Cảm Ơn Em Thiên Thần Của Tôi

Ahn Hyojin là một sinh viên năm 3. Cô không thuộc dạng cực kỳ xinh đẹp nhưng ưa nhìn cũng có vài người theo đuổi, Hyojin thích sự đơn giản nên phong cách ăn mặc thường là áo thun trơn một màu kết hợp quần jean, thường được nhận xét là ít nói và khá "men". Cuộc đời Hyojin là một mặt biển yên ắng không sóng gió cho đến khi cô gặp giảng viên của trường đại học mà cô theo học, đó là Heo Solji – một cô gái xinh đẹp và còn là giám đốc của một công ty lớn, một nữ doanh nhân thành đạt trẻ ở cái tuổi 26.

Giờ nghỉ trưa, cả sân trường thật im lặng chỉ còn lại một vài sinh viên ở lại nghỉ ngơi tại trường. Dãy hành lang dẫn tới phòng làm việc của các giảng viên cũng vậy, dưới cái nắng gay gắt của mặt trời đứng bóng khiến mọi thứ dường như chìm trong im lặng... Nhưng không thực sự như vậy, đâu đó trong một căn phòng nào đó có hai người con gái. Một cô gái đang ngồi nhìn chăm chú vào gái khác đang đứng cúi gầm mặt không nói gì. Thời gian cứ thế trôi qua đã 30 phút kể từ lúc Solji tức giận gọi Hyojin vào văn phòng, Solji cứ nhìn Hyojin như thế, cô đang chờ đợi một lời giải thích từ một con người cứng đâu

- Em không định giải thích sao?

Solji không còn đủ kiên nhẫn nữa, cô dùng giọng lạnh lùng hỏi nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng. Hyojin không phải người nhu nhược nhưng lần này thật sự không phải lỗi của cô nhưng lại là lỗi của một người quan trọng với cô cho nên đối với Hyojin lần này thật khó xử

- Tôi hỏi một lần nữa rốt cuộc chuyện này là sao?

Solji lại lên cơn thịnh nộ bất quá lại khiến con người ngu ngốc kia ngẩng đầu lên " Thật xinh đẹp!" Hyojin nhìn Solji thầm nghĩ

- Sao? chịu nhìn tôi rồi à? Nói đi sao em lại làm việc đó hả? Ngày đầu tôi lên lớp thì làm tôi trễ giờ. Sau lưng thì gọi tôi là Đắc Kỷ. Trong lớp lúc nào cũng nhìn tôi bằng nửa con mắt. Gặp tôi bên ngoài bạn bè cô ai cũng vui vẻ chào tôi còn cô ngay cả nhìn cũng không có. Còn giờ thì cô xem cô đã làm gì, xóa hết toàn bộ dữ liệu trong máy tính của tôi. Cô nói đi rốt cuộc cô ghét tôi đến mức nào HẢ?

Solji rống lên, lâu rồi cô không tức giận đến vậy. Con người này thật sự làm cô ấm ức lâu lắm rồi

- Em... em...

- Em em cái gì hả? Nói, cho tôi một lời giải thích nếu không...

Solji ngừng lại không nói mà nhìn thẳng vào mắt Hyojin lúc này mặt đã dần biến sắc. Không khí đang căng thẳng thì Solji có cuộc gọi tới cắt ngang

- Tôi nghe...Được rồi, tôi sẽ đến ngay – sau khi nghe điện thoại Solji nhìn Hyojin lạnh lùng nói – Được rồi em về trước đi và nhớ là tôi sẽ tìm em khi đó tôi muốn một lời giải thích thích đáng

Nghe vậy Hyojin liền dùng tốc độ ánh sáng mà phóng ra khỏi phòng. " Không một lời xin lỗi" Solji nghĩ rồi lấy giỏ xách đi ra khỏi phòng.

__Công viên gần trường__

- Xin lỗi cậu, tại tớ tò mò và vô dụng quá. Đã vậy còn hèn nhát không dám nhận lỗi

HuynA cuối gầm mặt mà nói lí nhí như một đứa trẻ

- Không sao đâu, mà cậu đừng có nói gì với cô hết nha từ từ tính tiếp nhìn đẹp vậy chắc hông ác lắm đâu

Hyojin vẫn còn nói đùa. Vì HuynA là bạn rất thân với cô, có thể gọi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, học chung, ăn chung, ngủ chung như hai chị em vậy. Hơn nữa HuynA đã từng cứu cô khi nhỏ nên việc cô nhận lỗi thay cũng không có gì quá đáng.

__Trường học__

Sau khi reo chuông tất cả sinh viên di chuyển vào lớp học. Trớ trêu sao lại là tiết học của Solji. Hôm nay Solji diện lên người áo sơ mi trắng váy ôm sát cơ thể lộ lên những đường cong quyến rũ. Vừa bước vào lớp cô đã tìm gương mặt của con người kia vì thường thì Hyojin sẽ ngồi ở hàng đầu hàng nơi dễ nghe giảng nhất vừa bước vào cửa liền nhìn thấy. Nhưng hôm nay cô lại "núp lùm" ở bàn cuối. "Em mà cũng biết sợ sao?" Solji tự cười một mình. Nhưng cô sai rồi Hyojin ngồi bàn cuối là vì... hôm qua cô chơi game suốt đêm hôm nay lại bị HuynA gọi dậy sớm ngủ chưa được 3 tiếng cho nên chạy xuống bàn cuối là để "tìm về với mẹ thiên nhiên"...

Solji không phải không thấy ai kia đang ngủ mà là không muốn gọi dậy vì cô quan niệm trước khi làm thịt một con gà thì phải cho nó ăn no trước đã. " Để xem chút nữa em sẽ nói gì với tôi" cho nên tiết học cứ thế trôi qua thật bình lặng. Đến cuối buổi, Solji thật nhẹ nhàng nói khẽ vào mic " Em Hyojin đến văn phòng gặp tôi". HuynA bàng hoàng khi nghe tên bạn còn Hyojin thì từ trên trời mới rớt xuống cũng nhận thức được đã tới lúc giải quyết chuyện của hôm trước. Đường tới văn phòng Solji thật dài vì ai kia cố tình đi chậm nên nếu mọi khi mất 10 phút thì bây giờ mất tận 20 phút. Hyojin hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa bước vào. Vừa bước vào không để Solji kịp phản ứng Hyojin đã nói một hơi

- Xin lỗi cô, là lỗi của em. Em không nên tò mò phá máy tính của cô. Em xin chịu mọi hình phạt nhưng mong cô đừng đuổi học em

Solji khá bất ngờ vì cô đã biết được ai mới là người phá máy tính mình nhưng Solji không ngờ tới đứa ngốc này lại nhận lỗi dùm bạn như thế. Bất quá cô lại mỉm cười "Nếu em muốn vậy. Ok tôi sẽ chìu em coi như bù đắp cho chuyện em đã xem thường tôi"

- Tôi không ác đến vậy. Ba năm học đại học không phải quãng thời gian ngắn, sao tôi có thể đuổi học em

- Thật không? – Hyojin mừng ra mặt

- Đừng vội mừng. Những tài liệu em làm mất khá là quan trọng cho nên... em sẽ phải chịu một hình phạt thích đáng

Hyojin nhìn Solji bằng ánh mắt dò xét. Thật ra thì những tài liệu mà Solji bị mất cũng không phải quan trọng gì, chỉ là giáo án mà cô đã soạn trong máy tính ở nhà vẫn còn một bản. Chẳng qua Solji tức giận vì bị xâm phạm quyền riêng tư mà thôi. Uống một ngụm cà phê Solji nói tiếp

- Kể từ bây giờ em sẽ phải là trợ lý của tôi, thời gian biểu của em là do tôi quyết định, bất cứ lúc nào tôi cần em đều phải có mặt hơn nữa là làm không lương cho đến khi nào trả hết số tiền tôi tổn thất vì những dữ liệu quan trọng mà em làm mất thì em có thể tự do

"Tự do sao cứ như ở tù vậy trời. Dữ liệu trong máy cô biết là gì nếu lỡ đáng giá trăm triệu thì coi như mình làm cả đời sao?" nghĩ đến đó Hyojin nhăn mặt

- Sao? Không đồng ý? À không sao vì hiệu trưởng chắc cũng sẽ tán thành việc đuổi học hơn – vừa nói Solji vừa với tay lấy điện thoại

- Không, em đồng ý chỉ cần em không bị đuổi học

- Ok vậy bắt đầu từ hôm nay em là trợ lý kiêm osin cho tôi – Hyojin trợn mặt ngạc nhiên " Lúc nãy không có từ osin mà" – Để lại số điện thoại, thời khóa biểu và sau đó em có thể về

Sau khi Hyojin ra khỏi phòng Solji ngã người ra ghế nở nụ cười "gian ác".

Chuỗi ngày sau đó của Hyojin chỉ có thể thểhiện bằng 3 từ "osin cao cấp". Khi Solji đói cô sẽ nhắn tin bảo Hyojin đi mua thậm chí khát nước cô cũng gọi Hyojin. Có lúc đang học mà Solji gọi thì Hyojin cũng phải trốn ra ngoài mà phục vụ đi mua những thứ Solji cần. Có hôm thang máy công ty Solji bị hư Hyojin phải chạy bộ từ trên tầng cao nhất sau đó lại từ dưới lầu mà chạy lên chỉ để mua một li cà phê ở tiệm đối diện mà Solji thích uống. Solji lại bắt Hyojin chỉ ngồi trong văn phòng của mình mà không cho làm gì cả khiến ai kia chán đến ngủ lúc nào không hay biết. Nhưng cũng chính trong khoảng thời gian này Hyojin lại thấy hạnh phúc nhất, điều đó nhiều lần làm cô thắc mắc. Cứ thế trôi qua một năm, Hyojin giờ đã là sinh viên năm tư. Hơn nữa cô còn "được" ép đi thực tập ở công ty của bà chủ Heo. Dù không đồng ý nhưng vẫn phải như vậy vì Hyojin vẫn chưa trả hết "nợ" cho Solji hay là Solji vẫn chưa tha cho Hyojin.

" Đắc Kỷ gọi kìa đừng nghe máy... Đắc Kỷ gọi kìa đừng nghe máy" nhạc chuông này là do chính Hyojin thu âm và đặt riêng cho Solji thật là có tâm mà. Tiếng chuông đánh thức Hyojin từ giấc mộng trở lại

- Alo – giọng ngáy ngủ

- Giờ này em còn ngủ sao. Lại để tôi đợi – Solji rống lên chỉ có một người dám cho cô chờ đợi như vậy đã bảo là 6h có mặt là giờ qua 45 phút

- Cô...e... "xoảng"... "rầm" ...aaaa

Một loạt tiếng động phát ra làm Solji đứng hình

- Nè em không sao chứ?

- Dạ em không sao – chảy máu rồi nè

- Vậy thì đến đây ngay cho tôi –Solji ra lệnh

- Dạ, em tới liền

Hyojin dùng tốc độ ánh sáng làm vệ sinh và chạy đến chung cư nơi Solji ở.

- Xin lỗi cô, em ngủ quên

- Tay bị sao vậy? – Ngay khi Hyojin chạy xe tới cô đã thấy cái tay bị băng bó

- Không sao, ngoài da thôi

- Hôm qua làm gì zậy mà dậy trễ?

- Em... đi... chơi... với HuynA

Solji nhăn mặt điều gì đó làm cô khó chịu không tả được. Hyojin chở Solji trên chiếc xe của mình. Hai người im lặng cho đến lúc đến công ti.

Đến trưa, Solji đi xuống văn phòng nơi Hyojin thực tập để bảo cô chở đi ăn thì...

- Thấy chưa? Tớ đã bảo rồi mà cậu không tin. Phải bấm vào chỗ này nè

- Tại cậu nói sớm quá mà đợi tớ bấm vào rồi mới nói

- Còn đổ thừa tớ, tại cậu chơi dở thôi, tránh qua một bên xem tớ chơi nè

- Xì... cậu tưởng tớ chưa thấy cậu chơi à. Cậu còn chơi dở hơn tớ

- Không có nha, tại lúc đó tớ không cẩn thận thôi

Hyojin và HuynA tranh cãi, tất cả anh chỉ còn lại trong phòng đều phì cười từ lúc hai người họ vào làm văn phòng trở nên vui tươi hẳn lên. Không ai để ý đến Solji đang đứng ngoài cửa. Solji ho vài tiếng rồi mới bước vào

- Giám đốc

Tất cả mọi người đồng thanh gọi chỉ trừ hai người đang chăm chú vào màn hình vi tính. Solji chau mày ho lớn tiếng hơn. Hyojin và HuynA giật mình nhìn lên

- Giám đốc

Cà hai xanh mặt

- Hyojin đi thôi tôi. Tất cả những người khác đi ăn trưa đi

Solji lạnh lùng nói rồi quay đi, theo sau là Hyojin. Đợi hai người họ đi rồi những người còn lại mới bàn tán không biết Hyojin có sao không?

Hyojin theo Solji đi vào gara. Dù sao cũng đã theo Solji đến một năm nên Hyojin cũng hiểu Solji muốn đi đâu. Cô chở Solji đến tiệm ăn mà Solji thích nhất. Đợi phục vụ mang thức ăn ra Solji mới nói chuyện

- Ăn đi

- Dạ

Sau khi Hyojin ăn xong Solji mới từ tốn hỏi.

- Em với HuynA có vẻ rất thân nhau

- Đúng vậy – Hyojin không ngại mà trả lời ngay vì giờ cô cũng khá mến Solji chỉ trừ những lần Solji bắt cô phải leo cầu thang

- Tụi em chơi chung với nhau từ nhỏ nên rất thân nhau. Tất cả chuyện của em HuynA đều biết. Tụi em còn ăn chung, tắm chung, ngủ chung đến giờ vẫn vậy à dĩ nhiên là không còn tắm chung.

Hyojin tươi cười kể cho Solji nghe, mỗi lần nhắc đến cô bạn thân này Hyojin đều rất vui. "Có cần phấn khích đến vậy không?" Solji thầm nghĩ

- Em muốn ăn gì nữa không?

- Thôi em no rồi.

- Ừ vậy về công ti thôi

Có những lần Solji nổi giận vô cớ và người chịu đựng luôn là Hyojin. Nhưng trừ những lần ấy ra thì cô đối xử rất tốt với tên osin này. Điều này phần nào làm Hyojin cảm thẩy mình đã nghĩ sai về Solji, nên cô cũng đối với Solji tốt hơn, dịu dàng hơn và dần dần Hyojin phát hiện mình đã yêu con người mà cô từng ghét mất rồi.

Hôm nay là ngày nghỉ cũng là Giáng sinh nên mọi người đều đổ xô đi chơi, Hyojin và HuynA cũng không ngoại lệ. Nhưng lạ là con người lười ra ngoài như Solji hôm nay cũng biết xuống phố tận hưởng không khí noel. "Hyojin đang làm gì nhỉ? Haizzz... tự nhiên nhớ tới em ấy làm gì?" đang thả hồn thì Solji nhận được một tin nhắn, là của Hyojin "Merry christmas bà chủ" Solji bất giác mỉm cười cô không trả lời tin nhắn mà gọi lại cho Hyojin. Điều này làm Hyojin bất ngờ và sung sướng

- Đang ở đâu vậy?

- Em đang đi chơi

- Với HuynA sao? – Solji dò xét

- Đúng rồi, sao cô biết vậy. Tụi đi xem phim đang đợi vào rạp – Hyojin vui vẻ nói không biết bên kia có một người đang chau mày khó chịu

" Mày bị sao vậy Solji, người ta đi chơi với bạn thì có gì lạ đâu"

- Tôi đang bận cúp máy đây.

Hyojin khó hiểu "Lúc nãy còn vui vẻ mà hay tại mình phiền" nghĩ tới đó Hyojin thấy đau. Cô không còn tâm trí đi chơi nữa nhưng vì bạn nên vẫn đi tiếp. Sau khi xem phim xong Hyojin và HuynA đi ăn, cũng nhờ vậy mà Hyojin gặp được Solji đang say rượu và đưa cô về. Còn tại sao Solji say ư là vì cô vừa gặp bạn trai mình từ nước ngoài trở về... cùng bạn gái mới của anh ta. Đó cũng đủ làm cô say rồi nhỉ? Giáng sinh trải qua một mình, bạn trai phản bội, người muốn thấy thì đang bận đi chơi với người khác. Solji là một doanh nhân giỏi nhưng lại là một con người cô đơn mà.

Sau khi đặt Solji xuống giường và cởi giày cho cô. Hyojin ở lại ngắm Solji them chút nữa. Sau đó mới về nhưng vừa ra đến cửa thì "xoảng' cái ly để trên bàn cạnh giường giờ đây là trở thành những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Hyojin hốt hoảng chạy vào thì thấy gới mền đều trên sàn và cả Solji cũng thế hơn nữa cô còn khóc. Hyojin vội vàng chạy lại đỡ con người đang say rượu kia, thật sự cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Solji nhưng thấy người mình yêu như vậy thì cô thực sự đau lòng.

- Cô không sao chứ? Để em xem có bị đau chỗ nào không?

Hyojin đỡ Solji dậy dìu cô lại giường nhưng Solji không chịu yên trong vòng tay của Hyojin cô cứ vùng vẫy

- Buông tôi ra, gia đình bỏ rơi tôi, bạn trai phản bội tôi. Bây giờ ngay cả em cũng muốn đi. Được, đi đi, đi hết đi tôi không cần nữa đi đi

Solji cứ vùng vẫy, Hyojin cứ ôm thật chặt

- Bình tĩnh lại đi cô đừng như vậy nữa mà

Đột nhiên Solji ngừng dãy dụa mà ngã trên vai Hyojin và... cắn thật mạnh. Hyojin đau đến trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cô cắn môi mình không để phát ra âm thanh đau đớn. Cắn xong Solji mới bình tĩnh lại không dãy dụa nữa mà ngoan ngoãn dựa vào người Hyojin khóc tức tưởi như một đứa trẻ

- Đừng về được không? Đừng về.

- Ngoan đừng khóc. Em sẽ không về, đừng khóc nữa

Hyojin cứ ôm Solji như vậy cho đến khi cô không còn khóc nữa mà chìm vào giấc ngủ. Hyojin nhẹ nhàng đặt người yêu xuống giường rồi gọi điện về báo với gia đình. Sau đó nằm xuống bên cạnh Solji ôm cô vào lòng

Sáng hôm sau khi Hyojin dậy thì đã không thấy Solji đâu. Cô hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tìm Solji thì nghe trong bếp có tiếng động. Bước vào, Hyojin tròn xoe mắt khi nhìn thấy Solji. Cô mặc áo ngủ ngắn tới đùi, tóc ướt xõa ra rất quyến rũ.

- Dậy rồi à – tiếng gọi của Solji kéo Hyojin trở về

- À dạ... à cô không sao chứ?

- Sao gì? – Solji vờ không hiểu

- Tối qua...

- Đừng nhắc tới nữa

- Dạ

Sau đó không có tiếng động gì nữa. Solji cứ nghĩ Hyojin vẫn đứng đấy nhìn mình nhưng đến khi ngẩng đầu lên thì không thấy người đâu. Cô chạy ra phòng khách thì kịp lúc Hyojin vừa mở cửa định rời đi. Solji chau mày hỏi

- Em đi đâu vậy?

- Em... đi về - Hyojin khó hiểu "Không phải tới lúc về rồi sao?"

Chân mày Solji sát lại gần nhau hơn

- Ai cho về?

Hyojin ngạc nhiên

- Không phải cô... với lại em ở lại đây cũng đâu để làm gì – Hyojin cúi mặt

- Em... . Haizzz... quay trở lại và đi đánh răng đi

- Hả??? – Hyojin một lần nữa bị làm cho ngạc nhiên

Solji không nói gì quay trở lại bếp và làm tiếp món ăn đang dang dở. Sau khi ăn xong Solji nhẹ nhàng nói với Hyojin

- Hôm nay em có bận gì không?

- Dạ, không.

- Tốt. Vậy ngày hôm nay của em là của tôi. Đi thay đồ đi

- Nhưng em không có đồ - đối với sự bá đạo của Solji Hyojin đã quen rồi nên cũng không cảm thấy khó chịu

- Ở trong phòng có để sẵn

Hyojin trề môi đi vào phòng " Chắc lại là mấy bộ hoa văn bánh bèo rồi" nhưng thật không ngờ đó là áo thun trắng quần jean khi mặc vào thì vừa khít với cô không quá chật cũng không quá rộng. Cô mang đầy bụng tò mò ra hỏi Solji thì thật bất ngờ. Lần đầu tiên cô thấy Solji cũng đang mặc áo thun quần jean nhìn thật năng động trẻ trung. Mém tý là quên mất câu hỏi

- Sao đồ cô mà em mặc vừa nhỉ? Lạ thật

- Lần trước mua mặc không vừa

Solji nhìn chỗ khác trả lời cho có. Thật ra lần trước khi cô đi mua sắm vô tình thấy cái áo này và nghĩ ngay đến con người kia thế là mua ngay mà không cần suy nghĩ sau đó mới thắc mắc là mua để làm gì.

- Cô muốn đi đâu?

- Một ngày em đi chơi thì thường đi đâu – Solji hỏi ngược lại

- Đi ăn, xem phim, chơi điện tử, à em hết biết rồi để em gọi hỏi HuynA

- Không cần đi những nơi em thích là được. Còn nữa hôm nay không được gọi cho HuynA

Hyojin hơi khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Hyojin chở Solji đi đến rất nhiều nơi mà cô biết. Chơi rất nhiều trò chơi. Lần đều tiên Solji thấy Hyojin như một đứa trẻ hễ thấy đồ chơi là hai mắt sáng rực. Và lần đầu tiên Hyojin nắm tay cô, cảm giác thật khó tả. Hai người đã đi chơi rất vui vẻ, họ có một ngày bên nhau. Đã lâu rồi Solji không có cảm giác được quan tâm và che chở như vậy

Đến cuối ngày, sau khi ăn tối hai người đi bộ trong công viên. Dưới ánh đèn đường Hyojin thấy Solji thật xinh đẹp nhất là khi nhìn một bên mặt. Sóng mũi cao, đôi môi căn mọng Hyojin thật sự rất muốn hôn lên ấy. Nhưng trên đời này có những chuyện không phải muốn làm là được. Họ im lặng đi bên cạnh nhau như thế. Đột nhiên Solji dừng lại vì cô nhìn thấy người đàn ông đó – người mà mỗi ngày vẫn nói yêu thương cô, đang thân mật cùng người con gái khác. Thậm chí anh ta trở về mà không cho cô biết. Hyojin nhìn phản ứng của Solji và nhận ra người đàn ông trước mặt là người trong hình mà Solji vẫn thường để trên bàn làm việc. Anh ta cũng nhìn thấy Solji và vẫn khoác vai cô gái kia. Thấy vậy Hyojin nắm lấy tay Solji và đi thẳng về phía anh ta rồi qua mặt khoảng cách cứ thế lớn dần. Tay Solji vẫn để trong tay Hyojin. Được một lúc Solji lên tiếng

- Chở tôi đến quán rượu

- Nhưng...

- Chở tôi đến quán rượu

- Haizzzz..... chúng ta mua bia về nhà uống. Được không?

Solji không nói gì chỉ nhìn Hyojin mặc cô dắt tay mình đi.

Hai người trở về nhà của Solji. Hyojin cứ mở hết lon bia này đến lon khác, Solji cứ uống. Cứ như vậy cho đến khi Solji say rượu vừa khóc vừa nói gì đó mà Hyojin không nghe được. Hyojin đưa Solji vào phòng, đặt cô xuống giường nhưng lại bị kéo xuống đặt dưới người Solji, hai tay Hyojin bị Solji kiềm chặt. Rồi hai gương mặt từ từ từ từ sát vào nhau cho đến khi môi Hyojin bị lấp đầy bởi môi Solji. Hyojin mở to hai mắt kinh ngạc nhưng sau đó cũng bị cuốn theo Solji, đôi lưỡi tìm đến nhau như đã quen biết từ trước. Chúng quần lấy nhau, hòa quyện vào nhau. Từ mắt Hyojin chảy ra những giọt nước, cô khóc vì Hyojin biết cô chỉ là người thay thế, thay thế cho tên đàn ông bội bạc kia. Khi hai đôi môi tách ra cũng là lúc Solji không còn ý thức gì nữa cô chìm vào giấc ngủ. Hyojin giúp cô chỉnh lại tư thế, đắp chăn cho cô. Lần cuối cùng hôn lên trán cô. Sau đó ra về.

Sáng hôm sau, Solji trở người sờ sang bên cạnh thì đã không thấy Hyojin đâu. Cô vốn nghĩ rằng sau khi say rượu tỉnh dậy thì sẽ giống lần trước sẽ nằm trong vòng tay của con người kia, sẽ cảm nhận được sự an toàn khi nằm trong vòng tay ấy. Có chút hoảng hốt. Solji vội vàng tìm điện thoại khắp nơi gọi cho Hyojin. Chuông reo thật lâu mới có người bắt máy

- Ai vậy?

- Em đang ở đâu? – Solji nói bằng giọng đầy lửa

- ...

- Nói đi, em đang ở đâu hả?

- Ở nhà

- Tại sao lại ở nhà?

- Sao em không được ở nhà?

- Đáng ra em phải ở bên cạnh tôi chứ?

- Đừng có hét vào mặt em như thế. Cô là ai mà em phải ở bên cạnh cô – Hyojin cũng không còn bình tĩnh nữa

- Em...

- Đừng có em em gì hết? Tôi chỉ là người thay thế thôi đúng không, tôi biết mà. Từ nay tôi sẽ không đi làm nữa

- Ai cho em nghỉ làm. Tôi không phép – câu nói của Hyojin như châm dầu vào lửa

- Cô không cho phép tôi vẫn nghỉ. Tiền bồi thường gì gì đó tôi sẽ tìm cách trả cho cô. Vậy đi, tạm biệt

Hyojin cúp máy trước khi tiếng không của mình vỡ òa.

- Alo... alo. Được nghỉ đi, nghỉ luôn đi tôi không cần em bên cạnh nữa đi đi. Tôi không muốn gặp em

Solji hét lớn chọi thẳng điện thoại vào tường sau đó trùm chăn lại khóc. Cô thực sự chưa nghĩ tới có một ngày Hyojin sẽ nói như vậy với cô. Một năm qua con người đó đã dần xen vào cuộc sống của cô, bây giờ chiếm cả trái tim cô vậy mà cứ thế ra đi không một lý do. Về phía Hyojin khi nói ra những lời đó cô cũng đau lắm chứ nhưng biết sao giờ? Cô không muốn là một kẻ thay thế.

Solji sau đó đã chia tay bạn trai. Một tuần rồi Solji không đi dạy và cũng chẳng đến công ty, cô cứ ở nhà như vậy khi đói sẽ tự nấu mì ăn tệ hơn là mỗi tối cô đều chìm trong cơn say, có như vậy cô mới quên đi nỗi đau bị bỏ rơi. Một tuần rồi Hyojin không tới lớp cũng chẳng nghe điện thoại, cô cứ ở nhà. Ai hỏi cũng nói không sao cứ trả lời là bị bệnh muốn nghỉ ngơi. Ngay cả HuynA gọi cô cũng không nghe máy.

Rồi Hyojin nhận thức được rằng mình còn tương lai, một con đường dài trước mắt nên dù buồn cô cũng ráng gượng ngồi dậy mà đi học sau một tuần trốn chậy. Vừa gặp Hyojin, HuynA đã mừng gỡ và cũng nhờ đi học lại mà Hyojin biết được một tuần qua không phải một mình cô mất tích. Hyojin lo lắng và cảm thấy hối hận vì đã bỏ trốn ngay lúc Solji cần mình nhất. Mặc cho đang trong giờ học Hyojin trốn khỏi lớn và chạy đến nhà Solji. Nhấn chuông 5, 6 lần vẫn không ai mở cửa ngay lúc cô định tông cửa vào thì Solji mới xuất hiện. Solji tiều tụy đi rất nhiều. Một cô gái xinh đẹp quyến rũ trước đây giờ tóc rối bù, xung quanh mắt là những quần thâm, làn da nhợt nhạt. Hyojin cảm thấy tim mình nhói đau. Thấy Hyojin, Solji rất vui nhưng cũng hận, lòng tự ái không phép cô ôm chầm lấy Hyojin dẩu trái tim cô muốn thế. Solji để cửa cho Hyojin vào. Vừa bước vào nhà Hyojin lại bị bất ngờ một lần nữa. Trên sàn nhà đầy rẫy những lon bia, bao bì, ly mì đã ăn xong nhưng không vứt đi. Solji từ bếp bước ra với một lon bia trên tay. Hyojin nhăn mặt chạy lại giật lấy lon bia của cô

- Cô tỉnh lại đi. Được không? Tại sao lại vì một người đàn ông không ra gì mà ra nông nổi này. Cô biết cô như vậy làm em đau lòng lắm không. Quên anh ta đi, hắn....

"Chát" không để Hyojin nói hết Solji đã tát thẳng vào mặt cô mạnh đến mức để lại dấu tay

- Em im đi. Vì ai mà tôi ra nông nổi này em biết không? Vì ai mà ngay cả đi làm tôi cũng không muốn đi? Vì ai mà tôi phải dằn vặt bản thân không cho phép mình nhớ tới? Là vì em đó. Em nghĩ chỉ có mình em đau khổ thôi sao. Chỉ một mình em biết yêu thôi sao? Em nghĩ người ông kia có thể khiến tôi ra nông nổi này sao?

Solji vỡ òa trong nước mắt cô không còn đứng vững nữa, khụy xuống đất. Hyojin ngạc nhiên " Là mình sao? Cô cũng yêu mình sao? Vậy là không phải mình mình đơn phương. Mình không phải kẻ thay thế"

- Em... thật sự không biết. Em... em xin lỗi

Hyojin cúi xuống ôm Solji vào lòng mình nhưng càng làm Solji khóc lớn hơn. Solji nghẹn ngào trong tiếng nấc, cố giãy ra khỏi vòng tay con người khiến cô vừa yêu vừa hận

- Sao em lại nghĩ mình là thay thế hả? Ai cho em cướp trái tim tôi như thế. Ai cho em xen vào cuộc đời tôi rồi lại biến mất như thế hả?

Mỗi một câu nói là một cái đánh vào người Hyojin. Hyojin không tránh mà để yên cho Solji đánh.

- Em thực sự xin lỗi... xin lỗi... – Hyojin lúc này cũng không ngăn nổi dòng lệ

Cả hai cứ thế ôm nhau khóc thật lâu. Đến khi không thể khóc được nữa Hyojin đẩy nhẹ Solji rời lòng mình, nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên mi người con gái cô yêu

- Tha lỗi cho em. Em sẽ không bao giờ làm cô khóc nữa. Tha lỗi cho em. Được không?

Solji không trả lời mà từ từ tiến sát mặt mình vào mặt Hyojin, chạm môi cô vào môi con người ngốc nghếch ấy. Đôi môi hai người quyện vào nhau thật mãnh liệt như nói lên những yêu thương nhớ nhung thời gian qua, những dây dứt mà họ phải trải qua và cũng chính nụ hôn này xóa tan đi khoảng cách và hiểu lầm giữa hai người. Hyojin rời môi Solji khi cả hai không còn đủ oxi.

- Em yêu cô, Solji

- Tôi cũng yêu em

__ 2 năm sau__

- Aaaaaaaaaaaaaa.................

Solji hốt hoảng chạy đến

- Jinnie không sao chứ?

- Em lại để lại dấu này

Hyojin chỉ lên vết răng trên vai mình. Solji tủm tỉm cười sờ sờ lên vết cắn

- Jiinne là của em.

Sau đó hôn lên má Hyojin một cái chụt rồi chạy ra phòng ngủ chuẩn bị trang phục cho mình và Hyojin. Hôm nay là Tết, hai người sẽ về nhà của Hyojin mà bây giờ Solji gọi đó là "nhà chồng". Và để được như vậy họ đã phải vượt qua rất nhiều rào cản. Từ chỉ trích xã hội đến sự không đồng thuận của gia đình. Nhiều lúc tưởng chừng đã bỏ cuộc nhưng cuối cùng trời không phụ lòng người, Chân Ái có thể vượt lên tất cả. Hyojin đi từ phòng tắm ra thấy Solji vẫn đang chọn đồ thử hết bộ váy này đến bộ khác. Cô khoanh tay dựa vào tường ngắm người con gái mà cô đã từng gọi là Đắc Kỷ người cô từng gọi là cô giáo giờ đây đã là vợ mình. Đột nhiên ký ức như một cuốn phim ùa về tất cả như hiện ra trước mắt cô.

- Jin, cái nào đẹp? chọn dùm em đi, sao đứng đó cười hoài vậy?

- Đâu phải lần đầu em gặp ba đâu mặc cái nào gọn chút thoải mái chút là được rồi. Với Jin em mặc gì cũng đẹp

Hyojin lấy bộ váy từ tay Solji ra quăng lên giường rồi vòng hai tay qua eo cô kéo cô sát vào người mình, còn hai tay Solji thì vòng lên cổ Hyojin

- Jinnie chỉ được cái miệng là ngọt thôi

Solji dụi mặt vào cổ Hyojin. Hyojin hôn lên mái tóc người thương rồi nói

- Hai năm qua, cảm ơn em đã ở cạnh Jin, đã cùng Jin vượt qua định kiến xã hội, đã không từ bỏ mà vẫn giữ chặt tay Jin. Cảm ơn em những lúc cãi nhau hay giận dỗi vẫn để Jin năn nỉ chọc em cười. Cảm ơn em đã đợi Jin lớn lên, đợi Jin trưởng thành. Cảm ơn em đã bỏ qua những lỗi lầm của Jin chấp nhận tha thứ. Cảm ơn em, thiên thần của Hyojin

- Babo...

Hai người ôm nhau mặc cho thời gian trôi qua, mặc những lời chỉ trích của người đời lạc hậu, mặc cho sau này có ra sao thì họ vẫn vậy vẫn sẽ nắm tay nhau vượt qua tất cả. Chân Tình là vậy. Nó vượt qua tất cả mọi thứ trên đời này. Hai người yêu nhau thật sự sẽ đến được với nhau.

...Đâu đó trong thành phố có hai người con gái ôm nhau trên miệng là nụ người hạnh phúc... Đâu đó trong thành phố có hai người con gái đã cùng nhau vượt qua tất cả để bên nhau... Đâu đó trong thành phố có hai người con gái mãi mãi hạnh phúc bên nhau... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip