chương 7 : ác mộng tập thể dục buổi sáng

Với thành tích 7,5 huy hoàng của mình, tôi cứ ngỡ mình sẽ được nghỉ ngơi, tận hưởng cảm giác của một học sinh ưu tú. Nhưng không... thực tế đã vả thẳng vào mặt tôi một cú trời giáng.

Mới 6 giờ sáng, khi mặt trời còn đang ngái ngủ, tôi đã bị một bàn tay lạnh như tiền lôi dậy khỏi giường.

"Dậy." Giọng Hàn Hy vang lên, đầy uy quyền.

Tôi cuộn tròn trong chăn, rên rỉ như một con mèo lười: "Khônggg... cho tôi ngủ thêm đi mà..."

"Không được. Từ hôm nay, tôi và cậu sẽ tập thể dục cùng nhau."

Tôi ngơ ngác. Gì cơ?

"Tại sao chứ? Tôi đủ khỏe mạnh rồi mà!" Tôi phản kháng yếu ớt.

"Nhưng tôi thì không."

"Thế thì cậu tự đi tập đi chứ?"

Hàn Hy liếc tôi một cái, môi nhếch lên đầy nguy hiểm. "Vậy muốn tập thể dục hay làm bài tập toán?"

Tôi hít một hơi thật sâu. Lúc này, tôi chỉ muốn gào lên rằng cái câu "thiên sứ" tôi nói hôm qua chỉ là lỡ miệng thôi!

Mười phút sau, tôi lê lết ra công viên với một bộ mặt như đưa đám.

Bắt đầu chạy bộ. Một vòng... hai vòng...

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc mình sẽ là đứa mệt lử trước. Nhưng không.

Sau vòng thứ ba, tôi quay sang nhìn Hàn Hy và suýt nữa bật cười.

Cậu ta thở hổn hển, mặt đỏ bừng như cà chua chín, trông như vừa chạy quanh thế giới vậy. Tôi còn chưa kịp trêu chọc thì cậu ta đã đặt tay lên đầu gối, thở dốc như sắp ngất.

"Tôi... tôi cần nghỉ một chút..." Hàn Hy giơ tay lên ra dấu dừng lại.

Tôi chớp mắt nhìn cậu ta, sau đó nhận ra kẻ lừa đảo thật sự chính là đây.

"Hàn Hy à... cậu gọi cái này là tập thể dục cùng nhau á? Thực chất cậu kéo tôi đi tập chỉ để có người... nghỉ chung với cậu đúng không?"

"Không có..." Cậu ta phủ nhận yếu ớt, rồi ngồi bệt xuống ghế đá, tiếp tục thở như một ông cụ vừa leo 10 tầng lầu.

Nhìn cậu ta mà tôi muốn bật cười. Nhưng thôi, dù gì tôi cũng chả muốn về nhà sớm để đối mặt với bài tập toán đâu.

Thế là cả hai đứa ngồi đấy, dưới tán cây mát rượi, cùng nhau thở dốc như hai con cá mắc cạn.

Hàn Hy ngồi bệt xuống ghế đá, thở hồng hộc như thể vừa chạy xuyên lục địa. Nhìn cậu ta mà tôi vừa thương hại vừa buồn cười.

"Ngồi yên đây đi, tôi đi mua nước." Tôi nói, vỗ vai cậu ta như vỗ một ông cụ già yếu.

"Cảm ơn cậu..." Cậu ta thều thào, trông không khác gì nhân vật chính trong phim bi kịch sắp trút hơi thở cuối cùng.

Tôi lắc đầu cười, chạy một vòng tìm chỗ bán nước, mua hai ly nước mát lạnh. Khi quay về, thấy Hàn Hy vẫn ngồi thở như một con cá mắc cạn, tôi liền nảy ra một ý tưởng.

Tôi nhẹ nhàng tiến lại từ phía sau, cầm ly nước áp thẳng vào má cậu ta.

"BỐP!"

"Á!!!" Hàn Hy giật mình bật dậy như bị điện giật, cả người run lên như một con mèo con bị dội nước lạnh.

Tôi ôm bụng cười lăn lộn. "Hahaha, trời ơi, cậu có cần phản ứng mạnh mẽ vậy không? Chỉ là ly nước thôi mà!"

Cậu ta lườm tôi cháy mặt, nhưng sau khi cầm lấy ly nước thì vẫn uống ngon lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi uống nước và nghỉ ngơi, chúng tôi lết về ký túc xá một cách nhanh chóng, chủ yếu là vì tôi sợ cậu ta sẽ ngất xỉu giữa đường nếu đi chậm hơn.

Và rồi... cơn ác mộng bắt đầu.

Từ hôm đó, ngày nào tôi cũng bị lôi dậy từ sáng sớm để chạy bộ cùng cậu ta.

Phiền quá trời luôn!

Nhưng mà... tôi cũng không nỡ để cậu ta chạy một mình. Lỡ đâu cậu ta chạy quá sức rồi ngất xỉu giữa đường thì ai sẽ dạy tôi học bài đây chứ?

Mà khoan đã... cái gì đã khiến cậu ta đột nhiên chăm thể dục như vậy nhỉ?

Sau một hồi suy nghĩ, tôi chợt nhớ ra hôm trước, trường có tổ chức khám sức khỏe định kỳ.

Tôi thì sương sương 1m85, thuộc hàng top cao ráo trong lớp.

Còn Hàn Hy? Chỉ có 1m6!

So với các bạn nam khác thì đúng là nhỏ hơn đáng kể!

Vậy là tôi đã tìm ra nguyên nhân! Cậu ta cố tập thể dục mỗi ngày chắc vì muốn cao lên đây mà!

Tôi nhìn cậu ta đang hì hục chạy trước mặt, bất giác bật cười.

Tội nghiệp thật. Đâu biết rằng chạy bộ không giúp tăng chiều cao, mà chỉ giúp cậu ta... lùn khỏe, lùn đẹp thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip