Chương 2

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, em chớp chớp mắt.

"Lại vượt qua một ngày nữa."

Em vươn vai, tiện tay xoa xoa mái tóc rối. Dạo này em thấy lạ, từ cảnh vật, con người đến cả gã và em.

Vegas cựa mình, vòng tay ôm lấy em. Đôi mắt mơ màng xoáy sâu vào cục bông mềm mại trước mặt, gã mỉm cười âu yếm đôi má ửng hồng. "Chào buổi sáng."

"Hmm."

Đó là những gì em đáp lại. Pete không hiểu và cũng không muốn hiểu.

Từ sau đêm hai người quấn chặt lấy nhau, trao nhau những nụ hôn triền miên ấy, gã đối với em ngày càng dịu dàng.

Như thể, cái người trước đây tra tấn em, tặng em những vết thương chồng chất trên thể xác, không phải gã. Chẳng phải chỉ là nhu cầu sinh lí thôi sao?

Không, trái tim em nói rằng không phải.

Em từng nói với Porsche hôn chỉ dành cho người ta yêu. Trái tim em biết rõ em cần gì, biết rõ em cần ai.

Chỉ có lí trí của em không chịu thừa nhận.

Ngày đó trước sự khiêu khích của gã, lí trí em đứt phựt như sợi dây đàn kéo căng. Giây phút ấy, em muốn một lần được làm chính mình.

Muốn được âu yếm trong vòng tay người đàn ông em yêu, muốn một lần không còn là Pete vệ sĩ trưởng chính gia, thoải mái vứt hai từ trung thành ra sau đầu, quấn quýt không rời với người em thương.

Và có chăng gã cũng thế. Trước mặt em giờ đây chỉ là Vegas, một Vegas bình thường nhất, cảm nhận từng tất da thịt trên người em bằng cả linh hồn mình, trao em lời thương vụng về, kéo em chìm vào cơn mê.

No legacy is so rich as honesty.

Dòng chữ vụt qua đầu khiến Pete rùng mình tỉnh mộng.

Không. Thật nực cười làm sao khi người như em lại khao khát yêu và được yêu.

Bàn tay em nhuốm đầy máu và tội lỗi, ấy thế mà môi vẫn vẽ nên nụ cười thơ dại. Em tự ghê tởm chính mình, thương thay cho thân xác mệt lả đang ngày ngày chống chọi.

Có chăng sớm thôi, em sẽ được giải thoát. Nở nụ cười dịu dàng với người đàn ông bên cạnh, lòng Pete chợt dâng lên cảm giác chua xót.

Tên ác ma mân mê bàn tay em, nghiêng đầu khẽ hôn lên má tiểu yêu nghiệt.

"Do you know how sexy you are?" Giọng gã khàn khàn khiến da đầu em tê dại.

"Hmm."

Lại tiếp tục ậm ừ trong cổ họng, nói thừa, tất nhiên em biết.

Thế gã có biết sự dịu dàng của mình đang đe dọa đến bức tường em cất công xây đắp bao năm nay không?

"Lúc đầu tao nghĩ rằng, mình là một kẻ kỳ lạ."

"Cho tới hôm nay..."

Mấp máy đôi môi sưng đỏ, Pete muốn nói gì đó, nhìn gã rồi lại quay đi, nhìn gã lần nữa rồi cũng cất lời. "Mày chỉ cần học cách chấp nhận và trung thực với lòng mình thôi."

Ô kìa, hài hước làm sao khi kẻ tổn thương lại muốn chữa lành cho người khác. Bản thân em đang rối bời với hàng tá suy nghĩ trong đầu, thế mà lại nói những lời này với gã.

Liệu gã có nghĩ em dở hơi không, khi bảo gã thực hiện những điều xa xỉ kia. Chấp nhận và trung thực ư?

Em quay mặt đi, tự cười chính mình.

"Giống mày à?"

Em khóc thật đấy nhé, đừng nói nữa có được không?

"Tao chỉ sống với hiện tại, cảm thấy cái gì...tao cũng chỉ nghĩ mỗi thế."

Gã chợt bật cười, không phải lời em nói nực cười, mà cười vì gã biết mình vớ được một bảo bối rồi.

Em mạnh mẽ, kiên cường của gã. Em mềm mại, quyến rũ của gã. Người xinh đẹp trước mặt đây là của gã. Người đã kéo gã khỏi bóng tối bấy lâu, trao gã những say mê đầu đời.

Có phải tất cả những ấm ức tủi hờn trước đây gã chịu đều là để đổi lấy đôi cánh sa ngã của thiên thần trước mặt hay không?

Không giấu nỗi những dịu dàng nơi đáy mắt, Vegas nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn nà. "Sao mày có thể sống trong thế giới dơ bẩn này được chứ?"

"Sao? Định bảo tao là người tốt à?" Pete trào phúng nói.

Bắt gặp gương mặt bất cần đời của người kia.

Đáng yêu quá đỗi, gã thầm nghĩ, một tia trêu chọc vụt qua trên hai hàng mài nhướng lên. "Không. Em quá ngốc." Nói đoạn gã nhẹ giọng cười khúc khích.

Tên điên, chắc chắn là bị điên rồi. Bị hôn đến ngu người rồi.

Pete bực dọc rút cánh tay đang kê dưới đầu tên khốn đó ra. Em không nói gì, hờn dỗi quay mặt đi. Em ngốc á? Đúng rồi, ngốc nên mới làm thế với gã, ngốc nên mới quan tâm đến gã dù em chưa bao giờ ổn.

Đôi mắt người kia vẫn dán chặt trên mặt em, âu yếm vuốt ve đôi má phúng phính.

Lòng em như có bão lướt qua, từng đợt sóng cuồn cuộn khiến trái tim phản chủ đập loạn nhịp.

Không, tỉnh lại, không thể như thế.

Làm sao có thể, khi... ngay từ điểm xuất phát, đã là một sai lầm.

________

_ Build _

Ngồi ngẩn người nhớ lại giấc mộng tối qua, đầu tôi đau như búa bổ. Nghĩ mãi vẫn không nhìn rõ được mặt người đàn ông đó. Tôi muốn xác nhận, có phải là Bible không. Nhưng đến giờ vẫn chưa nhớ ra được gì.

Bực mình không muốn cứ động mà cái giọng lanh lảnh ngoài kia cứ chốc chốc lại "Biu Biu Biu". Im ngay đi được không thằng quỷ nhỏ.

*Cạch*

"Chào buổi sáng." Mỉm cười với người đối diện. Khó ở là thế đấy nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy gương mặt bảnh bao pha chút trẻ con của cậu chàng mới lớn kia, tôi lại thấy yếu lòng.

"Chào buổi sáng. Hôm qua trễ quá, vẫn chưa giới thiệu. Tôi tên Bible, Build, chúng ta làm quen nhé?"

Nở nụ cười tươi rói, tôi quàng tay qua vai cậu nhóc trước mặt kéo cậu ta ra ban công. Tôi biết cậu ta đang lúng túng.

"Tôi tên Build, cậu biết rồi. Build Jakapan Puttha năm ba khoa nghệ thuật truyền thông. À cậu khỏi giới thiệu. Apo giới thiệu cậu với tôi rồi. Thoải mái đi, tôi cũng không có ăn cậu đừng gò bó thế."

Không để người kia nói lời nào, tôi phun một tràn. Là sợ cậu ấy căng thẳng hay bản thân đang căng thẳng cũng chẳng biết nữa.

Cậu chàng không đáp, chỉ khẽ mỉm cười rồi hướng về phía ánh sáng ngoài kia.

"Tôi thích ngắm bình minh. View ở đây đẹp, mỗi sáng tôi đều một mình ra đây." Tôi thành thật nói, kết bạn mới thì phải chia sẻ sở thích với nhau, không phải sao?

"Từ giờ không còn một mình nữa." Bible đáp, rất nhỏ, vừa đủ để tôi nghe thấy.

Khóe môi chợt cong lên, một cảm giác ngọt ngào không biết từ đâu đến làm tôi lân lân.

Từ nhỏ tôi đã thích ở một mình. Đến khi lên đại học, gặp được đám Apo tôi mới biết hóa ra có bạn bè bên cạnh chia sẻ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất cũng không tệ.

Sáu năm trước, giấc mơ ấy lần đầu xuất hiện. Ban đầu thì ít nhưng dần tần suất tăng lên, đến gần đây gần như biến mất hẳn cho đến tối hôm qua. Chỉ có một điểm là chúng xuất hiện chẳng liên qua gì đến nhau, thời gian bị lẫn lộn cả lên.

Lần đầu tiên tôi nhớ là mình được người đàn ông đó ôm ngủ, đến lần thứ hai thì lại bị gã ta đánh đến thở không ra hơi. Hôm qua thì lại mơ thấy hai đứa ứm ừm với nhau. Chắc chắn là tra nam.

Thật ra, từ lâu tôi đã xem đó là một phần trong cuộc sống của mình, cảm thấy mình ở trong mơ cũng thật hạnh phúc khi có người yêu thương nhiều đến thế.

Có lẽ tôi quá khao khát tình yêu nên não bộ đã tạo ra giấc mơ đó an ủi tôi. Dẫu sao, một kẻ tự mình lớn lên, bên cạnh chẳng ai bảo hộ khao khát được yêu thì có gì là sai, đúng không?

Nhưng từ đêm qua gặp Bible, tôi mơ hồ nghi hoặc giấc mơ đó và cả người đàn ông kia. Liệu đây có tính là định mệnh không?

Ôi thôi nào còn chả nhìn rõ mặt người ta.

"Mày định trâu già gặm cỏ non à?"

"Anh nói gì ạ?" Ơ tôi đã nói gì đâu?

"Hả? Không... không có gì haha---"

Thế quái nào lại nói hết suy nghĩ trong đầu ra.

Nhục không?

.

.

.

"Build ơi xong chưa"

"Ra ngay!"

Đôi vớ chết tiệt, cái này là mặt trong hay mặt ngoài đây?

"Đi bộ 5 phút là tới mà, không vội."

"Vâng, nhưng hôm nay bầu trời đẹp lắm, đi sớm chút cho anh ngắm." Bible cười cười nói. Trông hơi ngáo.

Một tuần qua tôi bận tối mặt, dự án trên lớp chưa xong còn phải chạy xuôi chạy ngược đi họp câu lạc bộ một ngày 4 lần.

Nửa đêm cũng phải lôi cái laptop ra để trước mặt nghe chủ nhiệm tụng. Thật ra cứ đầu năm học là công việc lại nhiều thế đấy, có điều năm nay hình như hơi khác.

Kệ đi, quăng đôi vớ chết tiệt sang một bên, mang dép cho khỏe người.

Đúng như lời cậu ấy nói, hôm nay là một ngày đẹp trời.

Nền xanh thấp thoáng những áng mây bồng bềnh. Cơn gió thu mát rượi phả vào da làm tâm trạng người ta thật dễ chịu.

Bàn tay vô thức giơ lên xoa đầu cậu nhóc trước mặt.

"Đúng là rất đẹp." Cong cong đuôi mắt mỉm cười với người ta, mệt mỏi mới khi nãy giờ lại nhẹ tựa mây bay.



Bóng ai tung tăng trong gió.

Bóng ai khẽ bám theo sau.

Con đường mòn nhỏ thấp thoáng hai bóng hình. Không nói trước mà tự dính lấy nhau.

Cậu không biết người mình luôn xem là nhóc con kia sớm đã âm mưu cuỗm cậu mang về giấu đi.

Anh lại càng không biết người luôn gọi mình là nhóc con từ lâu đã nảy sinh một thứ tình cảm khó nói.

Kiếp trước của họ vì không thổ lộ mà bỏ lỡ nhau, hiện tại câu chuyện đã sang trang nhưng cái kết liệu có lặp lại?



"Hey, Bible, đứng đó anh chụp cho nè!"

Cậu chàng mới lớn đờ người, đứng im như tượng bên khung cửa trắng bám đầy dây leo.

Những bông hoa giấy hồng, trắng, đỏ, cam đủ cả trông thích vô cùng. Build nheo mắt, lắc đầu tự hỏi thằng nhóc này chưa chụp ảnh bao giờ à? Đứng như chụp ảnh thẻ thế.

Bực mình đeo máy ảnh vào cổ, cậu chạy lại ngồi chồm hổm bên cạnh Bible, chọn một góc xoè hai bàn tay nâng chùm hoa màu hồng lên, nghiêng đầu cười tít mắt.

"Phải tạo dáng như này này, nghe chưa?"

Không nghe.

Bây giờ thứ duy nhất anh nghe được là trái tim đang đập bùm bùm trong lồng ngực.

Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, đôi má thấp thoáng những áng mây hồng xinh ơi là xinh.

Anh vội kéo tay cậu, chạy một mạch về phía cổng trường.

"Mai chụp, trễ giờ rồi."

Mang một bụng câu hỏi bị lôi đi. Build khó hiểu nhìn cậu chàng. Hôm nay đi lao động mà? Trai kỹ thuật có đam mê quét sân sao?

Ảnh minh họa

























Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip