Chương 51 Đã sớm muốn ăn em
Đêm khuya vắng người, ba Tô mẹ Tô còn có Tiểu Hầu Tử, quả thật không chịu được cơn buồn ngủ, không đợi được đến nửa đêm xem pháo hoa, đã sớm đi ngủ một lát.
Trên ban công tầng 2, Tô Nhiên nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời.
Mặc áo khoác lông kín mít, hít mũi chờ Tần Trạch.
Thật là giày vò mà! Buổi tối lạnh như thế, lại phải chờ gặp người con trai đó, Tô Nhiên lạnh đến mức hắt hơi thật to một cái, thật là tức chết cô mà, bị người con trai này mạnh mẽ ăn được, chỉ vì một tin nhắn của anh.
"Buổi tối, trên ban công nhà em chờ anh."
Sau đó, cô giống như một đứa ngốc, ở chỗ này chờ anh, đã chờ đến 1 tiếng đồng hồ rồi, mà anh ấy vẫn chưa tới!
Đêm 30, không có ánh trăng, màn đêm rất đậm, chỉ mấy ngôi sao nhỏ.
Ban công này là loại ngoài trời, gió Bắc bị hai bên tường chặn lại không ít, nhưng vẫn có gió thổi vào.
Tô Nhiên càng không ngừng giậm chân.
"Mặc vào." Giọng nói khàn khàn truyền tới từ phía trên, áo khoác thật dầy giống như lời nói, rơi xuống vai Tô Nhiên.
Tô Nhiên giận dỗi: "Chịu đến rồi hả."
Trong bóng đêm người con trai ấy cười nhẹ, nụ cười này làm cho gương mặt kiên cường của anh trở nên dịu dàng.
"Người yêu của anh còn ở đây, làm sao mà anh không chịu đến chứ." Khóe miệng người con trai nở nụ cười xấu xa, tay anh khẽ chống cả người ngồi xuống ban công bên cãnh.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch, tỉ mỉ nghiên cứ, chậc chậc, người dáng dấp người con trai này ngày càng có phong cách hơn rời, nhưng mà cũng càng đen đi!LQĐ
"Không phải nói cùng nhau xem pháo hoa lúc giao thừa sap? Cũng đã 12 giờ đêm, thiếu chút nữa đã không kịp rồi." Tô Nhiên hất đầu, mất hứng.
Người con trai đứa ngón tay vén sợi tóc rơi trên trán Tô Nhiên, đôi mắt có màu giống như một vò rượu đậm đà.
"Tới sớm, không bằng đúng lúc, để cho em cho lâu, thì tình cảm của em đối với anh mới lên men vừa đúng chứ." Tần Trạch nói, mang theo vẽ nho nhã, làm cho Tô Nhiên rất hoài nghi.
"Tần Trạch, trường quân đội các anh, còn rèn luyện các anh tác phẩm văn cổ đúng không, ba năm nữa, chắc anh sẽ biến thành một thư sinh cổ đại."
Tần Trạch nắm một sợi tóc của Tô Nhiên.
Tô Nhiên đau che đầu lại: "Tần Trạch, anh làm gì thế!"
Tần Trạch nhìn dáng vẻ đau đớn mà tóm chặt của Tô Nhiên, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái: "Tiểu yêu tinh, anh vừa mới ngồi xe lửa trở về, ngay cả cơm tất niên cũng không ăn, chạy tới thăm em trước tiên, làm cho em đau một chút, anh mới cười được!"
Tô Nhiên vừa nghe, trong lòng ấm áp, nhưng mà trên mặt chỉ có vẻ hung dữ: "Ngay từ đầu anh đã cười không ngừng rồi!"
Ngón tay Tần Trạch mạnh mẽ đột nhiên nâng cằm Tô Nhiên lên, ánh mắt anh buông xuống, đôi mắt như có ánh trăng thắp sáng, trong náy mắt, người con trai kiên cường này, dường như trở nên yêu mị.
Tô Nhiên không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Tần Trạch nhà cô, thật là càng ngày càng hấp dẫn mà, lúc anh ngây ngô, ngu ngốc một cách đáng yêu, cho dù bắt nạt cô, nhìn trên người anh, cô cũng sẽ không có cảm giác, cho tới bây giờ, nhìn ánh mắt vô hồn của anh, trái tim của cô không khó kiềm chế mà nhảy lên.
Bàn tay khác của Tần Trạch, cầm chặt tay Tô Nhiên.
Anh nhìn chằm chằm Tô Nhiên, si ngốc nhìn.
Gió lạnh thổi tới, thổi đến đầu căng thẳng của Tô Nhiên, khiến cô tỉnh lại, mặt cô hồng lên, giọng điệu cứng rắn: "Nhìn gì thế, cũng không phải là chưa từng thấy qua."
Da mặt Tần Trạch rất dày, vô lại nói: "Anh chính là thích xem đó, chẳng lẽ không được sao?"
Nhìn lông mày Tần Trạch vốn rất đẹp rồi mà còn cao nữa chứ, Tô Nhiên đỏ mặt, tim đập dồn dập, khóe miệng theo thói quen miễn cưỡng: "Được chứ, sao lại không được."
"Không thích anh nhìn em sao?" Lông mày Tần Trạch nhẹ nhàng nhíu lại, giống như có chút tức giận.
"Làm sao không, em thật sự thích vô cùng." Tô Nhiên nói nhỏ, trên thế giới này, em dám cam đoan không có người nào thích anh hơn em.
"Thật sự?" Người con trai, nheo đôi mắt tuấn tú lại, vẫn có chút không tin.
"Đương nhiên là thật rồi!" Tô Nhiên phồng má lên.
"Vậy hôn anh một cái, anh sẽ tin." Mặt Tần Trạch nghiêm túc, lại bắt đầu vô lại, nhưng vẫn nhìn rất đẹp, lông mày cao kia, đôi môi tự tin đỏ hồng kia, ánh mắt thâm thúy kia.
Người này cũng tạo thành đòn tấn công trí mạng đối với Tô Nhiên.
Tô Nhiên rất đáng thất vọng đầu hàng, cô không hề có sức chống cự với Tần Trạch.
"Hôn chỗ nào thế?"
"Em nói thử xem?"
Gương mặt mạnh mẽ cứng rắn của Tần Trạch, lại chu môi ra?
Tô Nhiên cười lớn.
"Em nói anh nè, cũng đã già rồi, có buồn nôn hay không, mà còn học con nít chu môi hả?"
Tần Trạch không để ý lắm, bây giờ mặt anh ngày càng dày rồi, phát triển theo hướng nội tâm đen tối.
"Bộ luật của nhân dân Trung Hoa quy định, nam từ 20 tuổi, không phải là không cho chu môi, bây giờ anh không ngừng chu môi, đợi đến anh 40 tuổi, 50 tuổi, 60 tuổi, đến tóc trắng xóa, lúc mặt đầy nếp nhăn, anh vẫn còn chu môi cho em xem."
Tần Trạch chỉ vào môi mình, ý bảo Tô Nhiên mau lên.
Trong lòng Tô Nhiên ấm áp vui vẻ, mái tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhanh, làm người ta thật mong đợi mà~
"Vậy em hôn đây." Tô Nhiên nhanh chóng nhón người lên, chạm môi vào.
Chụt ~~ Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Tần Trạch cau mày: "Không tính, quá ngắn!"
"Có hôn là may rồi, còn dám kì kè mặc cả với em hả ~~! Tô Nhiên tranh cãi.
Tần Trạch dùng ánh mắt điên cuồng của anh nhìn Tô Nhiên.
"Tô Nhiên."
Tô Nhiên lập tức yên lặng.
Ô ô, chỉ cần một ánh mắt của anh cộng thêm kêu tên của cô một tiếng!
Lòng cô lập tức hóa thành một vũng nước, không còn tức giận được nữa.
"Tần Trạch, sau này đừng kêu tên!" Bằng không phòng tuyến của em sẽ sụp đổ.
Đôi mắt Tần Trạch sáng ngời, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
"Chẳng lẽ gọi là vợ yêu nhỏ sao?"
"Tầm thường" Le lưỡi, ghê tởm ~~ trừng mắt!
"Cô bé ngoan?"
"Tệ!" Giậm chân, phất tay ~~ trừng mắt hơn nữa, mạnh mẽ trừng mắt!
"Cô bé đáng yêu?"
Em trừng, em trừng, em trừng trừng trừng!
Dường như trừng mắt quá nhiều, đôi mắt cô bắt đầu rút gân rồi.
Cô chán nản than thở, trời ơi, trẻ con không thể dạy mà.
"Vậy xin hỏi bạn học Tô Nhiên thân ái, ngài có cao kiến gì không?" Tần Trạch nhìn dáng vẻ "Anh không thể cứu được" của Tô Nhiên, bộ dáng đáng yêu, nhíu mày lên....
"Anh không thể mượn tên em để phát huy khả đăng tưởng tượng vô hạn của mình sao?" Thật là hận sắt không chịu cứng rắn mà.
"Bạn học Tô Nhiên thân ái, tế bào não của anh luôn không đủ dùng, nếu không em cũng sẽ không trừng mắt, không phải sao?" Tần Trạch vô tội nháy mắt mấy cái.
"Anh NND*, đừng giả bộ CJ** cho bà." Tô Nhiên tức giận.
(*) NND: có nghĩa là bà nội mi
(**) CJ: có nghĩa là thuần khiết, ngây thơ,.... ý câu này là Tô Nhiên chửi Tần Trạch đừng có giả bộ ngây thơ.
Tần Trạch càng vô tội: "Bạn học Tô Nhiên, bạn nói gì đó?d,đ,L,Q,Đôn Bạn có thể phiên dịch giúp tôi không?"
Tức giận, tức giận, sẽ khiến ngu ngốc nhiều hơn.
"Anh - đi - chết - đi!" Tô Nhiên tức giận rống từng chữ.
Tần Trạch nhếch miệng cười: "Vậy như em mong muốn!"
Vừa dứt lời, Tần Trạch chặn môi Tô Nhiên lại, hôn thật thô bạo.
Tay anh dò vào trong quần áo Tô Nhiên, nhanh như tia chớp, tay anh trung thực phản ánh ý nghĩ của anh, anh rất đói khát rồi.
Áo khoác ngoài rơi xuống, tựa như tấm mềm trải giường cho hai người.
Hai người lăn xuống một góc, ba mặt tường chặn gió thổi đến, khiến hai người chìm đắm trong dục vọng nam nữ, quên đi lạnh lẽo.
Trên bầu trời những ngôi sao nhấp nháy, đèn nhà hàng xóm sáng trưng, thỉnh thoảng vẫn còn vài tiếng nói nho nhỏ, trong đêm vắng vẻ như vậy mơ hồ có thể nghe được.
Đêm giao thừa, tất cả mọi người đều mong đợi tiếng chuông và pháo hoa nhiều màu sắc cho năm mới.
Mà trên ban công nhà Tô Nhiên, lần này Tần Trạch thật sự quyết tâm.
Tay anh cởi áo ngực của Tô Nhiên ra, hai người điên loạn quấn lấy nhau chặt chẽ.
Khí trời lạnh lẽo, trong lúc đó hai người thật vất vả để da thịt chạm nhau, hai bên đều phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn và sung sướng, nhiệt độ nóng hổi, dựa nhau kích thích, cánh tay không ngừng quấn chặt, bốn chân quấn quít.
Chỉ muốn, chặt một chút, chặt một chút nữa....
Tay của Tần Trạch từ từ mò tới trước ngực của Tô Nhiên, lại phát hiện mình đi qua hoàn cảnh khó khăn trùng trùng, chỉ kém một bước nữa, mà tay anh vẫn còn bị mắc kẹt.
Trong mắt anh hiện lên vẻ chán nản, thầm mắng trong miệng: "Cái áo lông chết tiệt này!"
Tô Nhiên bị đặt dưới thân Tần Trạch,d,đ,L,Q,Đ nhìn thấy kích thích bị gián đoạn, vui vẻ, nở nụ cười: "Em sợ lạnh!"
"Chết tiệt!" Tần Trạch lại thầm mắng một tiếng, cuối cùng tay anh cũng phá được phòng tuyến cuối cùng.
Bàn tay thô ráp sờ lên làn da trắng mịn, thú tính trong mắt Tần Trạch ngày càng rõ ràng.
Anh tới gần Tô Nhiên, đưa lưỡi liếm cổ Tô Nhiên, khiến cho Tô Nhiên run rẩy.
"Tiểu yêu tinh, em làm cho anh phải chờ 6 năm!"
Tô Nhiên khẽ cười, Tần Trạch, em chờ anh cả đời rồi.
Từ từ để tay lên, đụng phải ngọn núi nhỏ của Tô Nhiên, vẻ mặt Tô Nhiên đỏ bừng, nín thở chờ đợi, Tần Trạch thấy lòng mình ngứa ngái chuẩn bị sờ lên đỉnh quả anh đào.
Gần, gần.
Ngay khi Tô Nhiên nghĩ Tần Trạch sẽ chạm tay tới đỉnh, thân thể của cô ngày càng nóng lên, lúc nhịn không được phát ra tiếng rên rĩ.
"Đùng ——" "Đùng —— "
Tiếng pháo hoa vang liên tiếp.
Tô Nhiên và Tần Trạch giật mình một cái, bầu không khí tốt đẹp bị cắt đứt lần thứ hai.
Tô Nhiên nhìn Tần Trạch.
Tần Trạch bất đắc dĩ nhìn trời.
Tô Nhiên cười ha hả: "Ngày hôm nay không thích hợp để sinh hoạt vợ chồng rồi!"
Tần Trạch ngẩng đầu, run rẩy đánh lên đầu Tô Nhiên: "Muốn ăn em, vẫn còn hơi sớm."
Anh kéo Tô Nhiên qua, miễn cưỡng dựa vào tường trên sân thượng, Tô Nhiên mềm nhũn vùi vào lòng Tần Trạch.
Pháo hoa nở rộ đủ màu sắc, chiếu sáng người và cửa nẻo phía dưới.
Gió lạnh tiếp tục thổi.
Giọng nói khàn khàn, Tô Nhiên trêu đùa: "Ngày mai, xem ra chúng ta cùng nhau bị cảm rồi ~~"
"Không sao." Tần cố sức ôm sát Tô Nhiên, ấm áp nói.
"Tần Trạch, anh tin chúng ta sẽ hạnh phúc sao?"
"Đứa ngốc, nhất định chúng ta sẽ đầu bạc răng long."
"Được, Tần Trạch, nếu như có một ngày, anh nghĩ rằng em chắc chắn phải chết đi, phải nhớ để tâm thấy rõ rằng, em mãi mại bên cạnh anh."
Tần Trạch quay đầu, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tô Nhiên.
Gật đầu.
"Ừ."
Mười ngón tay đan xen vào nhau, trong lòng Tô Nhiên trăm hoa đưa nở.
Tần Trạch có chút chú ý về câu nói kia của Tô Nhiên!
Anh nhìn pháo hoa, càng ôm chặt Tô Nhiên nhiều hơn, ôm thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip