14. Dương cầm

Hỏi cậu có được không, thật ra là ở trưng cầu ý kiến cậu.

Đôi mắt Hạ Trầm rõ ràng liền bốc cháy, cuồn cuộn không che giấu tham luyến, nhưng hắn cố tình áp lực, dùng ôn nhu nhất kiên nhẫn nhất cùng ngữ khí, chờ Quý Bạch gật đầu.

Bị hắn nhìn như vậy, Quý Bạch nửa câu cũng nói không nên lời, thật là, loại sự tình này... Làm gì có người hỏi như vậy a!!!

Một bên trong lòng yên lặng chửi thầm, rồi lại khắc chế không được tâm mềm nhũn.

Đây là Hạ Trầm a.

Người này cố chấp, lạnh nhạt, tàn khốc, hung lệ, đối vạn sự vạn vật đều chẳng hề để ý, nhưng cố tình đối với cậu lại ôn nhu như nước.

Một người như vậy, ở trước mặt cậu, có thể thu liễm những gì hung hăng nhất, lộ ra mềm mại nhất cho cậu xem.

Trong đầu hiện ra kiếp trước Hạ Trầm ôm mình lúc hôn mê bất tỉnh, bộ dáng ôn nhu hôn môi, vành tai Quý Bạch ửng đỏ, hít sâu một hơi, ngẩng đầu, in một cái hôn ở trên mặt Hạ Trầm.

Đôi mắt Hạ Trầm đen nhánh, cảm xúc cuồn cuộn.

Tiếng nói của hắn càng thêm khàn khàn, tới gần Quý Bạch: "Em như vậy, là có thể hôn phải không?"

Mặt Quý Bạch đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác không nói.

Lúc này đây, Hạ Trầm lại vươn tay, ngăn trở động tác của Quý Bạch, hầu kết hắn lăn lộn vài cái, sau đó nâng tay tới nắm cằm Quý Bạch, tròng mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt cậu, trong mắt toàn là ý cười.

Dùng chất giọng khàn khàn mê hoặc cùng chất hơi không thể nghe thấy, thanh âm trầm thấp nói: "Quý Bạch, anh rất cao hứng."

Nói thực ra, trong mười năm ở kiếp trước, Quý Bạch đã từng dùng thị giác của một con mèo, thấy vô số lần Hạ Trầm cùng "chính mình" thân thiết.

Mặt đỏ tai hồng, cũng từng vô số lần ảo tưởng, hôn môi như vậy, đến tột cùng là tư vị gì.

Nhưng chẳng sợ ảo tưởng quá thiên biến vạn biến, cũng không bằng tự mình trải qua một lần.

Đang lúc đầu lưỡi Hạ Trầm nhẹ nhàng liếm tới, mang theo hô hấp ấm áp cùng một chút run rẩy nhẹ nhàng xẹt qua bên môi cậu, trong đầu Quý Bạch, vẫn như cũ khống chế không được, oanh một tiếng, nháy mắt nổ mạnh.

Hạ Trầm cũng muốn điên rồi.

Kiếp trước hắn ích kỷ mà đem Quý Bạch đang hôn mê bất tỉnh giam cầm ở bên mình mười năm, hắn đã từng vô số lần dưới tình huống người không hề ý thức khinh bạc cậu.

Mỗi một lần tới gần Quý Bạch, hắn toàn bộ linh hồn đều phát run.

Càng đừng nói giờ này khắc này, người mà hắn ôm, hôn môi, là Quý Bạch đang sống sờ sờ.

Hạ Trầm cơ hồ là dựa vào bản năng đem người ôm càng chặt, hận không thể đem cậu xoa nát, dung nhập cậu với bản thân mình mình.

Một nụ hôn quấn quýt si mê.

Mãi cho đến Quý Bạch sắp hết không khí, đỏ mặt đem Hạ Trầm đẩy ra.

"Đừng náo, phải về đi học."

Hạ Trầm lại không lập tức buông Quý Bạch ra, cánh tay ôm cậu thu càng gần một ít, Hạ Trầm cúi đầu, ngửi đầy mũi toàn hơi thở của Quý Bạch, có chút tham luyến mà ở cổ cậu hôn hôn.

Cảm nhận được Quý Bạch nháy mắt cả người căng chặt, Hạ Trầm mới có chút không tha buông tay.

Xoa xoa đầu tóc Quý Bạch, thanh âm càng thêm trầm thấp khàn khàn mê người, Hạ Trầm nhẹ nhàng gật đầu: "Được, không náo loạn, trở về đi."

Mãi cho đến đi trở về phòng học, nhiệt trên mặt Quý Bạch vẫn chưa lui đi, vẫn đỏ hồng khiến Hạ Trầm phải xao xuyến.

Ho khan một tiếng, vỗ vỗ mặt chính mình, Quý Bạch nhìn Hạ Trầm nói: "Hay là anh về phòng học trước, em đi theo Vương Kiến Quốc nói một tiếng về tiệc tối mừng người mới, nói với thầy rằng em không tham gia."

Hạ Trầm ừ một tiếng, lại không có ý định về phòng học, nhìn Quý Bạch liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Anh cùng em đi."

Quý Bạch vội vàng lắc đầu, cậu rụt cổ: "Không cần không cần, em đi một mình là được, còn nữa, anh đi cùng em, Vương Kiến Quốc khẳng định sẽ cảm thấy kì quái."

Ảnh hưởng của Hạ Trầm đối với cậu thật sự là quá lớn, Quý Bạch nhìn hắn sẽ không nhịn được nghĩ đến cái hôn vừa rồi... Trong đầu hiện ra hình ảnh tương ứng, lỗ tai Quý Bạch hơi hơi đỏ lên, chạy nhanh đem hỗn độn đuổi ra khỏi đầu, đẩy Hạ Trầm một phen, "Anh mau về phòng học đi!!"

Văn phòng giáo viên.

Quý Bạch đứng ở cửa gõ gõ, còn chưa kịp đi vào, đã nghe được thanh âm nữ sinh mỉm cười kêu cậu.

"Quý Bạch, cậu cũng tới à, là lại đây thương lượng tiết mục trong tiệc tối mừng người mới sao?"

Người nói chuyện là một bạn nữ tóc dài, giống như thác nước, vừa đen vừa thẳng, làn da trắng nõn, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, mặc váy vải bông màu trắng, một đôi mắt đen bóng, hướng về phía cậu chớp chớp mắt: "Tớ cũng vừa tan học đã bị kêu lên rồi."

Quý Bạch nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn có chút phản ứng không kịp.

Chú ý tới phản ứng của Quý Bạch, Trần An Nhiên có chút ủ rũ cụp đuôi mà thở dài, "Cậu không phải là không nhớ rõ tớ là ai đi?"

"Thật là," Trần An Nhiên hướng về phía cậu trừng mắt nhìn, hơi có chút tinh quái nói: "Mệt tớ còn vẫn luôn nhớ rõ cậu."

Vừa nói, vừa đi đến trước mặt Quý Bạch, hướng về phía cậu mà vươn tay: "Tớ là Trần An Nhiên, lớp 3 cách vách, trước kia chúng ta còn ở cùng một huấn luyện trong lớp, bây giờ cần phải nhớ kỹ."

Nghe cô nói như vậy, Quý Bạch mới chậm rãi nhớ lại, có chút xấu hổ, hướng về phía Trần An Nhiên gật gật đầu, "Xin lỗi a, đã nhớ kỹ."

Nhìn ra được Quý Bạch là thật sự không nhớ rõ cô.

Trần An Nhiên nhịn không được trong lòng có chút ảo não, tuy nhiên cô điều chỉnh lại rất nhanh, hướng về phía Quý Bạch chớp chớp mắt, "Không sao, dù sao chúng ta chuẩn bị hợp tác với nhau trong vài tiết mục."

Tuy rằng cậu đối với Trần An Nhiên ấn tượng không tồi, nhưng Quý Bạch ho khan một tiếng, trong đầu hiện ra mặt Hạ Trầm, cậu không muốn bởi vì bất cứ điều gì làm Hạ Trầm không vui, lắc lắc đầu, "Tớ hôm nay chính là vì chuyện này mà tới."

"Tớ không thể tham gia tiệc tối mừng người mới diễn xuất, xin lỗi."

Trần An Nhiên sửng sốt, "Vì cái gì a, cậu yên tâm, sẽ không ảnh hưởng học tập ——"

Vương Kiến Quốc nghe được, cũng bưng chén trà đi tới: "Làm sao vậy?"

Quý Bạch cười cười, gãi gãi cái ót mở miệng giải thích nói: "Em cũng không có sở trường gì đặc biệt, Từ Hạo đề cử, thật ra là muốn em lên đài biểu diễn, em phỏng chừng sẽ khẩn trương chết."

"Thầy Vương, nếu không thầy đổi người đi, em thật không quá thích hợp."

Lời còn chưa dứt, Trần An Nhiên cắn cắn môi, trong mắt hiện lên một tia mất mát, lại vẫn cứ hướng về phía Quý Bạch cười nói: "Không can sao nha, cậu đọc diễn cảm, tớ làm bạn nhảy, không cần có sở trường đặc biệt gì."

Quý Bạch vẫn cứ lắc đầu, lễ phép lại xa cách: "Thứ lỗi, tớ thật sự rất không thích hợp làm cái này."

Thấy Quý Bạch thái độ kiên quyết, Vương Kiến Quốc cũng không tiếp tục miễn cưỡng, vỗ vỗ bả vai Quý Bạch ôn hoà nói: "Không sao không sao, em cứ chuẩn bị tốt bài diễn thuyết kế tiếp là được."

"Quý Bạch, cậu có phải là chán ghét tớ?" Trần An Nhiên đột nhiên hạ thấp thanh âm, nhẹ giọng hỏi Quý Bạch.

Quý Bạch sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.

"Vậy cậu vì cái gì không cùng tớ tham gia tiệc tối mừng người mới a." Trần An Nhiên tựa giận mà nhìn Quý Bạch liếc mắt một cái, "Cậu nếu như không tham gia, tớ một người cũng không có biện pháp biểu diễn, chúng ta hai lớp khác nhau nhưng đều có không tiết mục lên báo."

"Đúng vậy." Vương Kiến Quốc có chút sầu, các trường vẫn luôn lấy thành tích để xưng trường học, nhưng giáo lãnh đạo cố tình lại dùng tiệc tối mừng người mới để hoạt động tích điểm làm mọi người không biết mệt.

Căn bản nghĩ rằng cùng lớp 3 cùng nhau kết hợp làm tiết mục có thể nhẹ nhàng lười biếng, hiện tại, phải làm như thế nào mới tốt.

"Này ở lớp học cũng chỉ còn một đám chả có sở trường gì đặc biệt..." Vương Kiến Quốc bưng chén trà vuốt ve vài cái, có chút mong đợi mà nhìn về phía Quý Bạch: "Quý Bạch à, hay là em liền với Trần An Nhiên cùng lên đi, đọc diễn cảm cũng không cần sở trường đặc biệt, rất đơn giản."

"Hai người các em một người là người đứng đầu toàn khối, người còn lại cũng nằm trong top 10." Vương Kiến Quốc nhịn không được cười, "Siêu cường tổ hợp là đây nha."

Quý Bạch vẫn cứ lắc đầu, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên bị một thanh âm đánh gãy.

"Báo cáo thầy giáo, em tới."

Quý Bạch ngơ ngẩn mà nhìn người từ bên ngoài đi vào, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Hạ Trầm mang chiếc quần dài, khoác lên người bộ đồng phục thể dục rộng thùng thình, cố tình ở trên người hắn lại mang phong thái khó có thể miêu tả: xa cách cùng lạnh nhạt. Hắn vốn dĩ thân cao chân dài, nhìn không ra biểu tình, cứ như vậy đi vào, lại nhiều thêm cảm giác thành thục cùng lãnh đạm mà học sinh bình thường không có.

Nhìn đến Hạ Trầm, Vương Kiến Quốc liên tưởng đến cái lúc mà hắn mặt không đổi sắc đánh gãy chân Phùng Hàn, ho khan một tiếng đem chén trà lên để lại trên bàn, "Hạ... Hạ Trầm a, em tới văn phòng có việc?"

Hạ Trầm nhìn Quý Bạch liếc mắt một cái, lại đem ánh mắt dừng ở trên người Vương Kiến Quốc, "Vâng."

"Thầy vừa rồi nói có hoạt động, em có thể tham gia."

Lời còn chưa dứt, đừng nói Vương Kiến Quốc, Quý Bạch cũng chưa kịp phản ứng, hơi giật mình mà nhìn hắn.

Hạ Trầm cư nhiên muốn tham gia tiệc tối mừng người mới?

Quý Bạch nuốt một ngụm nước miếng, nếu không phải những người khác cũng ở đây, cậu thậm chí sẽ véo mình một cái xem hiện tại có phải đang mơ hay không.

Vương Kiến Quốc cười gượng một tiếng, "Em là nói, em muốn tham gia biểu diễn ở tiệc tối mừng người mới sao?"

Bị hỏi quá nhiều, Hạ Trầm hơi hơi mất kiên nhẫn, mày nhăn lại, lại không có phát tác, dư quang dừng ở chỗ Quý Bạch hơi mở miệng, trên mặt có chút giật mình, hắn cong cong môi, đè xuống sự bực bội trong lòng, lãnh đạm mở miệng: "Vâng, em có thể đại diện lớp 1 diễn 1 tiết mục."

"Cái... Cái gì?" Vương Kiến Quốc nói lắp.

Nói giỡn, không nói đến Hạ Trầm là đại thiếu gia Hạ gia của A thành, riêng hắn cầm gậy gộc là có thể đem người gõ lên xương bánh chè thử xem bản lĩnh, Vương Kiến Quốc nào chịu tin hắn muốn lên đài biểu diễn?

Không đem sân khấu hủy đi mới là lạ.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không dám biểu lộ, Vương Kiến Quốc ho khan một tiếng, thử tính trong đầu mà mở miệng nói: "Là như thế này, Hạ Trầm a, em nếu có thể đại diện cho lớp chúng ta lên đài biểu diễn tiết mục, kia khẳng định là không còn gì tốt hơn."

"Bất quá em biểu diễn tiết mục gì, nếu muốn cũng phải cùng thầy nói trước một tiếng, thầy lại cùng trường học suy tính a, em nói có phải hay không?"

Hạ Trầm nhìn xung quanh một vòng, nhàn nhạt mở miệng: "Phòng âm nhạc ở chỗ nào?"

Vương Kiến Quốc chưa kịp phản ứng, Trần An Nhiên đã nhanh nhảu trả lời: "Tầng lầu này có, tớ mang cậu đi."

Nghe âm thanh thiếu nữ cất lên, Hạ Trầm liếc nhìn Trần An Nhiên một cái.

Bị ánh mắt đen nhánh đó nhìn vào, thấy cảm xúc không rõ lắm qua con ngươi nhìn thoáng qua, không biết vì cái gì, Trần An Nhiên trong lòng đột nhiên căng thẳng, theo bản năng có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt Hạ Trầm rất mau liền dời đi, Trần An Nhiên cũng không nghĩ nhiều.

Vương Kiến Quốc cùng Trần An Nhiên đi ở phía trước, Quý Bạch cùng Hạ Trầm đi ở phía sau.

"Sao anh lại tới đây," Quý Bạch mắt nhìn thẳng tiến phía trước, đè thấp thanh âm hỏi Hạ Trầm: "Tới phòng âm nhạc làm cái gì, anh sao lại đột nhiên muốn lên đài biểu diễn?"

Trên thực tế.

Kiếp trước cùng Hạ Trầm ở bên nhau mười năm, chưa bao giờ gặp qua hắn chơi nhạc cụ a.

Hạ Trầm lắc lắc đầu, không có câu trả lời cho vấn đề của Quý Bạch, chỉ nâng tay lên xoa xoa tóc Quý Bạch, nhàn nhạt mở miệng nói: "Anh lên đài biểu diễn, em không phải không cần đi sao?"

Quý Bạch trong lòng ấm áp, liền không để ý tay Hạ Trầm cứ để trên đầu mình, không nghĩ tới một màn này vừa vặn lọt vào mắt Trần An Nhiên mới quay lại nhìn.

Đôi lông mày hơi hơi nhích lên, lắc lắc đầu, không thấy nơi nào có vấn đề, nhưng tổng thể vẫn cảm thấy quái quái.

Phòng âm nhạc.

Hạ Trầm nhìn lướt qua, tầm mắt dừng ở chiếc dương cầm phủ bao vải tơ tằm màu hồng nhung trong góc.

Xốc lớp vỏ tơ màu hồng nhung lên, mở nắp dương cầm, ngồi xuống.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống mấy cái dây, thử một chút âm sắc của dương cầm, quay đầu lại nhìn Quý Bạch một cái.

Sau đó thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng trên những phím đàn.

Âm thanh đầu tiên phát ra, tất cả mọi người im lặng.

Âm thanh dương cầm cứ trong trẻo như nước chảy mây trôi, đầu ngón tay Hạ Trầm ở trên phím đàn cứ thế ấn xuống, tạo nên giao điệu du dương mà sâu lắng.

Từ góc độ đứng của Quý Bạch, sống lưng Hạ Trầm thẳng thắn, cánh tay uốn lượn, sườn mặt có chút mông lung không rõ biểu tình, hơi thở âm trầm của ngày thường phai nhạt vài phần, chỉ cảm thấy như là tất cả ánh đèn tụ lại 1 chỗ, anh tuấn một cách kỳ lạ.

Cho dù là một người hoàn toàn không hiểu gì về dương cầm, vẫn có thể nghe được ra Hạ Trầm giờ này khắc này đánh đàn, là một khúc dương cầm rất khó, cố tình hắn lại đạt đến mức tuyệt hảo, như là một diễn tấu gia trời sinh.

Một khúc đàn kết thúc.

Hạ Trầm đứng dậy, khép lại nắp dương cầm, nhìn về phía Vương Kiến Quốc, biểu tình vẫn cứ nhàn nhạt, "Như vậy có thể không ạ?"

Vương Kiến Quốc vội vàng gật đầu, "Có thể có thể, đương nhiên có thể."

Hạ Trầm nhìn phía Quý Bạch, "Về phòng học?"

Quý Bạch không ngừng gật đầu.

Hai người sóng vai mà đi, Quý Bạch nhẹ giọng hỏi Hạ Trầm: "Vừa rồi anh đàn rất tốt, nghe rất hay."

Hạ Trầm quay đầu lại, cong cong môi, cảm xúc không rõ ràng, "Rất tốt sao?"

Quý Bạch liên tục gật đầu, hồi tưởng bộ dáng đàn dương cầm mới vừa rồi của Hạ Trầm, đôi mắt sáng lên, "Thật sự thực tốt, giống như là... giống như là ánh sáng đều ở trên người của anh."

Hạ Trầm nhìn cậu, trong nháy mắt, có chút hoảng hốt.

Hắn vì cái gì lại đàn dương cầm.

Bất quá là bởi vì, thời điểm ở viện phúc lợi, có một lần vì nghênh đón lãnh đạo thành phố tới đây kiểm tra, viện phúc lợi một buổi biểu diễn.

Khi đó trên đài có một cậu thanh niên đàn dương cầm.

Dương cầm của viện phúc lợi không tốt, chàng trai đàn đến gập ghềnh, nhưng Quý Bạch ngồi ở dưới khán đài lại xem đến mức thực nghiêm túc, liên tiếp vỗ tay, lôi kéo quần áo hắn, sử dụng chất giọng đầy tính trẻ con mà nói "Ca ca, anh đàn thật là dễ nghe a".

Khi đó a.

Hạ Trầm nhìn ý cười trong mắt Quý Bạch, nhịn không được liền muốn che đôi mắt cậu lại, không cho phép cậu nhìn người khác, càng không cho phép cậu khen người khác.

Nhưng chung quy vẫn là không bỏ được.

Tới sau này, Quý Bạch bị người nhận nuôi, hắn bị mang về Hạ gia.

Hắn nói Hạ Đông Dục tìm cho hắn một giáo viên dương cầm giỏi, luyện tập không biết ngày đêm, nghĩ đến một ngày nào đó hắn tìm được Quý Bạch, có thể đàn cho cậu nghe, có thể cho cậu giống khi còn nhỏ vậy, đem ánh mắt, sự ngưỡng mộ đều đặt ở trên người hắn.

Nhưng ở kiếp trước, hắn còn chưa kịp làm gì, Quý Bạch đã bị tai nạn xe cộ, hôn mê, mười năm không tỉnh.

Mất đi người nghe, hắn mười năm không chạm qua dương cầm.

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Trầm: May mà có thể lại tới một lần, còn kịp, đàn cho em nghe.


__________________________________

Ehehehe xin lỗi vì lặn hơi lâu vì dạo rồi tinh thần tui không ổn lắm... Nhưng mà bây giowf chắc là sẽ đăng chap ổn định đọooooo. Đừng quên tui nhe :((((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip