Chương 8: Tôi không thích phụ nữ


Lần đầu tiên Kim Thái Hanh gặp Điền Chính Quốc là trong trại trẻ mồ côi ở thành phố F.

Kim Thái Hanh không lớn lên từ nhỏ ở Kim gia. Năm đó cậu cả của Kim gia là Kim Bái, không để ý đến phản đối của Kim Đông Dục mà yêu một người phụ nữ gia thể bình thường tên là Nguyễn Tư Bùi.

Kim Bái anh tuấn phong lưu, Nguyễn Tư Bùi lại xinh đẹp động lòng người, hai người rất nhanh đã rơi vào lưới tình rồi kết hôn.

Chàng hoàng tử cùng cô bé Lọ Lem đến bên nhau, lúc ấy có không biết bao nhiêu người hâm mộ hai người họ.

Sau khi kết hôn, Nguyễn Tư Bùi rất nhanh đã mang thai sinh rồi ra Kim Thái Hanh,hai người trải qua hai năm hạnh phúc tựa như trong truyện cổ tích. Nhưng rất nhanh, cuộc hôn nhân của Nguyễn Tư Bùi và Kim Bái bắt đầu xuất hiện những nguy cơ.

Kim Bái ngay từ đầu đã bị hấp dẫn bởi khí chất độc đáo trên người của Nguyễn Tư Bùi, nhưng dù vậy, bên người cậu cả phong lưu của Kim gia lại không bao giờ thiếu những người phụ nữ muôn hình muôn vẻ.

Vì thế, Nguyễn Tư Bùi điên lên. Cô vốn nhạy cảm hay suy nghĩ, tính cách lại cố chấp, ngày ngày đối mặt với căn biệt thự trống rỗng, còn chồng thì suốt ngày lêu lổng ở bên ngoài, tinh thần của cô dần trở nên suy sụp.

Cô bắt đầu cuồng loạn cãi nhau với Kim Bái, rồi tự tra tấn bản thân tựa như một bệnh nhân tâm thần. Kim Bái không thể hiểu được tâm tình của Nguyễn Tư Bùi, ban đầu thì còn kiên nhẫn, ôn nhu an ủi cô, nhưng về sau, có một lần gã về nhà muộn liền bị Nguyễn Tư Bùi dùng bình hoa đập vào trán. Từ đó, gã triệt để không còn kiên nhẫn nữa, đề nghị ly hôn với Nguyễn Tư Bùi.

Kim Bái hứa là sẽ cho Nguyễn Tư Bùi một số tiền lớn, nhưng điều kiện tiên quyết là đứa con của Kim gia phải để cho người của Kim gia tự mình nuôi dưỡng, vì thế gã muốn giữ Kim Thái Hanh lại bên mình.

Thủ tục ly hôn đã dây dưa rất lâu. Ngay lúc mà Kim Bái cho rằng thái độ của Nguyễn Tư Bùi đã dịu đi và cuối cùng cũng đồng ý với những điều kiện của mình, thì Nguyễn Tư Bùi đã rời khỏi Kim gia trong một đêm mưa lớn, ném Kim Thái Hanh lúc ấy chỉ mới 3 tuổi ở trước cửa trại trẻ mồ côi trong thành phố F.

Sau đó cô viết di thư xong rồi dùng tư thế rất quyết tuyệt nhảy lầu tự sát. Sự việc này nhanh chóng lan ra thành một vụ gièm pha lớn khiến Kim Đông Dục tức giận đến nỗi vừa ra tay áp chế vụ việc, vừa dùng thủ đoạn lôi đình ép Kim Bái đến nước Mỹ. Nhưng điều kỳ lạ là, ông lại hoàn toàn không có ý định tìm Kim Thái Hanh đang ở bên ngoài về, Nguyễn Tư Bùi là một người điên.

Và đối với Kim Đông Dục mà nói, một đứa trẻ được sinh ra bởi một người phụ nữ như vậy tuyệt đối không xứng đáng để trở thành người thừa kế tương lai của Kim gia.

Kim Bái tuy rằng không ra gì, nhưng gã còn rất trẻ. Kim Đông Dục vẫn còn nhiều thời gian để tìm cho gã một người vợ thích hợp, sinh ra một đứa trẻ ưu tú. Vì thế, Kim Đông Dục đối với đứa cháu trai biến mất này của mình làm như không thấy, thờ ơ lạnh nhạt tùy ý để hắn ở trong trại trẻ mồ côi suốt bốn năm, mãi đến khi Kim Bái ở nước ngoài cùng với đám bạn lêu lổng uống rượu đua xe, ngoài ý muốn bỏ mạng trong một vụ tai nạn giao thông, Kim Đông Dục mới cực kỳ bi thương, đồng thời cũng nhớ đến đứa cháu trai bị ông bỏ quên ở một góc kia.

Sau đó, Kim Thái Hanh bị buộc phải quay trở về Kim gia, mà lúc hắn gặp được Điền Chính Quốc, chính là năm thứ ba hắn ở trong trại trẻ mồ côi.

Kim Thái Hanh từ khi còn nhỏ đã âm trầm quái gở khiến cho bọn trẻ trong đó ai cũng chán ghét và cô lập hắn, may mắn là Kim Thái Hanh cũng không thèm để ý mấy, suốt ngày một thân một mình, càng trở nên trầm mặc hơn.

Hắn gặp được Điền Chính Quốc chính là ở trong nhà ăn của trại trẻ mồ côi. Lúc ấy Kim Thái Hanh đang cầm dĩa ăn, lúc hắn đang định lấy miếng chân gà cuối cùng thì một vài đứa trẻ lớn tuổi hơn đi lên chặn đường hắn từ phía sau.

Ban đầu chúng nó muốn Kim Thái Hanh giao chân gà trong dĩa ra, nhưng lúc sau lại không biết vì sao lại nhắc tới cha mẹ của Kim Thái Hanh.

"Một kẻ điên như mày thì bị cha mẹ vứt bỏ là phải!"

Giây tiếp theo, Kim Thái Hanh trực tiếp lấy cái dĩa trong tay đập lên đầu của đứa trẻ đang nói chuyện, một phát, hai phát, rồi ba phát.

Ra tay vừa quyết đoán vừa tàn bạo. Những đứa trẻ ở phía sau mất một lúc mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng gia nhập cuộc hỗn chiến, đến khi nhân viên của trại trẻ mồ côi chạy tới thì trên người của vài đứa trẻ đã dính máu.

Kim Thái Hanh vẫn còn nhớ rõ những ánh mắt của người khác khi đó nhìn của hắn, kinh hoàng, sợ hãi, xem thường… Tất cả mọi người đều cách hắn rất xa, tựa như đang tránh xa một kẻ điên.

"Anh làm rất đúng." Một giọng nói rụt rè vang lên, thiếu niên nho nhỏ gầy gò đứng bên cạnh Kim Thái Hanh, thăm dò mà nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh rồi lặp lại lần nữa: "Anh làm rất đúng."

"Anh có đau không?" Thiếu niên xa lạ có chút khó khăn lấy một viên đường từ trong túi tiền ra đưa cho Kim Thái Hanh:

"Cho anh ăn nè, rất ngọt, ăn xong… lập tức sẽ không đau nữa."

Đó là Điền Chính Quốc vừa mới chuyển đến trại trẻ mồ côi, khi ấy cậu chỉ mới 6 tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã nói với Kim Thái Hanh là hắn làm rất đúng, cậu nói cậu đã nghe thấy những đứa trẻ lớn tuổi hơn kia mắng hắn xứng đáng không có ba mẹ, cho nên hắn đánh bọn họ là không có sai.

Kim Thái Hanh đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ loại cảm giác nóng rực khi Điền Chính Quốc nhét viên đường gần bị chảy một ít vào trong tay của hắn. Nóng đến nỗi khiến mũi của hắn chua xót, toàn bộ linh hồn đều run rẩy.

Từ đó về sau, Điền Chính Quốc suốt ngày đều bám lấy Kim Thái Hanh, những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều sợ hắn, chỉ có mỗi Điền Chính Quốc là không sợ. Cậu không những không sợ mà còn suốt ngày quấn lấy lôi kéo hắn, gọi hắn là anh trai, nở một nụ cười thật tươi với hắn mà không có chút phòng bị nào.

Tuy rằng lúc ấy trên mặt của Kim Thái Hanh không có hiểu hiện gì, nhưng trong lòng nhất thời nảy lên một suy nghĩ, nếu có Điền Chính Quốc ở bên cạnh hắn thì cho dù là bị cha mẹ bỏ rơi thì chẳng sợ, cũng chẳng thèm quan tâm đến.

Nhưng không lâu sau thì Điền Chính Quốc đã được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Ngày phải rời đi, cậu bị dì bảo mẫu trong trại trẻ mồ côi gọi lên, sau đó hoàn thành những thủ tục cần thiết rồi giao cậu cho cặp vợ chồng nhận nuôi mang đi.

Cặp vợ chồng kia đối với Điền Chính Quốc vô cùng tốt, cũng rất ôn nhu, họ ngồi xổm xuống rồi lấy ra rất nhiều món đồ chơi đã chuẩn bị tỉ mỉ rồi đưa cho cậu chơi. Điền Chính Quốc ngồi trên băng ghế cười vô cùng vui vẻ, còn chia đồ chơi trên tay cho hắn cùng chơi nữa.

Kim Thái Hanh còn nhớ rõ Điền Chính Quốc nắm lấy tay hắn nói: "Anh ơi, dì nói với em là bây giờ em đã có gia đình rồi. Bọn họ còn nói trong nhà có rất nhiều đồ chơi như vậy, còn có rất nhiều thức ăn ngon nữa. Anh ơi, anh đi cùng với em đi."

Lúc ấy Điền Chính Quốc vừa ngây thơ lại vừa non nớt, đối với tương lai tràn ngập hi vọng.

Nhưng khi nhìn ánh mắt của cậu sáng lên, trong thế giới của Kim Thái Hanh ngay lúc đó lại trở nên tối tăm. Hắn là một đứa bị cha mẹ vứt bỏ, là một con quái vật không cần ai cứu chuộc, nhưng Điền Chính Quốc lại không như thế.

Cậu khát vọng một gia đình, cũng cần một mái ấm.

Vì thế, Kim Thái Hanh giơ tay lên xoa tóc của cậu, hắn rũ mắt xuống, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

"Cậu đi theo với bọn họ đi, sau này tôi sẽ đi tìm cậu, được không?"

Điền Chính Quốc khi đó rất nghiêm túc mà gật đầu, ngoắc tay một cái với hắn, trăm năm không đổi.

Trước khi đi, cậu ngồi ở trong xe dùng sức vẫy tay với hắn: "Anh ơi, em đi đây, anh nhất định phải tới tìm em đó nha!"

Ngày hôm ấy, Kim Thái Hanh chạy theo chiếc xe kia thật lâu, thật lâu, khi xe đã chạy thật xa, hoàn toàn không còn nhìn thấy nữa nhưng hắn vẫn cứ không chịu ngừng lại, lúc ngã xuống mặt đất, hắn có chút bực bội, hắn còn chưa kịp nói cho Điền Chính Quốc tên của hắn nữa.

Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đa số đều là bị cha mẹ vứt bỏ hoặc là không cẩn thận đi lạc, lớn tuổi hơn một chút thì có thể nhớ rõ tên của mình, còn nhỏ tuổi thì sẽ được những người trong trại trẻ mồ côi đặt tên cho.

Thời điểm Kim Thái Hanh bị Nguyễn Tư Bùi vứt ở trong đây chỉ mới ba tuổi. Hắn không nhận những cái tên người ta đặt cho hắn, cũng không có nói cho ai biết tên hắn là gì.

Kim Thái Hanh còn nhớ rõ, có lần Điền Chính Quốc chậm rãi từng nét từng nét một viết tên mình vào lòng bàn tay của hắn, nói: "Em tên là Điền Chính Quốc, còn anh thì sao?"

Khi đó Kim Thái Hanh mím môi, không nói một lời nào. Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ, hắn chán ghét Kim gia đã đưa hắn đến đây rồi lại hoàn toàn bỏ quên hắn.

Ba chữ Kim Thái Hanh này chính là miệng vết thương của hắn, cũng là điều cấm kỵ.

Thế nhưng về sau, trong mười năm tách khỏi cậu, hắn đã từng vô số lần trằn trọc, hối hận không kịp. Điền Chính Quốc còn nhớ hắn hay không?

Trong bóng tối, ánh mắt của Kim Thái Hanh nặng nề dừng trên người Điền Chính Quốc đang ngủ cách đó không xa.

Kiếp trước khi hắn bị Kim Đông Dục ép phải trở về Kim gia, hắn tốn mười mấy năm mới có thể từng bước một đi đến bên cạnh Điền Chính Quốc,nhưng còn chưa kịp để cho Điền Chính Quốc nhớ lại thì cậu đã ra tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh suốt mười năm trời.

Nhưng may mắn là hắn có thể trở về một lần nữa, hết thảy vẫn còn kịp.

Buổi sáng khi cậu thức dậy, trời vẫn còn chưa sáng. Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, đánh răng rửa mặt. Nhìn Kim Thái Hanh dường như vẫn còn đang ngủ, cậu nhanh chóng thay quần áo, mở cửa ký túc xá rồi đi ra ngoài.

Cậu muốn mua bữa sáng cho Kim Thái Hanh.

Trong trí nhớ của cậu, kiếp trước, Kim Thái Hanh thường xuyên bị đau dạ dày, đi khám thì nghe bác sĩ nói là bởi vì chế độ ăn uống không có quy luật tạo thành, lúc ấy cậu chỉ là một con mèo không thể nói chuyện, không có cách nào để khuyên nhủ người này ăn cơm cho tốt.

Đời này tất cả mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu, cậu tự cho rằng trên người mình đang gánh một trách nhiệm rất trọng đại.

Về phần mua bữa sáng xong thì sau đó nên giải thích với Kim Thái Hanh như thế nào…

Cậu ho khan một tiếng, ưỡn ngực, hai người đều ở chung một ký túc xá, cậu đi mua bữa sáng thuận tay mua thêm một phần nữa cho bạn cùng phòng là chuyện rất hợp tình hợp lý.

Sau khi mua bữa sáng xong thì Điền Chính Quốc đi về phía phòng học, còn chưa kịp đi tới thì đã thấy Phác Trí Mẫn đang cùng với một vài nam sinh đi lại đây. Nhìn thấy Điền Chính Quốc, hai mắt cậu ta sáng lên, đè thấp giọng vẫy tay với cậu: "Chính Quốc, cậu mau tới đây! Tôi đã nói với cậu cái này, chị Tần đến lớp của chúng ta đó!"

Cậu nhíu mày, nhìn phía Phác Trí Mẫn, có chút không rõ: "Chị Tần là ai?"

"Tần Dư Dao ấy!" Phác Trí Mẫn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ đùi: "Là nữ thần của Trí Viễn chúng ta đó! Cái này mà cậu còn không biết nữa…"

Cậu lắc đầu, không để ý lắm.

"Nghe nói chị ấy là đặc biệt đến tìm bạn ngồi cùng bàn mới của cậu đó." Phác Trí Mẫn rụt cổ lại: "May mắn là cậu đã đến rồi, tôi đã rất muốn tán nhảm từ lâu, nhưng mà lại có chút sợ Kim Thái Hanh—— "

"Đi đi đi, cậu đi vào lớp với tôi." Phác Trí Mẫn có chút khoa trương mà thở dài, "Nếu có thể nói chuyện với chị Tần một chút , sau đó thêm Wechat thì tốt rồi —— "

"… Tìm Kim Thái Hanh sao?" Điền Chính Quốc

mím môi, đi cùng với Phác Trí Mẫn vào trong phòng học.

Trong phòng học, Tần Dư Dao chúng tinh phủng nguyệt (1) được mọi người quay quanh ở chính giữa. Cô không có mặc đồng phục, trên người mặc một chiếc váy đen xinh xắn, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế, mái tóc được uốn xoăn cùng với lớp trang điểm nhẹ nhàng, trong đám nữ sinh tựa như hạc trong bầy gà, đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi.

(1): Chúng tinh phủng nguyệt (众星捧月): chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao  tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.

"Lần trước chưa nói được mấy câu thì em đã đi rồi." Tần Dư Dao bĩu môi với Kim Thái Hanh, tựa như hai người rất thân thiết: "Chị tìm em rất lâu đó. Em là cháu trai của Kim gia sao?" Tần Dư Dao chớp chớp mắt: "Trong lúc vô tình chị nghe thấy ba nhắc tới thì mới biết được thì ra hai nhà của chúng ta có quan hệ rất tốt."

Nói xong mấy câu này, xung quanh đều là một mảnh nhỏ giọng kinh hô, bàn tán.

Tần Dư Dao ở Trí Viễn vẫn luôn là một nhân vật nữ thần có tiếng, cao lĩnh chi hoa (2), không thể với tới, có ai đã từng gặp cô nói chuyện thân mật cùng với một nam sinh như vậy chưa?

(2) Cao lãnh chi hoa (高岭之花): Ý chỉ một đóa hoa đẹp nơi núi cao hiểm trở, thu hút mọi ánh nhìn từ con vật tới con người, nhưng họ chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể hỏi.

Điền Chính Quốc đứng ở cách đó không xa nắm chặt túi đồ ăn sáng trong tay, mím môi không có đi vào. Phác Trí Mẫn ôm ngực, vô cùng đau đớn: "Chính Quốc, bạn cùng bàn của cậu rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?"

Lúc này, Kim Thái Hanh hơi ngẩng đầu lên, tựa như cảm nhận được cái gì đó, liếc xéo qua thì nhìn thấy Điền Chính Quốc đang đứng ở cửa phòng học nhưng không có tiến vào. Thấy vẻ mặt Kim Thái Hanh có chút biến hóa, nội tâm của Tần Dư Dao có chút vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, tiến lên một bước, cách càng gần với Kim Thái Hanh.

Ánh mắt nhìn lướt qua những học sinh ở xung quanh, Tần Dư Dao chớp chớp mắt, tựa như đang làm nũng, mở miệng nói: "Hai nhà của chúng ta đều thân thiết như thế, nếu vậy thì quan hệ của chúng ta cũng rất tốt nhỉ? Về bữa tiệc tối chào đón tân sinh mà hôm qua chị đã nói —— "

"Tôi không thích phụ nữ." Kim Thái Hanh nâng mắt nhìn cậu đang đứng cách đó không xa, thu hồi lại tầm mắt, cuối cùng lẳng lặng mà nhìn Tần Dư Dao, ánh mắt không hề có chút gợn sóng nào, lạnh lùng tựa như đang nhìn một đồ vật nào đó chứ không phải con người.

Tần Dư Dao đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra thì vẻ mặt trở nên cứng ngắc, có chút không thể tin được cười lớn nói: "Em nói cái gì?"

"Tôi nói tôi không thích phụ nữ." Nghe được tiếng bàn tán liên tiếp từ phía xung quanh, Kim Thái Hanh hơi nhíu mày lại, trong con mắt tối đen lóe lên một tia không kiên nhẫn: "Cô có thể đi rồi."

Trong lòng Tần Dư Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô bất giác nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mục đích của cô đúng thật là không đơn thuần. Nếu như ngày hôm qua gặp được Kim Thái Hanh, cô chủ động bắt chuyện với hắn là bởi vì nhất thời tò mò cùng kinh diễm, nhưng hôm nay cô chủ động tìm đến lần thứ hai là bởi vì thân phận của hắn.

Sau khi từ Trần Thư nghe được tên của Kim Thái Hanh , cô cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ cả một buổi tối, đột nhiên lại nghĩ đến người thừa kế tương lai của Kim gia ở thành phố A cũng tên là Kim Thái Hanh.Tuy rằng Tần gia cũng là một gia tộc không tồi nhưng nếu so với Kim gia thì hoàn toàn là không đem được lên mặt bàn.

Diện mạo của Kim Thái Hanh vốn dĩ đã rất đẹp trai, nếu cô có thể khiến cho Kim Thái Hanh thích cô… Tần Dư Dao chưa bao giờ là một cô gái ngây thơ, cô từ rất sớm đã biết nên làm như thế nào mới có lợi nhất cho mình. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới hắn thế mà lại ở trước mặt mọi người nhục nhã cô như vậy.

Tần Dư Dao dùng sức cắm móng tay vào lòng bàn tay, dường như muốn nổi điên lên, nhưng cô chưa kịp nổi giận thì giây tiếp theo đã đối diện với ánh mắt của Kim Thái Hanh, một đôi mắt tối đen không có chút cảm xúc nào lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô.

Tần Dư Dao không khỏi lui về phía sau nửa bước, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy giống như bị con dã thú nào đó theo dõi, sống lưng lạnh toát. Cô mím môi, hơi há miệng ra. Một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười cứng ngắc.

"Em hiểu lầm rồi, chị…" Tần Dư Dao hít sâu vào một hơi, áp xuống những sự nhục nhã cùng sợ hãi trong lòng: "Chị không ý gì khác, chị chỉ là —— "

Kim Thái Hanh không thèm nhìn cô. Hắn đi tới phía bàn học của mình rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Điền Chính Quốc, vẫn là khuôn mặt không đổi sắc, hắn nói: "Sắp lên lên lớp rồi, cậu còn đứng đó làm gì?"

Ý thức được Kim Thái Hanh là đang nói chuyện với mình, Điền Chính Quốc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng lại, vội vàng gật đầu, nắm chặt lấy túi đồ ăn sáng rồi đi tới bàn của mình ngồi xuống. Tần Dư Dao đứng ở nơi đó, chật vật vô cùng.

Cô cắn chặt răng, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Phác Trí Mẫn đi ở phía sau, nhìn bóng dáng của Tần Dư Dao, lại nhìn về phía chỗ Kim Thái Hanh đang ngồi, không nhịn được há miệng, có chút khiếp sợ. Cậu ta nuốt nước miếng, lẩm bẩm:

"Đây lần đầu tiên nhìn thấy có người đối xử với Tần nữ thần như vậy…"

May là cậu ta vẫn luôn cảm thấy Kim Thái Hanh quá đáng sợ nên không dám tiếp xúc quá nhiều với hắn, lúc này lại không nhịn được mà quay đầu sang nhiều chuyện một câu: "Người anh em à, ngày mai cậu khẳng định sẽ vô cùng nổi tiếng ở trường."

"Vì từ chối hoa hậu giảng đường mà lại nghĩ ra được loại lý do này…" Phác Trí Mẫn thở dài một cái, còn muốn nói thêm cái gì đó thì Điền Chính Quốc đã nhanh chóng đánh gãy: "Nhanh đi về chỗ đi, giáo viên đến rồi kìa."

Sau khi Phác Trí Mẫn xoay người sang chỗ khác, Điền Chính Quốc mím môi rồi đưa túi đồ ăn sáng mình đang cầm đưa cho Kim Thái Hanh. "Tôi dậy khá sớm nên đã đi ăn sáng trước, sau đó thuận tiện mua một phần cho cậu —— "

Kim Thái Hanh vươn tay nhận lấy túi, những đốt ngón tay thon dài chạm vào tay Điền Chính Quốc, chỉ chạm một chút thôi đã khiến cho tim cậu đập vô cùng nhanh.

Cậu nghe thấy câu mà Kim Thái Hanh nói với Tần Dư Dao. Hắn nói hắn không thích phụ nữ.

Phác Trí Mẫn cho rằng Kim Thái Hanh vì từ chối Tần Dư Dao nên mới bịa ra một lý do, nhưng Điền Chính Quốc biết, lời mà hắn nói chính là sự thật.

Kim Thái Hanh cho tới bây giờ đều không thèm để ý đến ánh mắt của bất kì người nào, làm việc quái gở lại hung ác, hắn đối xử với Tần Dư Dao như vậy cũng không nằm ngoài dự kiến của cậu. Tuy biết rõ là như vậy nhưng khi nghe thấy Kim Thái Hanh nói hắn không thích phụ nữ, trái tim của Điền Chính Quốc vẫn cứ đập thình thịch, nhảy dựng lên.

Cổ họng của cậu có chút khô khốc, lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, trong đầu một mảnh lộn xộn. Lúc này chuông vào học vang lên, giáo viên đi vào, đứng trên bục chuẩn bị giảng bài. Điền Chính Quốc nhanh chóng xé một tờ giấy ra, viết vài chữ xuống, mím môi rồi sau đó đưa cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống nhìn thoáng qua. Trên tờ giấy viết: Cậu mới vừa nói cậu không thích phụ nữ, nghĩa là cậu thích đàn ông sao?

Nhìn vài chữ ngắn ngủn trên đó, đôi mắt của Kim Thái Hanh tối sầm lại một chút, hàng mi in thành hình bóng quạt lên đôi mắt hắn, cảm xúc u ám đang không ngừng trào dâng. Hắn cầm bút lên, viết một từ rồi đưa cho Điền Chính Quốc.

Đúng vậy, hắn không thích phụ nữ, hắn thích đàn ông.

Điền Chính Quốc sẽ vì vậy mà chán ghét hắn ư?

Vài giây ngắn ngủn trôi qua nhưng lại tưởng chừng như cả một thế kỷ. Cậu lại viết vài chữ nguệch ngoạc trên trên tờ giấy, nhìn thoáng qua giáo viên đang đứng trên bục, sau đó lại nhanh chóng truyền tờ giấy cho Kim Thái Hanh.

Lòng bàn tay của cậu thấm đẫm mồ hôi, tim đập nhanh đinh tai nhức óc. Cậu không dám nhìn vẻ mặt của Kim Thái Hanh, bởi vì trên tờ giấy viết:

Tôi cũng vậy. Tôi cũng, thích con trai.

--

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip