Kiếp (1)

Gần đây bắt đầu mưa rồi, hôm nay trời lại mưa lớn, nghe bài này lại không hiểu sao không ngăn được nhớ đến Song Huyền.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hoàng Thành đón từng đợt gió lạnh, những con đường dần vắng người hơn, không khí ảm đạm rét buốt bao trùm lên tất thảy. Vào khoảng thời gian này trong năm thường xảy ra nạn đói nhỏ kéo dài hết mùa đông, với người bình thường chỉ là bớt miếng ăn miếng mặc còn với những con người hành khất lại như đói khổ cùng cực. 

Trong con hẻm đổ nát không ai lui tới có vài căn miếu nhỏ sập xệ, trong đó có đến vài chục hành khất ngồi nằm san sát nhau. Cứ mỗi năm tới mùa này sẽ có thêm vài hành khất, việc xin ăn giữa đường cũng dần trở nên khó khăn biết bao, trời lạnh cóng chân tay, chính thân mình còn chưa lo được thì người nào sẽ cho hành khất chứ?

"Lão Phong à...uống chút nước đi!" 

Một lão hành khất nhiều tuổi dùng hai tay nâng niu một chiếc bát bị mẻ một chút hướng đến góc miếu. Ở đấy có vài người hành khất ngồi sát nhau, lót thêm vài nắm rơm rạ chắn gió cho một người nhỏ bé gầy gò ở giữa. 

"Chân lại đau sao? Chờ ít ngày nữa vị kia sẽ đến." 

Thanh Huyền uống một ngụm nước, khẽ cười: "Không sao không sao, ngày mai quen rồi sẽ hết thôi, tiểu ngốc nghếch của ta đâu rồi?" 

Bỗng một đứa bé nhào vào lòng của Thanh Huyền quàng hai tay ôm lấy, vẻ mặt phụng phịu: "Ta không phải tiểu ngốc nghếch!" 

Thanh Huyền thấy vậy, không khỏi trong lòng vui vẻ lên một chút, ôm lấy đứa bé tầm năm tuổi vào lòng, xoa đầu nhẹ nhàng vỗ về nó. "Ừ, Không phải tiểu ngốc nghếch." Cái ôm của con bé bất chợt siết chặt lại, run run. 

Tiểu ngốc nghếch này là do đại ngốc nghếch lão Phong hôm trước vô cùng cực nhọc vừa nhảy vừa bế nó về, trên con đường lớn gió mạnh nó nằm co ro một góc, người qua kẻ lại có nhìn thấy cùng lắm chỉ cảm khái vài câu tội nghiệp đáng thương rồi cứ thế bỏ mặc nó một góc chịu cái rét cắt da. Cuối cùng khi Thanh Huyền đi xin ăn về, tay chân bị đánh lại thêm gió lạnh nên đi rất chậm nhìn thấy nó lại quyết định ôm nó về. 

Thanh Huyền biết, một lũ hành khất thì lấy gì nuôi đứa nhỏ, nhưng thay vì để nó đáng thương một mình trên phố thì đưa nó về sưởi ấm nó một chút, có chết cũng không quá đáng thương. Ở đây nó là nhỏ nhất, được yêu thương nhất, bọn họ chịu thắt lưng buộc bụng cũng mỗi ngày đều cho nó cái ăn. 

Vài ngày sau chân của Thanh Huyền có thể nói là miễn cưỡng đi lại được đôi chút, y đưa mắt nhìn mọi người, trong lòng thầm biết bọn họ đã sắp tới cực hạn rồi. Trời hôm nay rét đậm, y dậy rất sớm bới tung đống rơm rạ tìm một gói vải nhỏ, cất vào ngực áo rồi chống gậy đi ra ngoài. 

"Lão Phong đi đâu đấy? Lạnh lắm vào trong đi!" 

"Haha ta đi một lát rồi về, để thêm ít lâu tuyết rơi lại không đi được mất!" 

Người kia thở dài, bất đắc dĩ chạy đến khoác thêm cho y một tấm vải dù đã vá vài ba chỗ nhưng có lẽ đây là thứ đồ tốt nhất người kia có cho y rồi. 

"Haha đừng quấn nữa, ta sắp không nhìn thấy đường rồi." 

Người kia nhăn mặt một lúc, lại đưa tay vò vò tóc trên đỉnh đầu y, chốc chốc lại đưa cả hai tay xoa nhẹ tai y. 

"Đi sớm về sớm, nhớ về ăn cơm." 

"Ừ!" 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đường Hoàng Thành vắng lặng lạ thường, có lẽ là do trời rét đến trẻ con cũng không còn chạy nhảy đùa giỡn như thường ngày. 

"Ông chủ! Ta muốn cầm đồ!" 

"Ngươi? Ngươi thì có thứ gì mà cầm?!" 

Chủ tiệm cầm đồ không khỏi tỏ vẻ khó chịu với Thanh Huyền đứng dậy toan đuổi đi thì đập vào mắt hắn lại là hình ảnh thân hình gầy gò đáng thương, đôi bàn tay run run đặt gói vải thô lên bàn. 

"Ta đi nhiều chỗ lắm rồi đấy! Ông thương tình xem giúp ta, ta cũng chỉ muốn một bữa cơm mà thôi!" 

Ông khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy bọc vải, được gói kỹ là một cây quạt được giữ cẩn thận, trông rất đẹp mắt. Ông ngắm nghía cây quạt một lúc, lại nhìn Thanh Huyền 

"Đây là đồ tốt." 

"Ừ là đồ tốt." Thanh Huyền cười nhẹ, tuy là đồ tốt nhưng y giữ không nổi nữa rồi. 

"Ta trả ngươi hai mươi lượng, cũng đủ sống vài ngày." 

Hai mươi lượng... 

Dương quang cả đời cuối cùng chỉ đổi được hai mươi lượng. 

"Được, cảm ơn ông chủ." 

Khập khễnh bước ra khỏi cửa tiệm, Thanh Huyền lại bước đến chợ đổi lấy vài cái màn thầu ôm chúng đưa về. Trên đường về lại gặp đám hành khất khác trú ngụ ở gần chợ. 

"Này lại là hắn đấy!" 

"Mấy ngày không thấy rồi, vờn chút chứ hả?" 

Bọn chúng cười đùa với nhau, kéo ra một đám khoảng sáu bảy người vây quanh y, bịt miệng kéo y vào một góc phố không người xa lạ. 

"Mấy ngày không gặp sao lại gầy hơn rồi?" Một tên to con trong số chúng đưa tay dạo trên người y, chân tay thì bị tên khác gì chặt xuống đất. 

Chúng dần phát hiện ra số màn thầu trong ngực áo, đưa tay đoạt lấy. 

"Tiểu Phong của chúng ta có đồ tốt này!" 

"Trả lại cho ta!" Y giẫy dụa, lại càng bị gì chặt xuống, bọn chúng trói y lại, chia nhau số màn thầu ít ỏi. 

Sau khi ăn xong chúng còn cười cợt quấy phá y, đưa bàn tay vẽ lại khuôn mặt sờ vào sau gáy y. 

"Tiểu Phong của chúng ta cũng khá là xinh đẹp đấy! Chi bằng hôm nay hầu hạ ta đi!" 

Thanh Huyền dường như không chịu nổi sự khinh bạc, y chớp lấy cơ hội cắn mạnh vào thịt ở giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái hắn, dùng hết sức bình sinh mà cắn, máu chảy đầm đìa, hắn hét toáng lên, đưa tay phải giật tóc y, dùng chân mà đá y nhưng dù thế nào cũng không lôi được y ra. 

Một tên trong số chúng thấy thế liền dùng chân đá mạnh vào bụng y, dịch chua tràn đầy cổ họng, y sặc sụa mà buông hắn ra. 

"Dám cắn ta! Ngươi dám cắn ta!!" 

"Hôm nay không có tên ăn mày kia, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ thoát được!" 

Bọn chúng lao đến đánh y, dùng tay đánh chân đá, y bị vây khốn giữa sáu tên từng cú đấm đá như mưa tuôn xuống, tay chân bị trói chặt căn bản không có chỗ nào để trốn. Thanh Huyền co người lại vì đau, cắn chặt môi dưới đến bật máu. 

Bọn chúng đánh y rất lâu, cho đến khi mệt không vung nổi chân nữa nhìn lại thấy y bầm dập khắp nơi, thất khiếu đổ máu không ngừng mới bỏ đi. 

Thanh Huyền khẽ mở đôi mắt, máu làm nhòe đi phân nửa hình ảnh, y cố gắng đi chuyển, y muốn đứng lên, cuối cùng khóc nghẹn, đôi chân không còn cảm giác nữa, tay y cũng tê rần. Trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm: 

Y muốn về nhà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Lão Tiêu à, sao mãi vẫn chưa thấy lão Phong về?" 

Số người trong miếu sốt ruột hỏi

"Sáng sớm nay ta thấy hắn ra ngoài, đã dặn về sớm, không biết xảy ra gì rồi! Để ta đi tìm!" 

Từ ngoài xa thấp thoáng xuất hiện hai bóng người, một hồng y một bạch y hướng đến, đám người hành khất cũng nhẹ lòng một chút. 

"Lão Phong chưa về?" 

"Đúng vậy! Tạ đạo trưởng xin giúp cho!" 

Cuối cùng số người khỏe mạnh liền lao đi tìm, lật tung khắp các nẻo đường, tuyết bắt đầu rơi, gió ngày càng mạnh. 

Cuối cùng Tiêu Dao tìm thấy y, nằm một góc trong ngõ hẻm nhỏ. Hắn ôm y vào lòng, lấy trong tay áo ra một tấm phù, xé nửa. 

"Tiểu Phong! Sao thế này? Ráng đợi một chút! Điện hạ đến sẽ ổn thôi!" 

Người nằm trong lòng khẽ run rẩy, đôi mắt nhắm chặt, như chìm vào mê sảng mà lắp bắp nói. 

"Ca..." 

"Đây! Ta đây rồi!" 

"Ca...đau quá...đệ đau quá..." 

Tiêu Dao ôm chặt lấy người trong lòng, khóc nức nở, hôn lên mái tóc đã bạc đi hơn nửa của y, như dỗ dành y cũng như bản thân mình. "Ngoan, một chút là hết đau thôi, ta ở đây với đệ!" 

Thái tử điện hạ tới, ngay lập tức đưa Thanh Huyền về Bồ Tề quán. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

:> Tiêu Dao không phải Hạ Huyền đâu nhé <3 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip