🐥 52
*Flashback
Gã lên xe và đã đi vòng quanh đấy rồi nhưng vẫn không thấy dấu hiệu của em ở đây. Jeongguk cứ đi hoài đi mãi với đôi mắt phảng phất nỗi buồn, cứ ủ dột mếu máo cả quãng đường.
Có một đứa bé tám tuổi thấy có anh thanh niên đẹp trai cứ đi đi lại lại, hình như anh ấy có chuyện gì nên trông anh ấy đáng thương lắm, mặt cố tỏ ra không sao nhưng tay đặt trên tay ga xe lại cứ run liên hồi. Đứa bé chạy đến gần rồi í ới gọi Jeongguk dừng lại.
Jeongguk đang lái xe chợt nghe thấy tiếng có người gọi đằng sau, gã quay người lại thì có một đứa bé chạy đến gần, gã định hỏi rằng bé cần gì nhưng không ngờ bé lại lanh lợi nói trước "Chào anh, em tên là Jungie và anh có thể gọi em là Jungie đáng yêu. Hình như anh đang tìm ai đó đúng không ạ? Anh cứ nói đi, biết đâu em lại giúp được cho anh."
Jeongguk chỉ nhướn mày nhìn chằm chằm vào Jungie, bé cũng nhìn lại gã và thế là một lớn một nhỏ trao đổi qua ánh mắt với nhau.
Cảm thấy ngầm phân tích bé đủ rồi thì gã mới nhẹ giọng cất lời "Ừ đúng rồi Jungie, anh đang tìm mèo tam thể của anh, anh biết em ấy bị bắt cóc nên đến đây mang em ấy trở về. Người đó nhỏ con, má mochi, đôi môi trông như mề gà, tóc màu hồng đào bồng bềnh tựa mây.... nói chung là em ấy xinh đẹp lắm. Nếu như anh nhớ không nhầm thì em ấy tên là Jiminie, biệt danh là đào bé, em ấy trên người có vết đánh đập và có chảy máu, em có biết đào bé của anh đã đi đâu không?"
"....." Có ai lại đi tả người bị thất lạc như thế không chứ, nghe xong biết liền cái anh đẹp trai này yêu anh tên Jimin đến không còn thuốc chữa rồi, Jungie thầm nghĩ trong đầu, cất giọng trẻ con còn non nớt của mình lên và không quên đứng chống nạnh, lấy một tay xoa xoa cằm ra vẻ trẻ con nhưng thái độ trưởng thành.
"Cách đây gần chục tiếng thì em có thấy một anh thân dính đầy máu rồi ngất bên vệ đường, em không rõ anh ấy trông như nào nhưng em thấy anh ấy lẩm nhẩm cái tên Jeon Jeongguk trước khi mất đi ý thức rồi có hai ông bà đến mang anh ấy về, chắc là để giúp anh ấy chữa vết thương."
Nghe đến đây Jeongguk mất đi vẻ bình tĩnh lúc đầu, gã dồn dập hỏi Jungie có biết xem nhà hai ông bà đấy ở đâu không, hoặc có biết tên hai ông bà không. Jungie khẽ lắc cái đầu nhỏ của mình qua lại, tỏ ý không biết và chỉ biết đến thế thôi.
Hi vọng mới nhe nhóm lên rồi lại nhanh gọn dập tắt, không còn một dấu vết của sự hi vọng nữa.
Jeongguk cố giấu đi sự thất vọng ở sâu trong lòng, gã gượng cười nói lời cảm ơn với đứa bé rồi rút ra một cục kẹo đào trong túi áo khoác trước ngực nhằm coi như công của Jungie khi đã cố gắng giúp đỡ gã.
Ngoan ngoãn nhận lấy kẹo anh đẹp trai đứa cho, Jungie nhón chân lên ghé vào tai gã thì thầm "Em không biết rõ nhà nhưng em biết được hai ông bà đó chiều tối hay đi lại cùng nhau ở công viên gần chỗ anh đỗ xe, cố sớm tìm được anh Jimin nhé, em phải đi rồi!" Jungie vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ với Jeongguk, bé chạy về với người giám hộ của bé đã đi ra từ cửa hàng cách đây vài chục mét.
Cảm kích nhìn Jungie rồi Jeongguk đi tới gần khu nhà nghỉ ở đó, gã sẽ tìm thời cơ để có thể bắt chuyện được với hai ân nhân đã cứu Jimin và mang Jimin về.
Ngày thứ hai ở nơi đây, Jeongguk vẫn không tìm được gì. Thất thểu đi về khách sạn mà gã thuê ở gần đấy.
Ngày thứ ba, khi Jeongguk đang ngồi trong quán cà phê mới mở, gã cố gắng thưởng thức nốt lấy cốc cà phê còn ấm trong tay, bàn tay lạnh cóng to lớn sần sùi của gã được hơi ấm từ cốc cà phê ôm lấy, thở ra một hơi thật dài rồi lại cúi gằm xuống xoa xoa mi tâm. Quyết định đi về nhà vì có lẽ không tìm thấy được người mà gã cần tìm.
"Lại một ngày trôi qua đầy vô ích..." Khẽ than một tiếng, Jeongguk bước ra khỏi quán và đi đến nơi mình đỗ xe. Đang chầm chậm đi đến gần xe thì đột nhiên có một chàng trai va vào người gã, vai người kia đập mạnh vào vai gã khiến chút cà phê trong cốc bay ra rơi xuống đôi giày da của Jeongguk.
Chàng trai bối rối gập sách lại cầm sang một bên tay, lúng túng ngồi xổm xuống lấy ra một cái khăn voan lụa màu vàng cam từ túi áo mình rồi định lau đi giọt cà phê bị rơi xuống đôi giày gã.
Jeongguk thầm lặng đảo mắt, trong đầu thốt lên hàng ngàn câu chửi, ngày đã không như mong muốn rồi lại còn gặp sự cố, đúng là cuộc đời gã mà. Mắt thấy người kia định chạm vào giày mình thì Jeongguk liền nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người kia, ngăn cản lại việc sắp diễn ra, gã cất lời "Không cần làm thế đâu, về nhà tôi lau được, không cần phiền đến cậu nên đừng áy náy làm gì".
Khi chàng trai kia đứng thẳng lưng lên vẫn quyết nhìn xuống đất chứ không dám nhìn gã, nhưng trong nháy mắt Jeongguk ngửi được hương đào ngào ngạt tỏa ra từ cơ thể của đối phương khiến tiềm thức chợt gã nghĩ đây là Jimin - bé nhỏ của gã. Nhìn kĩ lại đối phương thì rõ ràng ngón út mũm mĩm ấy; cánh tay mảnh khảnh trắng hồng ấy, cặp má mochi ấy, giọng nói ngọt ngào ấy, mái tóc màu hồng luôn mềm mại bồng bềnh tựa mây ấy thì chỉ có một người sở hữu thôi, chỉ có Park Jimin sở hữu những điều này mà thôi.
Jeongguk kéo cổ tay người kia, áp sát chàng trai vào ngực mình rồi vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn. Siết chặt thật chặt chàng trai trong lòng mình. Gã nhớ nhung mùi hương này đến mức chỉ cần vài giờ nữa thôi, gã sẽ chết vì nhớ mong em.
Jimin giật thót khi chợt bị kéo vào một cái ôm, luống cuống cố gắng dùng bàn tay măng cụt của mình dùng sức ẩn người này ra. Nhận ra sự chống cự của người trong lòng, Jeongguk níu lỏng vòng tay ra rồi nâng mặt em lên. Jimin ngờ nghệch khi thấy khuôn mặt góc cạnh điển trai của gã. Chưa để em kịp ú ớ từ gì thì Jeongguk đã tiến tới chiếm đoạt lấy đôi môi hơi khô khan thiếu nước của em, gã nhân dịp em ngơ ngẩn người mà dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của em ra.
Răng môi quấn quýt không rời.
Một lần nữa gã lại ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào như được ướp mật ong lên của em, cứ cắn mút không ngừng để cho Jimin biết rằng Jeongguk đã nhớ thương đến nhường nào của mình, hôn Jimin thôi thì chưa bao giờ là đủ, nhất là khi người em đã mềm nhũn ra và trao toàn quyền dẫn dắt cho gã. Một tay ôm eo Jimin dần lần xuống dưới vuốt ve lấy cặp mông căng mẩy, xoa xoa rồi dùng sức nhào nặn thành nhiều hình dạng. Tay kia thì rắn chắc ôm lấy eo em, để Jimin tựa vào người mình.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng khóc thút thít của em đều bị nụ hôn của gã chặn lại, gã nuốt hết những âm thanh gợi tình ấy đi.
Đến khi Jimin vì thiếu hơi mà vỗ vỗ lên lưng Jeongguk thì gã mới lùi ra, gã rũ mắt nhìn thẳng em rồi tiến tới in lên từng nơi trên mặt Jimin từng nụ hôn mang ý yêu thương, thi thoảng chóp mũi man mát của gã sượt qua mũi em khiến trái tim Jimin run rẩy đập mạnh.
Giọng Jeongguk phảng phất ý mừng, âm thanh trầm khàn cất lên "Em về rồi. Jimin về với Jeongguk rồi."
Em hé đôi mắt long lanh ngấn nước, bờ môi tê nhức do bị gã cắn mút, giọng run run nói "Đúng, em về rồi, em về với anh rồi đây, Jeonggukie có nhớ em không?"
Lần nữa hạ một nụ hôn nơi gò má em, vài phần vui vẻ vài phần dỗ dành trái tim của cả hai đang đập nhanh như chưa từng được đập. Jeongguk bất giác đưa tay vuốt vuốt nơi mí mắt của Jimin đã từng sưng lên vì khóc quá nhiều, như cố đang xoa dịu đi từng vết thương đã rỉ từng giọt máu ra trên cơ thể ngọc ngà của em.
Mãi mãi, không bao giờ được phép để mất đi Jimin nữa, trân quý của gã chịu đựng những thứ này đủ rồi.
Đưa em cẩn thận ngồi lên con xe cưng của mình, Jeongguk dẫn Jimin đến bệnh viện chất lượng nhất Gangnam. Rồi gã về nhà cùng với em yêu xinh đẹp của mình, Jimin ngả người ôm lấy tấm lưng đầy an toàn của Jeongguk và chìm vào giấc mộng, không biết Jimin mơ thấy gì nhưng trong cả quãng thời gian ngủ thì em đã vô thức nở một nụ cười thật hồn nhiên khiến gã lại một lần nữa rung rinh trước em và hoàn toàn rơi thẳng xuống cái hố mang tên ái tình của em.
Từng làn gió mát mẻ thi nhau ôm lấy hai người bọn họ, từng phiến lá đang úa dần từ tốn rơi xuống, như đang báo hiệu mùa đông lạnh lẽo đã gần đến. Nhưng với Jeongguk, nơi không có Jimin mới là nơi lạnh lẽo cô độc, còn nơi có Jimin là nơi có mùa xuân, ấm êm tươi sáng.
Cuộc chơi đã dừng, chỉ còn yêu thương bủa vây lấy tất cả mọi nơi. Không còn nỗi đau nước mắt, chỉ còn nụ cười rạng rỡ trên môi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip