18

CHƯƠNG 18: ĐÊM CONCERT VÀ NHỮNG MÓN QUÀ ÂU YẾM

Sân vận động lớn đang rực rỡ ánh đèn, không khí sôi động vang lên từ hàng nghìn khán giả háo hức chờ đón buổi concert của nhóm NACT. Lâm Anh đứng ngoài lối vào khu vực backstage, tay ôm nhiều túi quà được gói cẩn thận. Đây không chỉ đơn thuần là buổi xem concert của cậu – mà còn là dịp để cậu thể hiện sự quan tâm, trân trọng dành cho những người cậu yêu mến nhất trong nhóm.

Cả tuần trước, Lâm Anh đã bí mật chuẩn bị từng món quà, cân nhắc kỹ lưỡng sở thích và cá tính của từng thành viên trong nhóm. Đó không phải những món quà thông thường mà là những thứ rất đặc biệt, được chọn lọc và đặt làm riêng. Mỗi món mang một thông điệp, một lời cảm ơn ngầm dành cho từng người.

---

Khi được nhân viên dẫn vào phòng chờ backstage, Lâm Anh cảm nhận được ánh mắt tò mò và trân trọng của từng thành viên NACT. Văn Tâm, với phong thái thủ lĩnh tự tin, nhìn cậu rồi mỉm cười đầy ngạc nhiên.

“Lâm Anh, hôm nay cậu chuẩn bị gì mà đến nặng tay thế này?” Văn Tâm hỏi, giọng trêu chọc nhưng cũng đầy thiện chí.

Lâm Anh cười, đôi mắt lấp lánh:

“Em chỉ muốn cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ, những món quà nhỏ này là lời tri ân của em thôi.”

---

Lần lượt, cậu trao những túi quà đến từng thành viên:

Chiếc đồng hồ sang trọng cho Văn Tâm, một món quà vừa tinh tế vừa đúng với gu thẩm mỹ của anh chàng.

Bộ găng tay da mềm dành cho Hữu Sơn, người từng chia sẻ thích dùng găng tay khi luyện tập ngoài trời lạnh.

Chiếc vòng tay thủ công dành cho Văn Phong, biểu tượng cho sự mạnh mẽ và kiên cường.

Một lọ nước hoa phiên bản giới hạn dành cho Thế Vĩ, tăng thêm vẻ lịch lãm của anh chàng.

Cuối cùng là chiếc khăn len mềm mại cho Trung Anh, món quà mà Lâm Anh đã để nhiều tâm huyết để tìm hiểu sở thích của cậu em út.

---

Khi Lâm Anh đưa chiếc khăn len cho Trung Anh, một khoảnh khắc lặng yên xảy ra giữa họ. Trung Anh nhận lấy khăn, đôi mắt cậu ánh lên một nét xúc động hiếm thấy.

“Cảm ơn anh nhiều. Em sẽ mang theo suốt,” Trung Anh thì thầm, giọng nhẹ nhàng như sợ người khác nghe thấy.

Lâm Anh nắm lấy tay Trung Anh, ánh mắt dịu dàng:

“Anh muốn em luôn ấm áp, không chỉ trong mùa đông mà còn trong mọi lúc.”

---

Không khí phòng chờ bỗng chốc tràn ngập một cảm giác ấm áp, thân mật. Các thành viên khác cũng đều nhìn thấy, ánh mắt họ thoáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn nụ cười tinh nghịch.

Văn Tâm cười lớn, giọng hài hước:

“Ủa, cặp này lại thân mật thế? Lâm Anh, làm sao mà em chiều Trung Anh được vậy?”

Hữu Sơn gật gù:

“Đúng rồi, anh thấy anh út suốt ngày dính lấy anh là có lý do rồi.”

Lâm Anh chỉ biết cười trừ, mặt hơi đỏ:

“Chuyện nhỏ thôi mà. Chỉ là em muốn thể hiện tình cảm thôi.”

Trung Anh ngượng ngùng, khẽ nắm chặt tay Lâm Anh trong tay mình, không nói gì thêm.

---

Buổi concert bắt đầu. Âm thanh sôi động, ánh sáng lung linh và những màn trình diễn đầy năng lượng của NACT khiến không khí trở nên cuồng nhiệt. Lâm Anh đứng ở một góc khu vực VIP, mắt không rời khỏi từng chuyển động trên sân khấu.

Dù là fan cuồng, cậu vẫn giữ khoảng cách tinh tế, không chen lấn hay quá phấn khích. Từng nụ cười, từng cử chỉ của các thành viên đều được cậu ghi nhớ như những kho báu quý giá.

---

Sau khi màn trình diễn kết thúc, các thành viên mệt nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Họ lại tụ tập ở phòng chờ, vừa ăn nhẹ vừa trò chuyện. Lâm Anh vẫn ở bên cạnh, tham gia trò chuyện, nhưng cũng chú ý giữ khoảng cách cho cả nhóm cảm thấy thoải mái.

Trong lúc mọi người vui vẻ, Trung Anh bất ngờ nắm lấy tay Lâm Anh, kéo cậu ra một góc khuất hơn. Cậu thì thầm:

“Anh à, hôm nay em rất vui. Cảm ơn anh đã quan tâm đến mọi người nhiều như vậy.”

Lâm Anh nhìn cậu, ánh mắt ngập tràn tình cảm:

“Anh chỉ muốn mọi người vui và em cũng vậy. Anh sẽ luôn bên em.”

---

Họ đứng đó, ánh mắt trao nhau, tay trong tay như muốn nói tất cả bằng sự im lặng. Tình cảm bỗng nhiên được khẳng định một cách rõ ràng hơn, nhẹ nhàng mà sâu sắc.

---

Không lâu sau, Văn Tâm đi đến, nhìn thấy cảnh tượng hai người đứng gần nhau, không giấu được nụ cười:

“Lâm Anh, đừng tưởng thể hiện tình cảm kín đáo mà không ai biết nhé.”

Cả nhóm cười rộ lên, tiếng cười vang vọng trong phòng chờ ấm áp.

Lâm Anh đỏ mặt, nhưng vẫn rất vui khi thấy sự gắn kết không chỉ là giữa các thành viên trong nhóm mà còn có sự hòa nhập từ phía fan như mình.

---

Đêm đó, khi concert kết thúc, Lâm Anh rời đi trong ánh đèn đêm rực rỡ, lòng tràn đầy niềm hạnh phúc. Cậu biết, không chỉ đơn thuần là fan, mà là một người thân thiết, một phần quan trọng trong thế giới của nhóm NACT.

Mối quan hệ với Trung Anh đang dần sâu sắc hơn, mỗi món quà, mỗi khoảnh khắc âu yếm đều góp phần làm nên câu chuyện của họ – một câu chuyện chậm rãi, ấm áp và đầy màu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip