16: Một đời này (9)
Sáng sớm, Trương Thành Lĩnh gõ cửa phòng Ôn Khách Hành gọi người xuống ăn sáng. Và thật không bất ngờ khi thấy Chu Tử Thư cũng ở đây.
Chu Tử Thư một tay ôm eo một tay cầm tay Ôn Khách Hành, đi một bước đều cẩn thận sợ hắn vấp ngã. Nhìn bộ dáng của y rõ ràng là đem Ôn nương tử xem như bảo bối mà cung phụng.
Trương Thành Lĩnh bị xem như không khí cũng không uỷ khuất gì. Vừa đi theo sau hai vị trưởng bối còn vừa khâm phục nghĩ, sư phụ và sư nương quả nhiên là chân ái.
Tiểu đồ đệ ngốc nghếch đêm qua mới phát hiện quan hệ thực sự giữa sư phụ nhà mình và Ôn thúc, a, không, hiện tại phải gọi là sư nương mới đúng. Sau khi trở về phòng liền trằn trọc thật lâu, ở trong chăn lăn qua lăn lại cả một canh giờ hoài nghi tam quan. Cuối cùng khó khăn lắm mới miễn cưỡng tự bẻ cong tư duy của chính mình.
Sư phụ rốt cuộc tìm cho ta sư nương, sư nương không phải ai xa lạ mà chính là Ôn thúc. Hơn nữa còn tặng kèm theo một tiểu sư đệ, à cũng có thể là một tiểu sư muội. Kỳ thật, nếu sư đệ sư muội đều có thì hẳn là càng đáng vui mừng hơn.
Trương Thành Lĩnh ôm suy nghĩ như vậy, bắt đầu mơ mộng về tương lai sau này ở Tứ Quý sơn trang, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Bởi vì Trương Thành Lĩnh nhận ra hắn đã lên chức đại sư huynh, mặc dù sư đệ hoặc sư muội của hắn còn ở trong bụng sư nương, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình trưởng thành rất nhiều. Buổi sáng tự giác rời giường thật sớm, chăm chỉ luyện công, đến mức nửa canh giờ sau Diệp Bạch Y ra khỏi phòng đi ngang qua đều trầm trồ kinh ngạc.
Trên bàn ăn ngồi đủ bốn người. Trương Thành Lĩnh rất tự hiểu biết cúi đầu chăm chú ăn cơm. Diệp Bạch Y vừa nhai nhóp nhép vừa cảm khái cơm hôm nay thật vô vị. Vì sao à? Ăn cẩu lương đến phát ngấy rồi chứ sao!
Ôn Khách Hành hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của hai người kia, nghiêng đầu chống cằm trong mắt đều là A Nhứ, tay cầm đũa cũng không ngừng gắp thức ăn vào chén A Nhứ.
Chu Tử Thư ăn vài đũa, phát hiện thức ăn trong chén người bên cạnh không vơi bớt chút nào, "A Ôn, không khoẻ sao?"
"Không sao, chỉ là không có khẩu vị!"
"Sao lại không có khẩu vị? Sinh bệnh sao? Có cần ta tìm đại phu đến xem cho ngươi không?"
"Tần Hoài Chương đồ đệ, tiểu ngu xuẩn là đang ốm nghén!", Diệp Bạch Y không nhịn được chen vào một câu.
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là, ngươi ăn một ít thôi cũng được!", Chu Tử Thư đưa một thìa canh gà đến bên miệng Ôn Khách Hành, thử dỗ dành hắn nuốt vào.
Ôn Khách Hành không muốn y lo lắng, bỏ qua trong dạ dày cuồn cuộn, há miệng, yết hầu động đậy lên xuống mấy lần, rốt cuộc miễn cưỡng nuốt được mấy thìa canh. Một ít nước canh kích thích cảm giác buồn nôn càng mãnh liệt hơn, Ôn Khách Hành che miệng chạy đến cửa thì không khống chế được cúi người nôn ra.
Chu Tử Thư lo lắng đứng sau, chờ hắn nôn xong đưa qua một chén nước để hắn súc miệng, sau đó mới dìu người đi vào. Không ngờ vừa đi được vài bước đã cảm nhận được thân thể hắn dựa hẳn lên người mình, xoay đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc mặt người kia trắng nhợt trong suốt, thậm chí ẩn hiện còn có vài tia tím xanh. Giữa hai hàng chân mày nhíu lại thật sâu ẩn nhẫn vô tận đau đớn, toàn thân đều đang run lẩy bẩy. Ôn Khách Hành cảm thấy dường như có một bàn tay nắm chặt lấy trái tim hắn, móng tay sắc bén đâm vào huyết nhục. Đau đớn bén nhọn truyền đến khiến hắn hô hấp không thông, dần dần phổi cũng xuất hiện cảm giác dồn nén. Hắn khó chịu ho vài tiếng, không ngờ cơn ho kích thích đến dạ dày vốn không an phận. Trong bụng dâng lên từng đợt sôi trào, cả người gập lại muốn nôn, nhưng lúc này dạ dày trống rỗng đã không nôn ra bất cứ thứ gì, chỉ có thể khó chịu nôn khan. Nôn như vậy lại kéo theo nhịp tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, lồng ngực cũng càng đau đớn hơn, cứ thế lặp đi lặp lại rút cạn chút thể lực ít ỏi của hắn.
Chu Tử Thư bị dáng vẻ này của Ôn Khách Hành doạ đến vừa đau lòng vừa sợ hãi. Luống cuống ôm lấy người đưa cho Diệp Bạch Y một ánh mắt cầu cứu. Diệp Bạch Y cũng biết tình trạng nguy cấp, không phí lời dư thừa, "Đưa hắn về phòng!"
Chu Tử Thư vừa đặt Ôn Khách Hành nằm xuống giường, Diệp Bạch Y liền lột hết áo trên của Ôn Khách Hành ra. Không đợi Chu Tử Thư nghi vấn, Diệp Bạch Y xuất thủ cực nhanh, vài lần chớp mắt, trên ngực Ôn Khách Hành đã cắm thêm mười mấy cây ngân châm. Sau đó lão lại móc ra một chiếc bình sứ, đổ một viên đan dược vào miệng hắn.
Một lát sau, Ôn Khách Hành rốt cuộc mê man thiếp đi, trên môi cũng không còn tím tái đáng sợ nữa, Diệp Bạch Y mới thu châm.
"Diệp tiền bối, hắn sao rồi? Khi nãy không phải còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại...", Chu Tử Thư mặc lại áo cho Ôn Khách Hành, sợ hắn nằm thẳng trên giường trái tim không thoải mái nên dứt khoát leo lên giường để hắn nằm trong lòng mình.
"Ai nói hắn rất tốt, chẳng qua là luôn giấu bệnh mà thôi! Vốn mang thai nhịp tim đã nhanh hơn bình thường. Huống chi cái thân thể rách nát này có thể chịu được bao nhiêu gánh nặng? Chưa nói hắn còn có bệnh dạ dày, mấy ngày nay phản ứng nôn nghén của hắn người cũng thấy rồi. Hiện tại bệnh tình đã tạm thời khống chế, nhưng nếu còn tiếp tục bôn ba thì... chính ta cũng không nắm chắc được.", Diệp Bạch Y lấy giấy bút viết tên vài loại thảo dược ném cho Trương Thành Lĩnh, "Tần Hoài Chương đồ tôn, những loại thảo dược này một vị cũng không được thiếu!"
"Ngươi trông chừng hắn, nếu có biểu hiện bất thường gì thì lập tức gọi ta!", Diệp Bạch Y đang chuẩn bị ra ngoài đột nhiên quay đầu lại, "Tần Hoài Chương đồ đệ, ngươi phấn chấn một chút cho ta, nếu ngươi suy sụp ta cũng không thay ngươi chiếu cố tiểu ngu xuẩn!"
Chu Tử Thư biết lão đang động viên chính mình, miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, "Đa tạ tiền bối!", sau đó lại cụp mắt nhìn người trong lòng.
Ôn Khách Hành hôn mê nửa canh giờ thì bị một cơn ác mộng đánh thức. Trên tuyết sơn trắng xoá giống hệt cảnh tượng đời trước trong ký ức, nhưng lần này, hắn nhìn thấy hắn cùng Chu Tử Thư ngồi xếp bằng trên một toà bình đài chưởng đối chưởng. Một lát sau, như đã đạp tận thương hải tang điền, ba ngàn tóc đen phút chốc hoá bạc, hắn thấy chính mình luyến tiếc nhìn tuấn nhan tú dật ở đối diện, trút ra một hơi thở cuối cùng. Ngay khoảnh khắc đó, Chu Tử Thư cũng lập tức mở mắt ra. Y ngơ ngác nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng như nhuộm máu.
Ôn Khách Hành như một du hồn trôi nổi phía trên, trơ mắt nhìn Chu Tử Thư đau khổ tuyệt vọng cùng cực. Y lặng lẽ ôm lấy hắn, lặng lẽ chuẩn bị một cỗ băng quan thật rộng, nhẹ nhàng đặt hắn nằm vào trong đó, chính y cũng nằm cạnh hắn.
Không! A Nhứ!
Ôn Khách Hành mở to hai mắt bật người dậy, cảm giác choáng váng buồn nôn cùng khó thở vây lấy thần trí hắn. Lồng ngực truyền đến từng cơn quặn thắt, không đau đớn như khi phát bệnh, nhưng càng dày vò hơn.
Nhìn quanh phòng, trừ chính mình không còn ai khác, Ôn Khách Hành hoảng loạn kéo chăn muốn xuống giường đi tìm thân ảnh người kia. Bỗng nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hắn vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng vật gì đó rơi vỡ, cơ hồ là đồng thời, thân thể bị ôm vào một vòng tay thân thuộc. Tâm tình hốt hoảng phút chốc được trấn an, lúc này hắn mới nhớ, dường như hắn vừa phát bệnh, A Nhứ hẳn là bị doạ không nhẹ đi.
"A Ôn, ngươi sao vậy?", Chu Tử Thư vừa vào phòng đã thấy Ôn Khách Hành lung lay muốn ngã xuống đất, sợ đến quăng luôn chén dược trong tay chạy nhanh đi qua đỡ lấy hắn.
Ôn Khách Hành ngược lại bắt đầu ngại ngùng, cúi thấp đầu, cả gương mặt xinh đẹp đều nóng bừng. Chẳng lẽ muốn hắn nói với A Nhứ, đường đường đầu lĩnh của ba ngàn ác quỷ Thanh Nhai sơn lại bị một giấc mộng doạ đến tâm thần hỗn loạn. Vì vậy Ôn cốc chủ chớp chớp mắt, dụi đầu vào lòng mỹ nhân nhà hắn, hừ hừ không lên tiếng.
Chu Tử Thư nghĩ hắn nơi nào khó chịu, vừa lo vừa vội còn không dám lớn tiếng mắng người, "Không khoẻ sao? Ngươi nằm yên, ta đi kêu Diệp tiền bối!"
Ôn Khách Hành thấy y thật đặt hắn nằm về giường, vội nhổm người ôm eo y, "Ta đã khoẻ hơn rồi! A Nhứ đừng đi, ngươi ở lại bồi ta liền tốt rồi!"
"A Ôn, ngoan, có nơi nào khó chịu, hoặc là choáng váng không?", Chu Tử Thư bị hắn ôm chặt chẽ, lại không dám dùng sức sợ thương tổn đến hắn.
"Không có!", Ôn Khách Hành lắc đầu, trước mắt ánh sáng bỗng có chút chập chờn, thân thể không chịu khống chế nghiêng ngả qua lại.
"Được rồi được rồi! Ta nhìn ngươi lắc đầu như vậy đều thấy choáng váng! Ngoan, ta đi lấy dược cho ngươi, nằm yên chờ ta, được không?"
Thấy Ôn Khách Hành nhu thuận gật gật đầu, Chu Tử Thư mới đi ra ngoài.
Ôn Khách Hành trận bệnh này tuy mới bắt đầu có chút doạ người hoảng hồn, nhưng may mắn Diệp Bạch Y y thuật không tồi, rất nhanh bệnh tình đã được khống chế. Bất quá Chu Tử Thư vẫn không dám thả lỏng tinh thần. Liên tiếp mấy ngày sau đó, bởi vì Chu Tử Thư nhớ thương sức khoẻ của Ôn Khách Hành nên mọi người vẫn chưa đi tiếp được.
Những ngày này, Chu thủ lĩnh không nỡ để Ôn nương tử nhà mình chân chạm đất. Ăn cơm uống thuốc là y mang đến bên giường, tắm rửa thay y phục là y hầu hạ, thậm chí hắn muốn ra ngoài phơi nắng cũng là y bế hắn ra.
Ôn Khách Hành rất hưởng thụ loại đãi ngộ này, thỉnh thoảng cảm khái, đời trước luôn là hắn đi theo hầu hạ A Nhứ, đời này nha, đoán chừng A Nhứ còn không nỡ nói một câu nặng lời với hắn. Mấy ngày trước lão quái vật có tìm đến, nói Nam Cương đã hồi âm, phía Đại vu hiện tại hẳn là đang chuẩn bị đi vào trung nguyên. A Tương và Hỉ Tang quỷ cũng lần lượt gửi thư đến nói mọi chuyện vẫn theo kế hoạch diễn ra.
Thời gian này Ôn Khách Hành thực chất cũng không hoàn toàn là nhàn rỗi nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hắn không muốn giống như đời trước đứng ra thu hút cừu hận bị người khác lợi dụng nữa. Hắn cần lôi kéo cừu nhân xuống khỏi thần đàn đồng thời đảm bảo người bên cạnh an toàn. Vì vậy từ rất sớm hắn đã bày ra một màn lại một màn kịch hay, từ lúc cùng Cố Tương tách ra, tuồng kịch liên hoàn này liền đã kéo màn. Mà một khi đã bắt đầu, cho dù không có người giật dây là hắn, kịch vẫn sẽ kéo dài. Không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại Triệu Kính và Mạc Hoài Dương hẳn là đã rối loạn trận tuyến rồi đi.
Hắn không xuất đầu lộ diện, không trực tiếp tham dự vào những việc này. Hắn không thể giống đời trước bất tri bất giác bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt này, vì kẻ khác làm giá y được.
Ôn Khách Hành sống hai đời, nhược điểm của Hạt vương, âm mưu của Triệu Kính, chân diện mục của Mạc Hoài Dương, dã tâm của Tấn vương, hắn đều trải qua. Dựa vào lợi thế này, hắn muốn bày ra một thế cục hoàn toàn khác, tá đao sát nhân, để cho đám cẩu này tự cắn xé lẫn nhau.
Thứ dễ nhìn thấu nhất là nhân tâm, nhưng đồng thời, thứ khó phỏng đoán nhất cũng là nhân tâm.
Hạt vương, Triệu Kính, Mạc Hoài Dương dù có bản lĩnh lợi hại thế nào, cuối cùng vẫn chỉ là một người bằng xương bằng thịt chịu thất tình lục dục chi phối mà thôi. Một chữ tình, hai chữ tham, cũng chỉ là vậy, đến mức Tấn vương, càng không cần phải nói.
Đường lang bổ thiền hoàng tước tại hậu, mỗi người đều nghĩ chính mình là hoàng tước, nhưng kết quả cuối cùng ai có thể nói trước chắc chắn được. Trong ván cờ này, nếu tất cả đều muốn làm ngư ông đắc lợi, vậy cứ thuận theo bọn chúng đi. Thân phận người chấp chưởng hay là quân cờ, thời thời khắc khắc đều đang xoay chuyển.
Ôn Khách Hành có thể ở trước mặt Chu Tử Thư thu lại toàn bộ điên cuồng tàn nhẫn. Nhưng rốt cuộc là Quỷ chủ, đời trước đời này hắn đều chưa từng là người lương thiện. Chỉ cần người bên cạnh hắn không bị cuốn theo, về phần những người khác hắn không bận tâm được nhiều đến vậy. Hắn không có chủ tâm hoạ loạn giang hồ đã là ranh giới của hắn.
_________
19/07/2021
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip