Chương 12: Đùa giỡn lưu manh

Đầu của Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng.

Mùi hương trên người Kim Thái Hanh quanh quẩn bên hô hấp của cậu, nồng đậm lại vương vấn, khi trái tim cậu đập loạn xạ còn có chút choáng váng, cảm thấy lực ôm của Kim Thái Hanh ôm cậu dường như siết chặt lại một chút.

Cậu đột nhiên nghĩ đến kiếp trước.

Kiếp trước khi cậu biến thành một con mèo, ngồi xổm trên mặt đất nhìn hắn gần như điên cuồng ôm chầm lấy cơ thể thực vật đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, khi ấy trong lòng cậu có vô số cảm giác hâm mộ khó nói nên lời.

Hiện tại thì cuối cùng cũng đã thực hiện được.

Vì thế Điền Chính Quốc do dự thử thăm dò, cậu run rẩy vươn tay, học theo tư thế của Kim Thái Hanh, leo lên trên phía sau lưng của người này rồi nhẹ nhàng thu tay lại.

Sau đó cậu cũng cảm thấy được Kim Thái Hanh ôm chặt lấy cậu một lần nữa.

Cậu bị hắn ôm đến nổi có chút khó thở, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông ra, cậu rầu rĩ đặt cằm lên vai của Kim Thái Hanh: "… Nếu cậu cứ ôm như vậy nữa, có lẽ tôi sẽ không thở được mất…"

Hắn hơi thả lỏng cánh tay, nhưng không có lập tức buông cậu ra.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn khó hiểu vang lên trên đỉnh đầu Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nhẹ giọng nói: "Ôm thêm một chút nữa thôi."

Khuôn mặt của Điền Chính Quốc lập tức đỏ bừng. Nhưng không có từ chối, tùy ý để Kim Thái Hanh ôm cậu như vậy.

Không biết đã qua bao lâu.

Cậu đỏ mặt đẩy Kim Thái Hanh ra: "Đi thôi, sắp… Sắp tắt đèn rồi."

Hắn không động đậy gì.

Cậu do dự một chút, giọng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy được: "Trở về ký túc xá… Trở về ký túc xá cũng có thể ôm tiếp —— "

Trên sân thể dục vô cùng yên tĩnh.

Kim Thái Hanh đương nhiên nghe rõ những lời của Điền Chính Quốc vừa nói, hai mắt lại tối hơn vài phần, cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc, hít sâu một hơi rồi nhếch môi.

"Vậy đi thôi, chúng ta trở về."

Lúc này trông Kim Thái Hanh vô cùng tốt. Vẻ hung ác, nham hiểm và lệ ý ban ngày đã tản đi, nở một nụ cười nhẹ là tựa như vạn đóa hoa đào nở ra, đôi mắt đen nhánh trông như biển hồ đầy mê hoặc, lại mang theo tính xâm lược nguy hiểm, Điền Chính Quốc nhất thời bị hoa mắt, lúng túng gật đầu.

Sau đó Kim Thái Hanh nhân cơ hội này nắm lấy tay của cậu.

"Chúng ta…" cậu nuốt ngụm nước miếng, cố gắng khiến cho trái tim đang đập loạn xạ của mình bình tĩnh trở lại, giả vờ như không có việc gì, tự nhiên mở miệng nói: "Tiến độ của chúng ta có phải quá nhanh không?"

"Lúc này chỉ vừa mới ở bên nhau thôi ——" Mặc dù cậu rất thích như vậy…

Con ngươi của Kim Thái Hanh lóe lên.

Tay của cậu mềm mại hơn so với hắn, cũng nhỏ hơn so với hắn, vì thế khi nắm tay như vậy có cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến nỗi Kim Thái Hanh hoàn toàn không muốn buông ra.

Nhưng Điền Chính Quốc lại hỏi hắn, tiến độ như vậy có phải quá nhanh không.

Từ góc độ của hắn nhìn qua, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng đến nỗi khiến cho người ta không thể rời mắt được, lại tựa như có chút mê mang cùng hoảng sợ.

Hắn rũ mắt xuống, yết hầu hơi cử động, kiềm chế lại dục vọng đang điên cuồng gào thét trong lòng mình, hắn nhẹ nhàng buông tay ra.

Điền Chính Quốc: "..." Tôi chỉ là khách sáo một chút thôiiii, cậu không cần buông tay đâuuuu! ! !

Cậu không nhịn được điên cuồng gào thét ở trong lòng, sau khi sánh vai với cùng Kim Thái Hanh đi được vài bước, Điền Chính Quốc hít sâu một hơi rồi thầm đếm: 1, 2, 3…

Sau đó cậu vươn tay ra, thử thăm dò đụng trúng cánh tay của Kim Thái Hanh.

Động tác của hắn khẽ dừng.

Con ngươi tối đen yên lặng dừng trên người Điền Chính Quốc.

Hai người đối diện nhau, Điền Chính Quốc giả vờ như không có việc gì: "Cậu nhìn cái gì… Đi nhanh lên một chút đi."

Kim Thái Hanh thấp giọng cười.

Hắn ừ một tiếng, tiếp tục nắm chặt lấy tay của cậu.

Đang định nói cái gì đó, đột nhiên một ánh đèn pin chiếu về phía bọn họ.

"Lớp nào đấy!"

"Tắt đèn rồi mà sao còn ở trên sân thể dục không quay về hả!"

"Các cậu đứng lại cho tôi!"

Cậu nhìn Kim Thái Hanh một cái rồi lập tức phản ứng lại, nhìn khắp nơi xung quanh không có chỗ nào có thể trốn, cậu bắt đầu luống cuống: "Xong rồi xong rồi, bảo vệ nhất định đã nhìn thấy chúng ta, làm sao bây giờ —— "

Kim Thái Hanh nhìn về phía bảo vệ, trông như đang mỉm cười: "Nếu bị bắt được thì có làm sao không?"

"Trí Viễn rất nghiêm khắc, nếu như bị bắt được thì ngày mai chắc chắn cả trường sẽ biết chúng ta buổi tối không trở về ký túc —— "

Từ "Xá" còn chưa nói xong, Kim Thái Hanh đã nắm lấy tay Điền Chính Quốc chạy về phía tòa nhà dạy học gần nhất.

Chạy trốn rất nhanh.

Bên tai toàn là tiếng gió vù vù, phía sau còn có tiếng hô vô cùng tức giận của bảo vệ.

Trái tim Điền Chính Quốc đập vô cùng nhanh, được Kim Thái Hanh nắm lấy tay chạy như vậy, trong nhất thời cậu không nghĩ ra được cái gì nữa, chỉ cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt cũng chỉ nhìn mỗi người trước mắt này thôi.

"Lỡ như bị bác ấy phát hiện thì làm sao đây?" Kim Thái Hanh kéo cậu đến một chỗ ngoặt ở phía cầu thang lầu một rồi dừng tại đó, Điền Chính Quốc nhỏ giọng hỏi.

"Suỵt ——" Kim Thái Hanh đặt tay trên môi của Điền Chính Quốc, ánh mắt ra hiệu cậu đừng lên tiếng, sau đó kéo cậu đến một góc, dùng thân thể của mình che cậu lại.

Cậu ngẩn ra.

"Tiếng bước chân đang đến đây." Kim Thái Hanh thấp giọng nói: "Cậu mặc áo trắng nên nhìn rất rõ."

Nhìn chiếc áo của mình trong bóng tối đặc biệt rõ ràng, Điền Chính Quốc phẫn nộ vỗ ngực, lúc đang chuẩn bị khen Kim Thái Hanh suy xét chu đáo, đột nhiên ý thức được khoảng cách hiện tại của hai người bọn họ.

Vì che cậu lại nên tư thế của Kim Thái Hanh gần như dán lên người của Điền Chính Quốc. Không có ôm chầm, nhưng hai người mặt đối mặt, mặt dán mặt với nhau như vậy.

Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hô hấp của Kim Thái Hanh.

Tiếng bước chân của bảo vệ ngày càng gần, trái tim của Điền Chính Quốc đập thình thịch, đập càng lúc càng nhanh hơn, tựa như ý thức được cái gì đó, Kim Thái Hanh hơi cúi đầu xuống, đối diện với cậu.

Trong bóng đêm, đường nét của Kim Thái Hanh nửa sáng nửa tối, đôi mắt tối đen lại sáng ngời, bị hắn nhìn như vậy khiến Điền Chính Quốc chỉ hận hiện tại không thể lập tức thét lên

Không biết đã qua bao lâu.

Rốt cuộc Kim Thái Hanh cũng lùi lại nửa bước: "Bảo vệ đi rồi."

"À… Được!" Điền Chính Quốc ho khan một tiếng, hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt có chút không được tự nhiên gãi tóc, sau đó gật đầu: "Vậy đi thôi."

Hắn nhếch môi một cái, tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Điền  Chính Quốc, không có lập tức nhường đường.

Cậu có chút khó hiểu, nhìn về phía bên ngoài: "Làm sao vậy, bảo vệ trở lại à?"

"Chờ thêm một chút nữa." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng lắc đầu.

Cậu càng không thể hiểu nổi, đang muốn mở miệng tiếp tục hỏi thì giây tiếp theo, cậu theo tầm mắt của Kim Thái Hanh nhìn xuống.

Hắn nhếch môi một cái, hai mắt sâu xa đầy ẩn ý: "Chờ tôi… Bình tĩnh lại một chút."

Sau khi ý thức được vì sao lúc này Kim Thái Hanh đang gặp "Bất tiện", Điền Chính Quốc lập tức lùi ra sau, khuôn mặt của cậu trong nháy mặt lại đỏ bừng lần thứ hai, nhiệt độ của không gian nhỏ hẹp này cũng đột nhiên tăng lên vài phần:

"........Vậy chờ một chút nữa đi… Nói không chừng chút nữa bảo vệ sẽ quay trở lại đó."

A a a a!

Kim Thái Hanh đây là đang đùa giỡn lưu manh sao!

Bất tiện cái gì chứuu!

Cậu có chút phát điên, rồi lại không nhịn được cảm thấy phía bụng dưới của mình cũng bắt đầu căng tức và nóng lên.

Cậu mím môi, có chút ngượng ngùng.

May mắn là thời gian Kim Thái Hanh"Bình tĩnh" không lâu lắm, khi hai người rời khỏi nơi nhỏ hẹp ở phía góc cầu thang, Điền Chính Quốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vừa đi đến ký túc xá, vừa yên lặng oán thầm ở trong lòng, yêu đương cái gì chứ, thật là hao tâm tổn trí mà!

Sau khi trở lại ký túc xá, Điền Chính Quốc mới đột nhiên phát hiện ra.

Mối quan hệ của cậu với Kim Thái Hanh không chỉ là ở bên nhau rồi sau đó lập tức nắm tay ôm nhau, mà còn mối quan hệ "Ở chung" với nhau nữa.

Tiến độ này không chỉ là hơi nhanh một chút, mà càng giống như đang ngồi trên tàu sân bay vậy đó!

Trong đầu hiện lên những suy nghĩ này nọ, Điền Chính Quốc suýt chút nữa đã bị sặc bởi chính nước miếng của mình, nhưng lại không nhịn được cười ngây ngô.

Kim Thái Hanh nhìn cậu, có hơi khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Cậu vội vàng lắc đầu: "Không có gì không có gì, tôi…Tôi đi tắm trước đây." Nói xong, cậu nhanh chóng lấy bộ quần áo vừa giặt từ tủ quần áo ra, sau đó tựa như một cơn gió chạy vụt tới phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Kim Thái Hanh đứng ở tại chỗ nhìn những động tác liên tiếp này của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Những chuyện đã xảy ra vào đêm nay đối với hắn mà nói tựa như một giấc mơ vậy. Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, Điền Chính Quốc nói với hắn, cậu thích hắn.

Cậu thích hắn.

Kim Thái Hanh thở phào một hơi, không khỏi có chút thất thần.

Trong đôi mắt tối đen hiện lên một chút cố chấp cùng tối tăm, nếu như đây là một giấc mơ mà nói, thì Kim Thái Hanh hy vọng hắn sẽ ở mãi trong giấc mơ đẹp đẽ này, không bao giờ tỉnh lại.

Điền Chính Quốc tắm xong thì tới lượt Kim Thái Hanh, xuất phát từ nguyên nhân mờ mịt nào đó, Điền Chính Quốc không có lập tức trên giường, hai mắt của cậu chớp chớp, kéo cái ghế ngay cạnh bàn học ra, chọn một quyển sách, ngồi xuống rồi bật đèn bàn lên.

Vì thế khi Kim Thái Hanh tắm xong rồi đi ra thì chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Thiếu niên sạch sẽ với mái tóc hơi ẩm ướt, ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp đẹp tựa như một bức tranh.

Con ngươi của Kim Thái Hanh hơi lóe lên, yết hầu của hắn hơi cử động, tiến lên một bước rồi khàn giọng hỏi người kia: "Sao còn chưa đi ngủ?"

Điền Chính Quốc: "Tôi chờ cậu."

"Lúc trước đã đồng ý với cậu là khi trở về sẽ ôm ——" cậu cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh và tự nhiên nhất để nói ra những lời này:

"Con người của tôi khi đã nói thì tuyệt đối sẽ giữ lời —— "

Lời còn chưa dứt. Kim Thái Hanh đã tiến lên một bước, ôm người này vào trong ngực.

Mùi sữa tắm tươi mát lẫn với mùi hương trên người Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc cảm thấy đầu óc của mình lại có chút mơ màng không tỉnh táo.

Nhịp tim vẫn đập rất nhanh giống như cũ, nhưng mà… Cậu lại rất thích.

Cậu vươn tay đáp lại cái ôm của Kim Thái Hanh. Cậu mấp máy đôi môi có chút khô khốc, thăm dò thử dựa đầu vào bả vai của Kim Thái Hanh, lắng nghe nhịp tim vững vàng của hắn mà không có chút trở ngại nào.

"Những lời tôi nói là thật, tôi thật sự rất thích cậu."

Cậu nhẹ giọng nói: "Có lẽ cậu cảm thấy chúng ta chỉ mới quen biết được vài ngày." Nhưng mà ở trong lòng tôi, đã quen biết được mười năm rồi.

"Chúng ta như này có tính là ở bên nhau không?" Điền Chính Quốc cách một khoảng cách với Kim Thái Hanh, cậu cứ nhìn hắn không chớp mắt.

Hai mắt đối diện với nhau.

Con ngươi tối đen của Kim Thái Hanh chứa đầy những cảm xúc sâu thẳm, rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng gật đầu: "Tính, cái gì cũng tính."

Trăm triệu lần không nghĩ tới cả đợi nửa ngày trời lại nhận được một đáp án như vậy, Điền Chính Quốc không nhịn được mỉm cười: "Cái gì cũng tính là sao chứ."

Kim Thái Hanh nhìn cậu, hầu kết hơi cử động, giơ tay lên che lại đôi mắt của Điền Chính Quốc.

Cậu ngẩn ra, có chút khó hiểu.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Kim Thái Hanh vang lên trên đỉnh đầu: "Điền Chính Quốc, tôi ăn nói vụng về."

"Nếu cậu còn nhìn tôi như vậy, có khả năng là tôi sẽ không nhịn được."

"Không nhịn được cho cậu dạy tôi."

Lúc đầu Điền Chính Quốc không nghe hiểu gì, mở miệng, lông mi chạm đến lòng bàn tay của Kim Thái Hanh, thời điểm còn đang khó hiểu hắn muốn mình dạy cái gì, thì bỗng nhiên phúc chí tâm linh*.

(*) Phúc chí tâm linh 福至心灵: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Ăn nói vụng về… Muốn cậu dạy dỗ hắn.

Dạy như thế nào chứ, miệng đối miệng ư!

Sắc mặt của Điền Chính Quốc vô cùng mất tự nhiên, cậu ho khan một tiếng, giả vờ như hoàn toàn không nghe hiểu, nhìn thoáng qua đồng hồ đặt treo trên tường: "Mau… Mau ngủ đi."

Hắn cười khẽ, tiếng cười trầm thấp dưới ánh đèn lờ mờ của ký túc xá, có vẻ đặc biệt gợi cảm cùng hấp dẫn, Điền Chính Quốc không nhịn được cảm thấy có chút nóng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cầm cái ly đặt trên bàn lên rồi uống một hơi: "Tôi… Tôi ngủ trước đây."

Kim Thái Hanh ừ một tiếng.

Trong nháy mắt khi Điền Chính Quốc xoay người ấy, hắn vươn tay, giữ chặt lấy tay của cậu, sau đó nhẹ nhàng kéo người lại đến trước mặt mình.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ trên trán của cậu.

Điền Chính Quốc: "! ! !" Phạm quyyy!

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, rất thẳng thắn và thành thật: "Tôi không nhịn được."

Điền Chính Quốc mở miệng, giống như vẫn còn muốn nói cái gì đó, giây tiếp theo Kim Thái Hanh đã thở phào một hơi, giơ tay lên xoa xoa tóc của vau6, giọng nói ôn nhu: "Mau đi ngủ đi, không còn sớm nữa."

Nếu như vẫn không ngủ, có khả năng là hắn thật sự sẽ không nhịn được.

Không chỉ là một nụ hôn trán tựa như chuồn chuồn lướt qua như thế này thôi đâu.

Gần như mọi tế bào trong hắn đều đang gào thét lên rằng muốn khóa cậu lại, ấn cậu ở trên giường, hung hăng tùy ý  ——

Áp xuống tất cả những cảm xúc âm u và tối tăm trong mắt, Kim Thái Hanh rũ mắt xuống: "Tôi cũng đi ngủ đây."

Vì thế, một đêm ngon giấc.

Ngày tiếp theo.

Cậu với Kim Thái Hanh mới vừa bước vào phòng học, Phác Trí Mẫn đã vô cùng phấn khích chạy lại đây.

"Chính Quốc Chính Quốc, tôi nói với cậu một tin tức tốt!"

Cậu có chút khó hiểu nhìn người trước mặt, ngồi xuống lấy sách vở từ trong cặp ra rồi sau đó mới mở miệng nói: "Làm sao vậy?"

"Chính là bữa tiệc tối chào đón người mới của năm nay đó!" Phác Trí Mẫn cười: "Vừa nãy Vương Kiến Quốc lại đây nói, lớp 3 bên cạnh đang chuẩn bị một tiết mục, muốn chúng ta hợp tác chung."

"Cái này thì có liên quan gì đến tôi chứ." Điền Chính Quốc lắc đầu, không hiểu ý của cậu ta lắm.

"Người tham gia tiết mục của lớp 3  chính là Trần An Nhiên đó!" Phác Trí Mẫn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Điền Chính Quốc: "Tôi nghe nói đây không phải là tiết mục khó gì đâu, chỉ là đọc diễn cảm một bài thơ thôi, chẳng qua là muốn nam nữ cùng phối hợp."

"Mà lớp chúng ta thì làm gì có học sinh năng khiếu chứ, Vương Kiến Quốc vì muốn cho đỡ rắc rối, nên đã chủ động tới tìm lớp 3, sau đó muốn chọn một nam sinh trong lớp chúng ta cùng nhau phối hợp."

"Tôi đã chủ động đề cử cậu với  Vương Kiến Quốc đó, hehe." Phác Trí Mẫn vỗ vỗ ngực: "Anh em đầy nghĩa khí!"

"Tôi đã nói với cậu, Trần An Nhiên có khả năng là thích cậu đó, nếu hai người các cậu về sau mỗi ngày đều ở chung một chỗ cùng nhau tập luyện, chậc chậc…" Cậu ta càng nói càng hưng phấn, càng nói càng không có điểm dừng.

Vẻ mặt của Điền Chính Quốc trong nháy mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu sang nhìn khuôn mặt của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn cậu.

"Cậu đừng nghe cậu ấy nói bừa, tôi —— "

Lời còn chưa dứt, Điền Chính Quốc: "! ! !"

Kim Thái Hanh nắm lấy tay của cậu ở phía dưới gầm bàn.

Vành tai của Điền Chính Quốc lập tức ửng đỏ, nhìn bốn phía xung quanh, thấy ở bên cạnh không có người nào đang nhìn bọn họ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của cậu, sau đó ánh mắt dừng trên người Phác Trí Mẫn vẫn đang không ngừng nói giống như cũ.

"Cậu vừa mới nói… Cậu đề cử Điền Chính Quốc và Trần An Nhiên cùng tham gia bữa tiệc chào đón người mới à?"

Đột nhiên bị cắt ngang, Phác Trí Mẫn sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Ờ… Đúng vậy."

Hắn hơi nghiêng đầu sang, không cho Điền Chính Quốc nhìn hắn, lúc này đây trong mắt Kim Thái Hanh đều tràn ngập lạnh lẽo cùng lệ khí, hơi rũ mắt xuống, nhìn về phía Phác Trí Mẫn rồi nhẹ nhàng giễu cợt một tiếng: "Ai kêu cậu đề cử?"

Sau khi nói xong, Phác Trí Mẫn ngây ngẩn cả người.

Kim Thái Hanh cũng dừng lại một chút, hắn hít sâu một hơi, kiềm chế lại lệ ý đang trào dâng trong lòng, quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, hầu kết nhúc nhích vài cái, trong ánh mắt nhất thời hiện lên vẻ chần chờ.

Liệu Quốc Quốc có cảm thấy hắn quản quá nhiều hay không?

---

Tác giả có lời muốn nói: Trí Mẫn đáng thương…

Mọi người đừng hiểu lầm nha, tính cách của Kim Thái Hanh chính là như vậy, ngoại trừ Điền Chính Quốc, ai hắn cũng đều không thèm để ý.

Nhưng mà Điền Chính Quốc sẽ từ từ thay đổi hắn, mọi người yên tâm.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip