Hàn Lộ (5)
Tới kinh thành Sư Thanh Huyền liền trở về phủ thừa tướng, vừa mới về đã đụng phải bản mặt cau có của Sư Vô Độ khiến Sư Thanh Huyền có chút dở khóc dở cười. Sư Vô Độ thấy được đệ đệ nhà mình hảo hảo trở về, khá an tâm nhưng vẫn phải mắng hắn tại sao không trở về sớm một chút làm cho gia phụ lo lắng.
"Ca, phụ thân đâu rồi?" Sư Thanh Huyền nghe mắng đến đầu ong ong liền vớ đại chủ đề dời lực chú ý của huynh trưởng hắn.
"Người không thảnh thơi được bao lâu, hôm qua chờ người mòn mỏi, nay người ra lại quân khu rồi!"
Phụ thân của Sư Thanh Huyền là đại tướng quân của nước Sở, nắm giữ hổ phù là tướng mạnh nhất của nước Sở. Hạ Huyền đứng đằng xa nhìn chăm chăm Sư Vô Độ và Sư Thanh Huyền, thầm hiểu được lý do vì sao kiếp trước y dù mất cả tính mạng cũng phải bảo vệ dòng tộc này, cuối cùng Hạ Huyền vẫn hạ sát tâm từ đó giữa hắn và y không còn mấy ngày an ổn.
"Ngươi đưa ai về đây?" Sư Vô Độ bỗng chú ý đến Hạ Huyền, giọng điệu không khỏi khó chịu.
"Là người của ta, ngươi chớ có bắt nạt huynh ấy."
Sư Vô Độ không muốn nhiều lời, đưa tay đẩy Sư Thanh Huyền qua một bên, bước đến chỗ Hạ Huyền. Hạ Huyền thấy hắn ngày càng lại gần, mày khẽ nhíu, từ trong tâm khảm vẫn mang một phần chán ghét uất hận. Hạ Huyền nhớ đến quá khứ mẫu thân chết thảm ngày trước, là do một tay Sư Vô Độ tính toán bỗng nhiên nắm tay siết chặt, sát ý lại nổi lên.
Bỗng chốc hắn nhìn tới dáng vẻ Sư Thanh Huyền phía sau, hình ảnh y kiếp trước đông cứng trong ngực hắn lại hiện ra, Sư Vô Độ bị bêu đầu trên tường thành, toàn bộ Sư gia chết thảm dưới tay người Man và cả Tiểu Viễn đáng thương. Sát ý vừa có bỗng chốc tiêu tan, nhạt nhòa đi.
"Ngươi là người từ đâu đến, tên họ là gì?"
Hạ Huyền lúc này mới để ý, Sư Vô Độ đã đến trước mặt hắn.
"Tại hạ là Minh Nghi, cha mẹ vì dịch bệnh mà đã qua đời, may mắn được thiếu gia giúp đỡ."
Sư Vô Độ nghe vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn. "Ngươi tốt nhất đừng mưu toan gì ở đây, chỉ cần ngươi dám toan tính điều gì, ta nhất định sẽ không tha."
Nói rồi Sư Vô Độ đi thẳng vào phía trong, để mặc Hạ Huyền lại mà không bố trí bất cứ điều gì. Sư Thanh Huyền thấy vậy thì cười cười, chạy về phía Hạ Huyền.
"Ngươi đừng nghĩ xấu cho huynh ấy, huynh ấy nói vậy là cho ngươi ở lại rồi không sao đâu."
Hạ Huyền khẽ gật đầu.
Nghỉ ngơi một ngày một đêm, hôm sau Sư Thanh Huyền phải vào cung yến kiến Sở Vương, Hạ Huyền cũng đi theo tiến cung hộ tống.
Vào được trong cung, hạ nhân không được đi vào quá sâu nên chỉ được đợi ở gần cổng cung, thấy Sư Thanh Huyền vừa khuất bóng hắn liền nói với Mục Vân. "Các ngươi ở lại chờ, ta đi trước báo lại với hắn hộ ta."
Mục Vân nghe vậy cũng không thấy có gì lạ, cho hắn là tên nhà quê liền đáp ứng: "Được được được, đi sớm về sớm chớ để thiếu gia lo lắng."
Hạ Huyền khẽ gật đầu rồi rời đi, vừa qua khỏi khúc cua hắn ngay lập tức vận nội công phi thân lên tường theo hướng Sư Thanh Huyền lúc nãy mà tiến sâu vào cung thất.
Trong cung thị vệ rải rác khắp nơi, phải mất một lúc lâu hắn mới tiến đến được Ngọc Điện của Sở Vương. Hắn vừa đáp xuống mái ngói vàng óng thì phía dưới đã thấy Sư Thanh Huyền bước ra, quay trở về, thân hình bạch y quy quy củ củ theo thái giám rời khỏi. Hạ Huyền nhìn theo ngây ngẩn một lúc lâu thì mới bắt đầu tìm chỗ thích hợp, dỡ mái ngói.
Phía bên trong có hai cái đầu đang cùng nhau nghị sự một cách hăng say, một cái màu vàng là của Sở Vương đang an tọa trên tháp, một là của một nam nhân trẻ tuổi, Hạ Huyền dỏng tai lắng nghe.
"Ngươi nói xem, tiểu tử kia cũng không phải là vô dụng, bệnh dịch hung hiểm như thế mà dập được nhanh đến vậy, bây giờ ngươi nói cô lấy cái gì để uy áp thừa tướng chứ!" Sở Vương chau mày, nộ khí tràn lan đại điện.
"Bệ hạ chớ lo lắng, theo ta thấy kế này chỉ kìm chân được tạm thời, sao không dùng kế sách lâu dài luôn." Người còn lại lên tiếng, giọng điệu như là rất tâm đắc tuyệt kế của mình.
"Ngươi nói xem."
"Theo ta thấy, chi bằng cho đệ đệ của thừa tướng một vị Hạ Cốt."
Sở Vương càng khó hiểu, gặng hỏi: "Hạ Cốt là thứ thuốc gì?"
Nam nhân kia khóe miệng khẽ nhếch, giọng điệu không giấu nổi vui vẻ: "Hạ Cốt là một loại độc của nước Lương, nói là độc lại không gây mất mạng lập tức, chỉ là làm cho cơ thể suy nhược, tuổi thọ giảm, nếu gặp lạnh sẽ rất đau đớn."
Nghe đến đó mắt Sở Vương sáng lên, nam nhân kia biết chắc kế hoạch của mình sắp thành liền tủm tỉm chờ đợi.
"Ngươi có thuốc giải không?"
"Bệ hạ, độc này một khi đã hạ...liền không có thuốc giải, theo điều trị của danh y cùng lắm chỉ kéo chút hơi tàn vài năm, điều kiện sinh sống càng kém tuổi thọ càng giảm."
Nghe vậy Sở Vương liền cười lớn, không e ngại chút gì mà tiến đến vỗ vai nam nhân: "Tốt tốt, liền như vậy đi, ngươi đưa thuốc cho cô, cô sẽ tự mình hạ."
"Đều theo ý bệ hạ, vậy xin hỏi bệ hạ..."
Sở Vương tâm trạng đang rất tốt, thoải mái nghe hắn nói. "Hửm?"
"Vương đệ của ta lưu lạc đến đây đã tìm thấy chưa?"
"Vương đệ? Hạ Huyền?"
Sở Vương phải mất một lúc lâu mới sực nhớ ra vương tử nước Tần đang lưu lạc trên đất Sở, cũng không quan tâm lắm: "Đã ba năm rồi, hắn cũng chẳng thể ăn đất sống qua ngày được dù sao sau lần tập kính đó cũng đã giết được vương hậu, để hắn thoát là chút sơ suất, ngươi yên tâm đi, chuyện cô đồng ý với ngươi, cô sẽ giữ lời."
Nam nhân kia gật đầu, cúi người hành lễ: "Vậy ta phải trở về, chuyện Hạ Huyền mong bệ hạ lo liệu cho toàn, chỉ cần diệt được hắn thì ta sẽ dễ dàng có được ngai vàng nước Tần rồi."
Sở Vương khẽ gật đầu, nam nhân kia cùng đi mất.
Hạ Huyền sững người trên nóc điện, người vừa rồi nói chuyện với Sở Vương là Hạ Hành đại vương tử nước Tần, huynh trưởng của hắn. Vị đại huynh này, kiếp trước sau khi hắn về nước thì tỏ thái độ không mấy vui vẻ, có thể nói là lạnh lùng. Hạ Huyền không đụng vào y, chỉ làm tốt kế hoạch của mình, sau khi lên ngôi phong vương cho Hạ Hành, mà Hạ Hành cũng luôn đối nghịch với hắn, cuối cùng chết trong đại chiến với người Man.
Hạ Huyền chợt cảm thấy ớn lạnh.
Kiếp trước cũng là như vậy sao?
Mẫu thân ta là do bọn chúng bày kế giết hại, là chúng dồn ép đổ tội lên đầu Sư Vô Độ.
Kiếp trước sức khỏe y luôn yếu là do bọn chúng hạ độc sao?
Tâm bỗng đau đến thắt lại, hắn không chịu nổi mà đưa tay túm lấy vạt áo trước ngực, hơi thở hổn hển, hai bên thái dương gân xanh nổi lên, trong mắt đầy tơ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip