1

Thiếu niên yếu ớt nằm trong vòng tay người lớn hơn. Chiếc xe gây tai nạn đã bỏ chạy từ đời nào. Lee Jeno nhìn vào đôi mắt vốn chứa ngàn vì sao ấy, sao giờ chỉ còn mang nỗi cô đơn nói không nên lời. Đôi tay đầy máu ôm lấy khuôn mặt anh, như đang cố cảm nhận một chút hơi ấm từ người mình yêu. Đôi môi gắng gượng thều thào những lời cuối cùng. Jeno chỉ trân trân nhìn em, cổ họng nghẹn đắng không thể trả lời.

- Em yêu anh nhiều đến vậy. Sao anh không thể tìm thấy em sớm hơn chứ, Jeno?

***

Tiếng sấm bất chợt khiến Lee Jeno bừng tỉnh, hơi thở gấp gáp, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Linh tính mách bảo giấc mơ kia không phải sự ngẫu nhiên. Jaemin của anh đang gặp nguy hiểm. Bằng bất cứ giá nào, anh nhất định phải tìm thấy em.


Lee Jeno mang một loại năng lực, anh có thể nhìn thấy đường tình duyên của mọi người. Không thể nói chính xác sức mạnh này bắt đầu khi nào, chỉ là từ khi Jeno có nhận thức, cậu bé đã nhìn thấy một sợi dây đỏ buộc lại trên cổ tay anh họ Minhyung, bé cún nhỏ tò mò lần theo, lại thấy đầu khác của sợi dây đã yên vị trên cổ tay của bạn gấu nâu cùng lớp.

Xí, bảo sao dính nhau thế.

Èo ôi, Jeno ghét, Jeno bo xì.

Bé cún nhỏ ghen tị, muốn dùng kéo cắt phăng cái sợi dây quái dị đó. Nhưng trong mắt Lee Minhyung và bạn gấu nâu kia thì cún nhỏ mới là đồ kì cục, loay hoay một góc nghịch kéo làm gì không biết, nhỡ mà đứt tay thì thể nào cũng bị mẹ mắng.

Đúng là cái đồ cún béo ngốc!

Càng về sau, tần suất Jeno nhìn thấy sợi dây đó càng thường xuyên, cậu thấy nó nối liền giữa ba mẹ mình, còn thấy của cô chú Na nhà hàng xóm, thấy cả của cô chủ nhiệm cùng thầy giáo phòng y tế luôn. Lạ thay, mấy người được cái dây đó buộc lại sau này toàn kết hôn với nhau thôi.

Bé Jeno thật không hiểu nổi!


Năm Jeno 7 tuổi, cô Na nhà hàng xóm có em bé. Mẹ Lee dắt cậu sang thăm. Em bé trong nôi bi ba bi bô, đôi mắt long lanh nhìn anh trai lớn. Jeno không khỏi thốt lên.

- Ô em bé béo thế?

- Jeno không được nói vậy!

Mẹ Lee bất lực gõ đầu thằng con ngỗ nghịch rồi bối rối nhìn mẹ Na. Mẹ Na chỉ cười hiền, nói trẻ con thì biết gì đâu. Trong khi hai bà mẹ còn đang nói chuyện, Jeno vẫn đứng bên nôi nhìn em bé chăm chú. Cậu thì thầm.

- Em bé dễ thương như vậy lỡ sau này ai cũng giành chơi với bé thì anh biết làm sao. Nói nhỏ cho bé nghe nè, anh có thể nhìn thấy mấy sợi dây đỏ kì lạ đó. Anh với bé cũng có một sợi nè. Có khi nào lớn lên mình cưới nhau không ta?

Em bé như hiểu được những gì Jeno nói, miệng nhoẻn cười khiến anh trai kia không khỏi đỏ mặt.

Bé cưng à, bé bớt dễ thương chút được không?


Từ ngày có bé Nana, ba mẹ Na như có thêm đứa con trai lớn vậy. Lee Jeno ngày ngày đều đều chạy sang đây, ăn chực là phụ nhưng chăm sóc em bé mới là nhiệm vụ tối cao. Đút em bé ăn, ru em bé ngủ, làm trò cho em bé vui, Jeno đây cân tất. Nếu không phải bị mẹ Lee mắng, có lẽ cậu đã tự động ôm bộ chăn gối hình Pororo sang ngủ cùng Nana rồi.

Nana từ khi sinh ra đã giống như chú mèo con, rụt rè và nhút nhát. Có lần anh Minhyung không nhịn được mà cười lớn, làm bé con giật mình khóc thật to, khiến Jeno suýt đấm cho ông anh họ một cái vì dám doạ sợ mèo nhỏ của mình.

Một lần khác, bé Nana ba tuổi bị con boss nhà ông Kim đuổi cho ngã trầy chân, Jeno hoảng hốt đỡ lấy em bé, tay nhanh nhảu lấy khăn lau đi nước mắt trên đôi má phính, mắt thì lườm con chó khét kẹt. Chó husky nhà ông Kim dù có ngáo ngơ đến đâu thì cũng phải dè chừng tên tiểu quỷ vốn nổi danh khắp phố kia. Con chó cụp đuôi chạy trối chết, chỉ sợ nếu không kịp thì bộ lông mà nó luôn tự hào sẽ bị thằng quỷ con đó cạo trụi mất.

Khi Nana mới lên tiểu học, em bé bị mẹ mắng vì làm hỏng bộ sáp màu mới mua. Em oan ức chạy ngoài công viên, trốn một góc trong căn nhà đồ chơi mà khóc oà. Trời bắt đầu đổ mưa, Jaemin ngồi co ro trên nền gỗ, không ai đi tìm em hết, cả anh Jeno cũng không lun.

Em tủi thân lắm, Jeno ơi!

Jeno thấy thân ảnh nhỏ đang thu lu trong nhà gỗ, kích động đến nỗi ném cả dù mà chạy tới.

- Nana của anh đây rồi! Anh tìm Nana cả buổi chiều, từ giờ không cho Nana trốn đi nữa!

- Oa oa, anh Jeno, oa oa!

Em bé lại mít ướt tiếp rồi, mẹ bảo bé mít ướt là em bé hư, mà anh Jeno thì không có thích bé hư đâu.

Huhu, anh Jeno, bé hư nhưng anh vẫn phải thích bé cơ!

Thấy em bé không có dấu hiện nín khóc, Jeno bèn ôm lấy bé dỗ dành.

- Nói anh nghe, sao mẹ Na lại mắng bé vậy?

- Mẹ mắng em làm hỏng bộ màu mới, nhưng không phải bé làm hỏng đâu!

Jeno nghe em bé nói mà xót xa, cậu lôi từ trong áo khoác ra một hộp màu sáp mới tinh.

- Tada, em bé xem anh có mang gì này.

- Hic, là hộp màu đó, anh làm cách nào mà nó trông mới vậy?

- Đây là anh sử dụng phép thuật, đem bộ màu của Nana hô biến cho chúng lành lặn như cũ đó.

- Oa, thần kì quá!

- Thấy anh Jeno của bé đỉnh không?

- Anh Jeno của bé là đỉnh nhất!

Hai anh em lại tíu tít, nói chuyện trên trời dưới đất mà quên mất chiếc dù của Jeno đã bị gió thổi bay đến phương trời nào. Cho đến khi ba mẹ tìm được hai đứa, đã thấy Jaemin dụi vào lòng anh lớn mà ngủ ngon lành, Jeno gật gà gật gù nhưng hai tay vẫn ôm chặt em bé.



Đến mãi về sau, Jaemin mới nhận ra, vốn dĩ không hề có phép thuật nào cả. Hộp sáp màu năm ấy là do Jeno tự tay đập lợn đất, đem hết tiền tiết kiệm mua lại một bộ mới cho em. Na Jaemin từ một em bé nhút nhát trở thành một đứa trẻ vô tư, hồn nhiên. Nói không ngoa, em chính là ăn tình yêu của Jeno mà lớn lên.


Một điều mà Lee Jeno sẽ không bao giờ nói cho mèo nhỏ biết, rằng chính cậu đã tự tay xử lý bọn nhỏ bắt nạt em như thế nào. Sau chuyện hôm ấy, Jaemin bị nhiễm lạnh mà sốt. Jeno một mình thân chinh đến lớp 1A, trên tay cầm một con thú nhồi bông. Cậu quyết định rồi, dù có mang tiếng bắt nạt trẻ con, Lee Jeno này cũng phải đòi bằng được công bằng cho Nana nhà mình.

- Đứa nào trong này dám đụng đến Nana nhà anh hả?

Cả lớp yên ắng, có thể nghe cả tiếng đứa nhỏ nào đó nuốt nước bọt.

- Ủa, không phải mấy đứa à? Cho anh xin lỗi nha! Nếu vậy thì mày mới là đứa bắt nạt Nana nhà tao đúng không?

Á à! Phát hiện cái đám này có mấy đứa có tật giật mình nhá!

- Ra là mày, con khủng long kia!

Jeno vừa nói vừa đấm thùm thụp vào con thú nhồi bông.

- Lần trước tao thấy tay Nana dán băng cá nhân. Nana bảo bị ngã nhưng tao thấy ra vết cào. Ra là mày cào hả?

Bốp!

- Một tuần trước, tao thấy hộp bút tao chuẩn bị cho Nana bị thiếu mất cái thước kẻ với cả cục tẩy. Ra là mày ăn cắp?

Bốp!

- Ngày hôm qua, hộp sáp màu Nana nhà tao thích nhất bị bẻ cho gãy nát hết, làm Nana nhà tao khóc. Ra là mày phá, có đúng không?

Bốp!

Cả lớp 1A căng thẳng đến toát mồ hôi hột, vài đứa nhỏ chân còn run lẩy bẩy. May mà đã đến giờ vào lớp, sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm đối với tụi học sinh mà nói, thực sự như một phép màu.

- Này trò kia! Trò đang làm gì ở đây hả? Còn không mau về lớp đi!

- Dạ thưa cô, em là Lee Jeno lớp 8A. Nay em đến xin nghỉ cho em Na Jaemin bị ốm ạ!

- Được rồi, cô hiểu rồi. Em mau về lớp đi kẻo trễ học.

- Dạ, vậy em xin phép về thưa cô!

Lee Jeno kiêu hãnh bước đi, không quên để lại một nụ cười đầy thân thiện, doạ sợ không ít học sinh lớp 1A.

Ôi mẹ ơi, đúng là ác ma!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip