Chương 15: Giá trị của sự thấu hiểu nhau

"Tớ nên mặc toàn đồ đen luôn không nhỉ?"

"Sao thế? Bộ đồ cậu đang mặc bây giờ có vấn đề gì à?"

Tôi chống cằm, nhìn Pok xoay vòng trước gương, loay hoay chỉnh trang phục để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay của hội sinh viên khoa kỹ thuật. Tôi hỏi mà vẫn không hiểu được mấy lời lẩm bẩm đầy lo lắng của bạn mình.

"Bữa tiệc này chẳng khác gì bước vào hang cọp cả. Đám đàn anh đàn chị đều nhắm đến nhóm tụi mình. Kết thúc buổi tối, biết đâu tớ lại bị đưa về trong một cái túi đen không chừng."

"Bớt làm quá đi, Pok!"

Không nhịn nổi nữa, tôi đá vào phía sau đầu gối Pok, khiến cậu ấy loạng choạng suýt ngã. Pok lại bắt đầu màn than vãn đầy kịch tính như mọi khi, rên rỉ như thể tôi vừa giáng một đòn chí mạng.

"Ôi trời, khổ thân Pratee quá, số phận thật nghiệt ngã! Quý cô cao quý của chúng ta quá mải mê với nàng hầu xinh đẹp mà quên mất người vợ cả rồi! Xem ra, vợ cả chỉ còn biết nếm trải nỗi ghen tuông cay đắng mà thôi!"

"Muốn nếm mùi 'ghen tuông' thực sự không, Pok? Tớ sẵn lòng giúp đấy!"

Cơn khó chịu bùng lên, tôi đuổi theo Pok quanh phòng, liên tục tung những cú đá tới tấp trong khi cậu ấy cuống cuồng chạy thoát thân.

Chỉ đến khi cả hai đứa thở hổn hển vì kiệt sức, chúng tôi mới chịu dừng lại. Pok giơ hai tay giả vờ đầu hàng, nhưng nụ cười láu cá vẫn không hề biến mất.

"Vợ xin hàng, chồng ơi! Tha mạng cho vợ đi!"

"Ừ, ừ, giờ lo mà sửa soạn nhanh lên đi. Phimmasa sẽ đến đón lúc tám giờ. Nếu trễ thì tớ sẽ nói là tại cậu."

Thế là Pok lập tức nghiêm túc chỉnh trang lại mái tóc và dặm lại lớp trang điểm. Xem ra không chỉ tôi mới sợ Phim. Khi Pok cuối cùng cũng xong xuôi, tôi không nhịn được mà buông lời khen.

"Chỉnh chu thế này, trông cậu cũng ra dáng người mẫu đấy."

Pok quay phắt lại, mắt lấp lánh đầy hứng khởi.

"Mẫu quảng cáo gì cơ?"

Tôi nhếch môi cười, cố tình đổi giọng trầm trầm, đầy kịch tính.

"Xe không nổ máy."

"Ắc quy hết điện." - Pok đáp lại theo phản xạ, nhưng rồi lập tức cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ. "Khoan, đây chẳng phải quảng cáo của Daigeo à?"

"Bingo."

"Cái đồ...! Được rồi, giờ thì tới lượt cậu nếm mùi đá của tớ!"

Lần này, tôi là người phải chạy thục mạng, né những cú đá báo thù của Pok. Chúng tôi có lẽ sẽ còn tiếp tục màn rượt đuổi này nếu không có tiếng còi xe của Phimmasa vang lên ngoài cổng. Cả hai lập tức khựng lại, rồi hối hả chạy xuống nhà.


Nhà hàng tối nay có cái tên đầy tính cảnh báo: "Uống Tới Khi Mày Xỉu Như Chó". Cái tên dài ngoằng nhưng cũng nói lên tất cả. Đây là tụ điểm quen thuộc của sinh viên kỹ thuật, nổi tiếng với không gian ngoài trời bụi bặm, bàn ghế cũ kỹ, rượu pha giá rẻ và đặc biệt là các ban nhạc live chơi suốt đêm.

Khi Phim, Pok, và tôi đến, một nhóm lớn các anh chị và tân sinh viên đã tụ tập xung quanh những chiếc bàn ghép lại thành một hàng dài. Tôi chọn ngồi đối diện trực tiếp với Tar, chị khóa trên thường thể hiện tình cảm bằng cách vật tôi vào những cái ôm chặt. May mắn là tối nay chị ấy có bạn gái từ khoa khác đi cùng, nên chỉ chào tôi bằng một nụ cười rộng, không làm theo thói quen thường ngày.

Tôi có một linh cảm rằng Ken, một anh khóa trên khác đã thấy tôi và Phim ngồi cùng nhau ở quán cà phê trước đó, chắc chắn đã thông báo cho Tar. Tar và Ken là bạn thân, và tôi có thể nhận thấy từ những cái liếc mắt của Tar về phía Phim rằng chị ấy đang dần hiểu ra mọi chuyện.

"Đó là cô gái xinh đẹp nào vậy, Pok?" 

Câu hỏi đến từ Fai, người hướng dẫn của Pok, làm gián đoạn dòng trò chuyện trong vòng uống.

Người hướng dẫn của Pok không phải là một anh khóa trên bình thường. Là chủ tịch câu lạc bộ giải trí của năm thứ hai, thái độ kỳ quặc của anh ta rất nổi tiếng. Ngoại hình và phong cách của anh giống hệt ca sĩ chính của Paradox, còn cách nói chuyện thì khiến ai cũng nhớ đến Pop của Calories Blah Blah.

"Một mình tôi mới là người đẹp nhất ở đây, đương nhiên rồi! Mente của anh, Pratee, Phi Frai!"

Fai ngay lập tức lắc đầu trước câu trả lời, sự thất vọng hiện rõ trên mặt. Dù sao đi nữa, Pok là người đầu tiên và duy nhất giữ chức chủ tịch câu lạc bộ giải trí năm thứ nhất - người phụ nữ duy nhất từng nắm giữ vị trí này. Vai trò của cậu ấy? Bảo tồn hàng trăm bài hát tục tĩu, thường là vô lý, cho thế hệ sau, đảm bảo rằng sự ngớ ngẩn của chúng sẽ còn mãi trong suốt nhiều thế kỷ.

"Pok, bao nhiêu lần anh phải nói với em? Tên anh là Fai, không phải 'Frai.' Không cần phải thêm chữ 'R' chỉ để cho vui. Bố mẹ anh đâu có đặt tên anh là 'Frai'!"

"Chắc bố mẹ anh sinh ra anh trong lúc chơi bài, đúng không, Fai?"

Fai thở dài và gõ nhẹ lên trán Pok, không thể chịu nổi sự láu cá của cô. Anh không phải là người đầu tiên mất kiên nhẫn với sự nhanh trí của cô ấy.

"Vậy, Pok, tối nay anh có được biết tên cô gái đó không?"

"Đây là Phimmasa, một tân sinh viên ngành kinh tế và là bạn học cấp ba của chúng em, Phi Fai." Pok cuối cùng giới thiệu với một nụ cười.

"Cảm ơn vì không thêm chữ 'R' lần này. Nhưng có một điều nữa - đừng làm căng chữ 'Phi' trong tên anh như vậy nữa, nếu không em sẽ cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh!"

Fai thậm chí còn đưa một đầu gối lên ghế, làm như đang biểu diễn một cách đe dọa vui nhộn. Pok, bị bất ngờ, cuối cùng giảm bớt sự trêu chọc và gật đầu nhẹ nhàng.

Còn phần còn lại của buổi tối sao? Hãy để tôi nói rằng rượu vẫn cứ được rót, và sự hỗn loạn chỉ càng lúc càng tăng lên.

"Xin lỗi mọi người. Em muốn tham gia với mọi người tối nay. Xin hãy chăm sóc em."

Giọng nói ngọt ngào của Phimmasa, kết hợp với nụ cười rạng rỡ có thể làm tan chảy ngay cả trái tim cứng rắn nhất, được chia sẻ rộng rãi với mọi người tại bàn. Không có gì ngạc nhiên khi các anh chị lớn vui vẻ gật đầu, bị lôi cuốn bởi sự hiện diện của cô. Dù sao thì, tối nay Phim mặc chiếc quần jeans ôm màu tối và chiếc áo len trắng rộng, khiến cô trông thật xinh đẹp một cách tự nhiên và dễ thương không thể cưỡng lại được.

Thậm chí tôi cũng không thể không liếc nhìn một lần.

"Ôi, thôi đi, Phim. Em đâu có làm phiền tụi anh đâu. Đây, anh sẽ chỉ định một người để đảm bảo rằng ly của em không bao giờ hết rượu," - Phi Fai tuyên bố với một nụ cười trước khi vỗ tay một cách kịch tính như thể đang triệu hồi ai đó.

"Mentee Pratee!"

Khi nghe thấy tên mình, Pok, người đã im lặng một lúc lâu, nhanh chóng lên tiếng, vì cô biết rõ làm thế nào để làm theo những dấu hiệu của Phi Fai.

"Vâng, thưa Ngài?"

 "Rót cho cô ấy một ly!"

 "Ngay lập tức, thưa bệ hạ."

Với phong cách giả vờ trang trọng, Pok lấy một chiếc ly shot từ khu pha chế gần đó và bắt đầu màn biểu diễn của mình. Cô ấy rót vodka vào nửa ly, khéo léo rắc muối quanh miệng ly, rồi đưa ly rượu cho Phim, người đang nhìn quá trình này với ánh mắt tò mò. Phim nhận ly một cách do dự, không chắc phải làm gì tiếp theo.

Thấy Phim do dự, Pok đã làm mẫu bằng cách uống cạn ly rượu của mình một lần, ngay lập tức vắt một miếng chanh vào miệng và đập mạnh chiếc ly xuống bàn với một cử chỉ kịch tính. 

"Aaaahhh!" - Pok làm quá lên, rõ ràng là đang tận hưởng sự phô trương của mình.

Phim, dù vẫn trông chưa chắc chắn nhưng được khuyến khích bởi những tiếng hô "Uống! Uống! Uống!" từ mọi người, cầm ly lên. Cậu ấy uống một hơi, bắt chước cách vắt chanh của Pok, nhưng khuôn mặt cậu ngay lập tức biến dạng thành sự kết hợp giữa sốc và sợ hãi. Cơn nóng rát của vodka rõ ràng đã làm cậu bất ngờ.

Phản ứng của cậu ấy thật đáng yêu - má đỏ bừng, mắt nhắm chặt - và cậu bất giác vươn tay ra nắm lấy eo tôi để tìm điểm tựa, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt quá mức. 

Đó là một cái chạm đột ngột, bất ngờ và mạnh mẽ. Và vì một lý do nào đó, tôi lại muốn điều đó xảy ra lần nữa.

Chỉ một ly rượu đó là đủ với Phimmasa, rõ ràng cậu ấy không hợp với rượu. Cậu từ chối thêm các ly rượu khác một cách lịch sự, để Pok có thể phục vụ phần còn lại của bàn. 

Lúc này, Ken đã đến và tìm một chỗ ngồi xa tôi, có vẻ như anh ấy biết cần giữ khoảng cách. Tar thì đang bận rộn với bạn gái, may mắn là để tôi yên. Thậm chí các bạn nam của tôi, những người thường hay trêu chọc tôi, hôm nay lại có vẻ quan tâm đến Phim, mặc dù họ không dám lại gần cậu - vẻ ngoài điềm tĩnh của cậu có một sự uy nghi nhất định khiến họ phải giữ khoảng cách.

Và tôi thích điều đó ở Phim. Nó khiến tôi cảm thấy an tâm, biết rằng tôi không cần phải lo lắng về cô ấy hay cảm giác chiếm hữu.

Tối nay mọi thứ có vẻ diễn ra suôn sẻ - không có drama, không có hiểu lầm. Phim đang mỉm cười và cười đùa trước những câu trò chuyện của Fai và Pok, giờ đây đã trở thành một buổi trình diễn hài hước sôi động, làm vui lòng tất cả mọi người.

"Ê, ê! Nhìn ban nhạc mới trên sân khấu kìa!" - Một trong các chàng trai bỗng nhiên kêu lên. 

Tôi theo hướng mắt của họ và thấy một cô gái nhỏ nhắn, làn da màu mật ong với những nét mặt sắc sảo và đôi mắt lớn, biểu cảm, được viền bởi hàng mi dài. Mũi hơi cong lên và đôi môi đầy đặn quyến rũ của cô ấy làm cô trở thành hiện thân của vẻ quyến rũ.

"À, đó là Sai, ngôi sao của Khoa Nghệ thuật Truyền thông. Siêu sexy và là một ca sĩ tuyệt vời," - Một người giải thích.

Sai đang ngồi trên một chiếc ghế cao, micro cầm trong tay, trong khi một tay guitar chuẩn bị chơi cùng cô. Sau đó, phiên bản acoustic của "Ya Phit" bắt đầu vang lên, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, ngay lập tức thu hút tất cả mọi người.

"Những lời đơn giản với những ý nghĩa sâu sắc, những lời cô ấy luôn dùng lặp đi lặp lại..." 

Giọng hát ngọt ngào, du dương của cô ấy có một sức hút mê hoặc, và sự hiện diện của cô toát lên sự tự tin và quyến rũ. Thậm chí tôi cũng bị mê hoặc một lúc.

"Cô ấy có đôi môi xinh quá. Cái dáng môi ấy gọi là gì nhỉ?" - Fai suy nghĩ thành lời. 

"Người ta gọi là môi có thể hôn được, phải không, Phi Fai?" - Tôi vô tình thốt ra mà không suy nghĩ, có lẽ vì rượu trong người.

Nhưng trước khi tôi kịp nói hết câu, bam!— cú đá của Pok đã hạ cánh ngay trên bắp chân tôi. Đồng thời, Phim vặn tay vào hông tôi với đủ lực để làm tôi nhăn mặt.

"Ôi! Aaaaa!" - Tôi kêu lên. 

"Có chuyện gì vậy?" - Fai hỏi, quay lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.

 "Không có gì đâu, Phi Fai. Chỉ là muỗi cắn thôi," - Tôi trả lời qua kẽ răng, cố gắng tỏ ra bình thản. 

"Chắc hẳn con muỗi đó to lắm mới làm đau như vậy," - Anh ta trêu rồi quay lại chú ý vào phần biểu diễn của Sai.

 Trong khi đó, Phim đang nhìn tôi như muốn giết người, má phồng lên vì giả vờ giận. Sau khi trả thù bằng một cú véo đau điếng, cô ấy đập một ly shot trống xuống bàn. 

"Pratee, thêm một ly!" - Cậu ấy yêu cầu. 

"Vâng, thưa quý cô," - Pok đáp lại, nhảy lên phục vụ cô ấy một cách ngoan ngoãn. 

Tôi nhìn Phim ngồi đó, nhấm nháp đồ uống với vẻ mặt buồn bã, và không thể không cảm thấy vừa buồn cười vừa lo lắng. Hậu quả của đêm nay sẽ như thế nào khi chúng tôi chỉ có một mình?

Lời bài hát vang lên trong nền, như thể đang chế giễu tôi vì sự sơ suất trước đó: 

"Những lời nói mà không suy nghĩ, chúng là thuốc độc. Chúng phá hoại cuộc sống của những người tin vào chúng." 

Thật sự, nghiệp chướng đã tìm đến vị lãnh chúa này tối nay.


Ít nhất thì nỗ lực của Pok cũng không hoàn toàn vô ích. Vào cuối buổi tối, Phimmasa say xỉn đến mức không thể lái xe về nhà.

Tuy nhiên, cậu ấy vẫn đủ tỉnh táo để gọi cho gia đình và thông báo rằng cậu sẽ ở lại kí túc xá của bạn.

Vậy là, tôi lái xe của cậu ấy về kí túc xá, với Pok ngồi ở ghế sau, như một người giám hộ trung thành canh chừng Phim.

Pok, là Pok, làm theo lệnh mà không một lời phàn nàn. Không có gì ngạc nhiên - cậu ấy sẽ không dám phản đối Phimmasa, dù chỉ một chút. 

Cũng giống như tôi.

Khi chúng tôi đến kí túc xá, Pok và tôi cùng nhau giúp Phim nhỏ bé, say xỉn lên phòng tôi. Không dễ dàng gì, nhưng may mắn là Pok đủ to lớn và mạnh mẽ để vật lộn với một con lợn rừng trần tay nếu cần. Nếu không, sẽ là một thử thách khó khăn hơn nhiều.

Khi chúng tôi đưa Phim an toàn đến phòng tôi, chúng tôi đặt cậu lên giường bên cạnh Moo Yong, con lợn nhồi bông của tôi. Chúng tôi kê gối dưới đầu cậu ấy để tránh cậu nằm thẳng, phòng khi cậu nôn mửa. Pok ở lại chỉnh lại quần áo và tóc của cậu ấy trong khi Phim lầm bầm những lời không rõ ràng như bao người say rượu.

Khi mọi thứ có vẻ ổn, Pok quay lại nhìn tôi, ôm lấy tôi một cách kịch tính và nói, "Tớ đã giao cậu ấy đến phòng cậu an toàn rồi. Chúc cậu có một gia đình đông đúc với đầy đủ con cháu!" 

"Quay về phòng đi. Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa!" 

"Ôi, nhìn cậu kìa, đuổi tôi đi luôn. Đừng làm quá lên nhé!"

Nói xong, Pok lao ra khỏi cửa để tránh chiếc dép tôi ném về phía cô, cười rúc rích khi đi. Tôi nhanh chóng khóa cửa lại sau lưng cậu - không phải vì tôi có ý đồ gì đâu, mà là vì tôi không muốn cậu ấy quay lại và làm phiền Phim.

Lấy một chiếc khăn tắm, tôi nhúng nước và quay lại để lau người cho Phim. Cậu ấy vẫn nằm vất vưởng trên giường, lẩm bẩm một mình. Tim tôi loạn nhịp khi tôi cố gắng lau mặt và cánh tay cậu ấy một cách vụng về. Chiếc áo len rộng của cậu ấy làm mọi việc càng trở nên khó khăn hơn - nó kiểu dáng hở vai, và mỗi động tác nhỏ lại để lộ thêm làn da trắng nõn nà, hoàn hảo của cậu.

Nếu như vậy vẫn chưa đủ, Phim, dù say đến mức nào, vẫn hoàn toàn không hợp tác. 

"Roooa... nóng... ugh... khó chịu!" - Cậu ấy rên rỉ, kéo chiếc áo len của mình ra và kéo giãn nó, gần như lộ hết cơ thể.

 Hoảng loạn, tôi vội vàng giảm nhiệt độ điều hòa và bật quạt. Cắm phích điện ở đâu nhỉ? À, đây rồi. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi chạy lại bên cậu ấy.

Nhưng tôi đã quá muộn.

Phim đã cởi quần jean ra rồi. 

Tôi đứng sững, vô tình nhìn thấy đôi chân dài, mượt mà của cậu ấy, gập nhẹ ở đầu gối, một cách kín đáo. Hốt hoảng, tôi vội vàng lấy một chiếc chăn và phủ lên người cậu ấy đến tận hông. Nhưng hành động đó khiến tôi vô tình ngồi chồm hổm lên người cậu, mặt tôi gần sát mặt Phim. 

Phim dường như đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng không cử động nữa. Tôi nghiêng người lại để kiểm tra, nhẹ nhõm vì thấy tình hình đã ổn. 

Nhưng sau đó, cô ấy mở mắt ra. 

Ánh mắt cậu sắc bén nhưng mơ màng, đôi mắt nâu mang một sự mãnh liệt kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây. Nó gần như thôi miên, khiến tôi đứng sững lại một lúc. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đôi tay nhỏ nhắn của cậu ấy vươn lên, nắm lấy cổ áo tôi và kéo tôi lại gần. 

Và cậu ấy hôn tôi. 

Đôi môi ấm áp của cậu ấy chạm vào môi tôi chỉ trong chớp mắt, làm tôi hoàn toàn bất ngờ. Hương vị hơi đắng ngọt của vodka còn vương lại trên hơi thở của cậu, và tay cậu siết chặt vào áo tôi. Lưỡi cậu chạm vào lưỡi tôi, nhẹ nhàng và có chủ ý, như thể đang thưởng thức từng khoảnh khắc.

Thời gian như kéo dài khi nụ hôn sâu thêm, mềm mại nhưng kiên quyết. Đúng lúc tôi nghĩ nó sẽ chẳng bao giờ kết thúc, cậu ấy cuối cùng đã rời khỏi môi tôi - nhưng không quên cắn nhẹ vào môi dưới của tôi. 

Mọi thứ diễn ra trong nhịp đập điên cuồng của trái tim tôi, như thể nó sắp vỡ ra bất cứ lúc nào. Đôi mắt nâu của cậu, như một vũ trụ thu nhỏ, nhìn chằm chằm vào tôi - ngọt ngào và kéo dài, nhưng cũng thoáng qua một tia buồn bã.

 "Lần sau... đừng đi nói với cô gái khác rằng đôi môi của cô ấy trông thật đáng hôn, được không?" 

Giọng nói của cậu, khàn khàn và như thì thầm, thoát ra từ đôi môi hồng nhạt của cậu, khiến trái tim tôi rơi thẳng xuống đất. Tôi muốn tát vào miệng mình một nghìn lần vì câu nói vô ý đã khiến cô ấy nghĩ ngợi quá mức như vậy.

 "Nếu cậu còn làm thế nữa... tớ sẽ phạt cậu."  

Cậu ấy buông tay khỏi cổ áo tôi và nhẹ nhàng vỗ lên má tôi như một động tác tát tát nhẹ, như một bà trùm mafia đang đe dọa đối thủ không có vũ khí. 

"Tớ sẽ không làm thế nữa." 

Gương mặt tôi, như bị một sức mạnh vô hình kéo lại, dần dần tiến lại gần Phim, bị mê hoặc bởi đôi mắt nâu cuốn hút kia. Gần hơn, gần hơn - cho đến khi cả thế giới như tan chảy đi, chỉ còn lại chúng tôi. 

Giọng nói ngọt ngào của cậu kéo dài tên tôi, như thể cậu ấy sắp thú nhận điều gì đó quan trọng. Liệu cậu ấy có sắp nói rằng cậu ấy yêu tôi? 

"Phim..."

 "Tớ nghĩ..."

 "....?" 

"Tớ nghĩ tớ sắp nôn rồi!"

Gì cơ?!

Câu thông báo đột ngột của cậu ấy khiến tôi nhảy ra khỏi giường như thể lửa đang liếm chân tôi. Tôi vội vã chạy về phía phòng tắm, hoảng hốt tìm kiếm một chiếc túi—bất kỳ túi nào—nhưng tất cả đều biến mất như thể chúng chưa bao giờ tồn tại. Cuối cùng, tôi vớ cái gì gần nhất tôi có thể tìm thấy, một chiếc chậu nhựa dùng để giặt đồ lót, và chạy vội quay lại để giữ nó dưới cằm cậu ấy. 

Ngay đúng lúc. 

Phim cúi người, nôn thốc nôn tháo, nhưng may mắn thay, đó chỉ là nôn khan hơn là thực sự ói. Tuy nhiên, cảnh tượng cô ấy mắt đỏ hoe và thảm hại làm tôi nhức đầu. 

Ở góc mắt, tôi bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong gương bên bàn đầu giường. Cảnh tượng phản chiếu lại gần như thật nực cười: một tay cầm cái chậu đỏ tươi với hoa văn vàng, sẵn sàng đón nhận nôn mửa của cậu, trong khi tay kia xoa lưng cậu một cách nhẹ nhàng khi cậu vật lộn với cơn buồn nôn. 

Bỗng nhiên, lời nói chia tay của Pok vang lên trong đầu tôi.

 "Tớ đã giao cậu ấy an toàn vào phòng của cậu rồi. Chúc cậu có một gia đình đông đúc đầy con cháu!

Có lẽ tôi nên làm một lễ cúng ở đền thờ hôm nay thật sự.

 Tội nghiệp tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip