Something will never change


"Nếu như có thể, anh sẽ nói rằng anh luôn yêu em."

Cũng đã được hơn 1 năm từ khi Osomatsu và Choromatsu chia tay nhau, gia đình không ai biết chuyện 2 người từng hẹn hò nên trừ Osomatsu, không ai biết vì sao Choromatsu dọn đi. Dù sao cả 2 vẫn là anh em, chuyện này không mấy gì tốt đẹp nên cả 2 đều giữ im lặng, nhưng nghĩ đến phải chạm mặt nhau hàng ngày rồi lại ngượng thì không hay, cuối cùng Choromatsu quyết định rời đi. Dù vậy, cậu vẫn thường về thăm nhà vào cuối tuần và ngủ qua đêm, nhưng những ngày ấy, anh đều viện cớ ra ngoài. Vậy cũng tốt, ít ra thì cả 2 không phải khó xử khi gặp mặt nhau.

Hôm nay Osomatsu một mình đến uống nước tại tiệm cafe quen thuộc, vô tình gặp Choromatsu cũng đang ở đấy. Ánh mắt chạm nhau nhưng ngay lập tức tránh đi, anh vội đến quầy gọi thức uống trước khi đứng đơ người một chỗ, chắc là do tưởng tượng nhưng anh cảm giác cậu đang nhìn mình.

Cầm ly nước rời khỏi tiệm, anh bất lực thở dài, rốt cuộc gặp lại cũng chẳng thể nói với cậu câu nào, anh tự nói với mình rằng chắc gì cậu đã muốn nghe... Cứ vu vơ nghĩ đủ thứ chuyện rồi chợt giật mình khi ai đó chạm vai mình, xoay người lại, anh như không tin vào mắt mình, người đó là Choromatsu, vẻ mặt anh không giấu được sự ngạc nhiên nhưng chưa kịp mở miệng thì cậu đã lên tiếng trước.

– Sao anh uống thứ này?

– Hả?

Osomatsu nhìn xuống tay mình và nhận ra trong lúc mãi nghĩ đến cậu, anh đã mua nhầm nước cam.

– À...

– Bỏ đi, em mua ly khác cho anh.

Từ bé Osomatsu đã không ăn hay uống được cam, không biết tại sao nhưng anh nghĩ người dị ứng thứ trái cây này chắc chỉ có mình anh. Có lẽ khi thấy anh cầm ly nước cam đi, cậu đã vội đuổi theo, cũng có thể Choromatsu chỉ phản xạ theo bản năng nhưng anh mừng vì ít ra cậu cũng còn giữ chút gì đó của anh trong lòng.

– Cảm ơn em...

– Vậy...

– Không cần mua. Anh không khát.

– ...

Osomatsu tự hỏi cuộc nói chuyện của họ từ bao giờ đã trở nên ngượng nghịu như vậy, thật khó chịu và có lẽ Choromatsu cũng nhận ra điều đó nên nhanh chóng nói.

– Thế em về đây.

– Ừ – Anh muốn đưa cậu về nhưng biết tình cảnh này có lẽ không thể – Về cẩn thận!

Choromatsu không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu rồi bước đi, chẳng hiểu sao anh lại cảm nhận rõ sự cô đơn trong tim cậu đến vậy, con người này... đã lâu rồi anh chưa được ôm lấy. Vẫn dáng vẻ gầy gò nhưng trông rất năng động, mái tóc đen cắt gọn gàng và làn da trắng tỏa sáng trong ánh nắng nhẹ nhàng, nhưng sao bây giờ anh thấy chúng xa xôi quá! Cứ như thứ gì đó rất cao lớn đến độ anh chẳng thể với tới. Siết chặt hai bàn tay, Osomatsu lấy hết dũng khí gọi cậu.

– Choromatsu, anh có thể hẹn em cùng đi dạo nữa không?
Choromatsu dừng lại một lúc, không gật đầu cũng không lắc đầu, tuy không có chút phản ứng nào nhưng anh chắc chắn cậu đã nghe được, sau đó cậu lại tiếp tục đi. Từ phía sau Osomatsu không thể đoán được biểu cảm trên mặt cậu lúc này là như thế nào, lặng lẽ nhìn theo đến khi bóng dáng nhỏ bé ấy khuất hẳn, anh đi về nhà, thuận tay ném ly nước vào thùng rác. Đứng trước cổng nhà mình, bất chợt anh nhớ đến hình ảnh Choromatsu mặc áo khoác run cầm cập nhưng vẫn đứng ngoài đây chờ anh về, lúc ấy cậu thật đáng yêu! Biết khi nào anh mới được thấy cậu như vậy lần nữa...?!

Sau từng ấy ngày xa cách, nay lại vô tình gặp nhau trong tiệm cafe lúc trước, trùng hợp hơn lại đúng vào kỉ niệm quen nhau. Anh tự hỏi liệu cậu có đang nhớ về ngày xưa 2 người đã vui vẻ thế nào, hay cậu chỉ đang muốn nhìn lại kỉ niệm lần cuối trước khi thật sự buông tay... Bật cười, lúc nào Choromatsu cũng chen vào suy nghĩ của anh, tương lai của cậu do cậu quyết định, Osomatsu biết mình không có quyền càng không có tư cách xen vào, quá khứ đã qua thì cứ để nó qua, dù có cố níu kéo cũng vô ích, nhưng có những chuyện đã xảy ra thì chẳng thể thay đổi được.

Giống như việc họ đã chia tay, bây giờ gặp lại dù cố gắng nhưng vẫn không thể không cảm thấy ngại khi nhìn thẳng vào nhau. Giống như sau khi rời xa nhau, anh không thể quên đi hình ảnh cậu, không thể ngừng nghĩ về cậu. Giống như hôm nay khi cậu đi, ánh mắt anh vẫn không thể ngừng hướng về phía người con trai ấy, lặng lẽ dõi theo sau, thậm chí muốn đến ôm chầm lấy tấm lưng gầy gò ấy nhưng lại bất lực chẳng làm được gì...

"Cứ ngỡ sau chia tay mọi thứ sẽ khác...

Nhưng có vài chuyện mãi mãi chẳng thể thay đổi...

Và tôi bỗng nhận ra....

Mình vẫn còn yêu em quá nhiều..."


-END-

Credit pic:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip