏ ạ."

Đương nhiên là Jimin sẽ không đồng ý rồi, nhưng tiệm của em thực sự rất cần những món đồ ấy. Có lẽ em sẽ phải suy nghĩ lại. Thôi thì vì tiệm hoa của em đi, như này đâu phải là một điều kiện lớn lắm đâu.

"Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết địa chỉ nhà của tôi. Còn giờ thì tính tiền nhanh hộ tôi đi, tôi sắp bận rồi."

Jeongguk nghe thấy vậy, gã nở một nụ cười ranh mãnh với em. Phải nói rằng gã cực kì hài lòng khi biết được câu trả lời của em. Sau khi tất cả mọi thứ xong xuôi, gã cầm hộ em đồ cho đến khi em ra cửa.

"Em có cần tôi đưa về không Jimin? Tiện thể tôi cũng biết nhà em luôn."

"Không cần đâu, tôi có người đón rồi, cảm ơn vì lòng tốt của anh Jeongguk. Tôi đi đây, không hẹn gặp lại anh."

Jimin cất hết đồ ở cốp rồi em nhảy lên xe của người bạn thân, em nhanh chóng hối Taehyung đi, bởi em không hề muốn thấy bản mặt của gã nữa, cái tên Jeon Jeongguk vô sỉ.

*ảnh minh họa chiếc ghế sofa của Jimin chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip