Chương 26
Edit: Lão Bạch.
“Chúc mừng, Tiểu hầu gia.”
Hạ Triều Sinh thật vất vả mới ho khan xong,không chút khí lực mà nói: “Làm phiền công công chạy tới chỗ ta một chuyến rồi.”
Hạ Triều Sinh nhận lấy thánh chỉ Trường Trung đưa, cũng nhớ mang máng, vị công công này vẫn chưa đi theo Mục Như Kỳ, mà là sau khi Lương Vương chết, mới không chút tiếng động nào lặng yên mà biến mất.
Người này không hề liên quan gì đến những chuyện sau này, Hạ Triều Sinh cũng đối đáp lại cũng bình thường, lời nói khách sáo là xong, làm Hạ Hoa đang ngồi ăn dưa cũng ngạc nhiên, liền xoay người đi tìm Mục Như Quy.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng là thánh chỉ đã nói là sẽ tổ chức hôn lễ sớm hơn kỳ hạn, nhưng biểu tình của Mục Như Quy cư nhiên so với y mấy ngày trước đây càng tỏ ra sống chết cũng không muốn lấy người, càng đáng sợ hơn.
Hạ Triều Sinh mơ hồ sinh ra cảm giác không đúng, khi muốn tìm Mục Như Quy, Hắc Thất cư nhiên lại ngăn đón y, không cho y tiến vào trong trướng.
“Tiểu hầu gia.” Hắc Thất cười hì hì đúng ở trước trướng nói, “Vương gia đang thay quần áo ở bên trong.”
“Thay quần áo?” Hạ Triều Sinh sửng sốt, “Vì sao phải thay quần áo?”
Hắc Thất “Ha” lên một tiếng: “Tiểu hầu gia, việc của chủ tử, thuộc hạ sao có thể biết?”
Hạ Triều Sinh bị ngăn bên ngoài, chỉa biết cắn môi do dự một lát, cảm thấy giọng nói của chính mình khi nói chuyện Cửu thúc có thể nghe thấy được: “Vậy ta đây…… Đợi chút lại đến.”
Mục Như Quy đích xác là có thể nghe thấy được tiếng nói của Hạ Triều Sinh.
Y đứng ở ngoài trướng, nhìn chằm chằm từng người từng bóng người đi qua lại , ánh mắt cố để bình tĩnh, nhưng khi nhìn kỹ, mới có thể nhìn thấy bên trong đang không ngừng gợn nên sóng triều.
Mây đen dần nổi, mưa gió sắp đến, trên mỗi tầng mây đều chịu một lớp áp lực mỏng đến đau đớn.
Hạ Triều Sinh cảm thấy bản thân mình rất áp lực, áp lực đến mức đem người bên cạnh hỏi tới không ngừng.
“Vương gia, ngài vì sao không gặp tiểu hầu gia?” Hồng Ngũ lo lắng nói, “Hôn lễ được tổ chức trước kỳ hạn, là hỉ sự a.”
Hồng Ngũ biết Mục Như Quy tâm duyệt Hạ Triều Sinh, lại không biết Mục Như Quy thà rằng một mình nhấm nháp nỗi khổ cầu mà không được, cũng không muốn thấy Hạ Triều Sinh khổ sở.
“Hỉ sự?” Mục Như Quy khóe miệng giật giật, cuối cùng là không có thể nào cười được.
Hạ Triều Sinh sở dĩ tới tìm hắn, sợ là cũng không cảm thấy hônlễ tổ chức sớm là hỉ sự, mà là tới cầu hắn thành toàn cho hai người?
Mục Như Quy làm không được.
Hắn có thể tiếp nhận việc Hạ Triều Sinh cùng Thái Tử gặp lén, cũng có thể tiếp nhận việc Hạ Triều Sinh trong lòng không có hắn, nhưng hắn thật sự làkhông có biện pháp nào đối mặt với y vì nam nhân khác, từ bỏ tôn nghiêm, khẩn cầu với hắn.
Hạ Triều Sinh lại tới tìm Mục Như Quy lần thứ hai.
Lần đầu tiên, Hắc Thất nói Vương gia đi săn thú, lần thứ hai, Hồng Ngũ vội vã ngăn y lại, nói Vương gia đi gặp bệ hạ, không ở trong trướng.
Tới tới lui lui dăm ba bữa, thẳng đến khi Lương Vương bắt được Bạch Hổ, đắc thắng trở về, y cũng không có thể cơ hội nào để cùng Mục Như Quy nói chuyện. Mãi tới buổi tối người đáng lý phải thay y bôi thuốc, lại đổi thành Hồng Ngũ, Mục Như Quy cũng không còn xuất hiện trước mắt y lần nào nữa.
Hạ Triều Sinh ảo não rất nhiều, bệnh tình cũng vì thế mà tái phát, nói là không nặng như lúc đầu nhưng vẫn như chìm sâu trong biển lửa, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không thể rời được chén thuốc một khắc nào, cơ hồ ra không được khỏi trướng.
Lúc giữa trưa, Hạ Vinh Sơn đã tới một hồi, xác nhận Hạ Triều Sinh cũng không lo ngại, mới lo lắng sốt ruột mà nhắc tới việc hôn sự tổ chức trước kìa hạn.
Hạ Triều Sinh trái lại an ủi hắn cha: “Ta nguyện ý, liền không cảm thấy hấp tấp.”
Hạ Vinh Sơn mắt hổ trừng to: “Ngươi chính là nhi tử của ta Hạ Vinh Sơn, xuất giá sao có thể có sơ suất được chứ?!”
“Cũng giống như năm ấy, khi cha cưới nương của ngươi, sính lễ liền có 120 nguồi nâng!”
Hạ Triều Sinh: “……”
Hạ Triều Sinh đỏ mặt ho khan.
“Thẹn thùng?” Hạ Vinh Sơn cười lạnh vẫy tay cho cung nhân lui, ngồi ở trước giường, yên lặng nhìn chăm chú vào y, “Con a, hôn nhân đại sự, ngươi thật sự đã hạ quyết tâm sao?”
Hạ Vinh Sơn sợ nhi tử hối hận, gả vào vương phủ lại nhớ thương Thái Tử, thương tiếc chung thân.
“Cha, ta tâm ý đã quyết.” Hạ Triều Sinh gật đầu, trái lại nhắc nhở cha y, “Phụ thân ở trước mặt bệ hạ, còn phải ồn ào.”
Nhưng không được nháo sao?
Lệnh thứ nhất thánh chỉ tứ hôn, làm Hạ Triều Sinh quỳ đi nửa cái mạng, lệnh thứ hai là thánh chỉ về việc hôn sự tổ chức trước kỳ hạn, dù sao cũng phải có ý tứ, miễn cho Lương Vương suy nghĩ nhiều.
“Còn cần ngươi nhắc?” Hạ Vinh Sơn thổi râu trừng mắt, “Ngươi xem cha ngươi là một tên thô lỗ cái gì cũng đều không hiểu sao?”
Hạ Triều Sinh nhịn không được mà cười khen tặng: “Phụ thân anh minh thần võ, nhi tử bội phục.”
Hạ Vinh Sơn đắc ý rời đi.
Chuyến này hắn tới, bất quá là nhìn xem thân thể nhi tử có chút chuyển biến tốt đẹp nào không, thăm Hạ Triều Sinh hay không cũng chỉ là phụ thôi.
Nếu Hạ Triều Sinh kiên định như lúc ban đầu, hắn liền không có gì băn khoăn.
Lại đêm, toàn bộ bãi săn đều quanh quẩn tiếng Trấn Quốc hầu “Khóc thảm thiết”.
Lương Vương sớm có chuẩn bị, tính tình nhẫn nại trấn an, mãi đến nửa đêm mới yên bình trở lại, cuối cùng là nhịn không được muốn phát hỏa, Hạ Vinh Sơn cư nhiên “A” đến một tiếng ngã quỵ trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, ai kêu cũng không tỉnh.
Ngay sau đó, nhi tử là con ma ốm của hắn nghe được phụ thân ngất, cũng theo đó mà bệnh nặng một hồi, Trấn Quốc hầu một mạch, cư nhiên bởi vì việc hôn sự sớm, mà song song ngã bệnh.
Lương Vương vừa tức giận vừa buồn cười, càng cảm thấy mưu kế Thái Tử đoạt hôn thật xảo diệu, bàn tay vung lên, lấy danh nghĩa hoàng thất, vì Hạ Triều Sinh thêm của hồi môn.
Ở trong mắt Lương Vương, chính mình cũng không phải là vì cấp Hạ Triều Sinh thêm của hồi môn, mà là trở nên ngột ngạt.
Lương Vương ban thưởng một chút, việc hôn nhân này liền lại không có đường nào để sống được.
Hạ Triều Sinh tâm tình rất tốt mà ăn vạ trên giường giả bệnh, nghe Hạ Hoa niệm thoại bản, đôi mắt thường thường hướng trướng ra ngoài ngắm.
Hôm nay thời tiết có chút tốt, Thu Thiền đem rèm cửa trướng xốc lên hơn phân nửa, làm ánh nắng liền chiếu vào.
Ánh nắng phản chiếu trên mặt đất chậm rãi chảy xuôi, giống như nước chảy róc rách, sóng nước lóng lánh.
“Cửu thúc còn không có trở về a?”
Hạ Hoa lười sửa lại cách xưng hô sao cho đúng của Hạ Triều Sinh, lắc đầu nói: “Hồng Ngũ cùng nô tỳ nói chuyện, bệ hạ sở dĩ có thể bắt được Bạch Hổ, là nhờ vào mũi tên của Vương gia bắn trúng vào mắt Bạch Hổ, hiện nay đang ở trong trướng luận công phong thưởng.”
“Cửu thúc bắn trúng mắt Bạch Hổ?” Hạ Triều Sinh lập tức đối với thoại bản liền không có hứng thú, đứng dậy nhìn ra bên ngoài trướng, mất mát mà thở dài, “Ta cũng muốn đi ra ngoài nhìn một Bạch Hổ, chỉ tiếc……”
Chỉ tiếc y “Thân đang mang bệnh”, không thể gặp người.
“Bạch Hổ khi nào xem mà không được?” Hạ Hoa an ủi y, “Bệ hạ nhất định sẽ đem Bạch Hổ mang về thượng kinh, đến lúc đó, tiểu hầu gia chỉ cần tiến cung, là có thể nhìn thấy.”
“Thôi, Bạch Hổ ở trong lồng có cái gì đẹp?” Hạ Triều Sinh dù sao cũng là tiểu hầu gia của Trấn Quốc hầu phủ, ngày xưa cũng từng đi tới khu vực săn bắn Li Sơn, bồi Thái Tử săn thú, tổng có thể giúp hắn ngăn chặn Ngũ hoàng tử, đừng nói lão hổ, đến gấu đen y đều đã gặp qua.
Chỉ là không biết lần này, không có y trợ giúp, Mục Như Kỳ có thể áp chế được một Ngũ hoàng tử hay không?
Hạ Triều Sinh đang nghĩ ngợi, Hạ Hoa đã mở miệng nói: “Thái tử điện hạ bắt được con mồi cùng Ngũ hoàng tử điện hạ tỉ thí như nhau, nhưng thật ra bệ hạ bởi vì có Cửu vương gia ở bên, bắt được nhiều con mồi nhất.”
“Cửu thúc a……”Y nghe vậy, gục đầu xuống, ôm lò sưởi tay ho khan.
Lại quá mấy ngày, cuối cùng cũng tới ngày phải về kinh.
Hạ Triều Sinh liền sốc dậy tinh thần, cho rằng trên đường về thượng kinh có thể cùng Mục Như Quy đơn độc ở chung, lại không ngờ, bệ hạ đột nhiên hạ chỉ, ân chuẩn thân thích đi theo, huyền giáp thiết kỵ cản phía sau, y liền không có cơ hội ở cùng Cửu thúc một chỗ.
Hạ Triều Sinh như chịu đả kích, khóc lóc ở trên xe ngựa, tâm tình hậm hực, thật vất vả mới có thể về tới thượng kinh, còn không có tới kịp nói tới việc hôn sự, liền bệnh nặng một hồi.
Y nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ ba ngày, lại trợn mắt, Trường Trung mang theo ban thưởng của Lương Vương đi vào hầu phủ, nói y cùng Mục Như Quy sinh thần bát tự đã quá hợp nhau, tính ra là quẻ đại cát.
Bất quá, quẻ đại cát này, trừ bỏ Hạ Triều Sinh, không ai tin tưởng.
Đây chính là bệ hạ tứ hôn, nếu nói tiểu hầu gia bước vào vương phủ liền chết bất đắc kỳ tử, cũng có thể là đại cát sao!
Cùng tình cảnh bi thương của hầu phủ bất đồng, Mục Như Kỳ ở Đông Cung vừa ân ái mỹ nhân vừa thưởng thức một thân áo cưới đầy hoa lệ.
Hạ Triều Sinh so với nữ tử, tự nhiên không có khả năng tự mình khâu vá áo cưới, mà Đại Lương có tập tục, dù là cưới nam tử, thì phu quân tương lai phải tặng áo cưới, lấy tình thâm làm nghĩa trọng.
Vì thế Mục Như Kỳ ở trên đường về thượng kinh, cố ý sai thân tín đi Giang Nam tiêu phí một số tiền lớn, tìm tú nương có tay nghề tuyệt hảo, nhờ bà tự thân khâu vá một thân áo cưới thật hoàn mỹ.
Mục Như Kỳ cảm thấy Hạ Triều Sinh thực dễ dỗ.
Kiếp trước, sau khi bại lộ việc hắn đem Hạ Triều Sinh trở thành thế thân, cũng chỉ là cãi nhau chút ít, chỉ cần nói hai câu lời hay, mua chút đồ ăn ngon đồ chơi lạ mà đưa đến hầu phủ, Hạ Triều Sinh liền sẽ ngoan ngoãn mà trở lại bên cạnh hắn.
Kiếp này, hắn không đem y làm thế thân, lại đưa tới một thân áo cưới đẹp đẽ quý giá, Hạ Triều Sinh nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà bò lên trên kiệu hoa đi?
Mục Như Kỳ đắc ý dào dạt sai người hầu cận đem áo cưới đưa tới hầu phủ.
Bệ hạ ra chỉ tứ hôn, người hầu cận của Thái Tử không dám lấy danh nghĩa Thái Tử đưa áo cưới tới hầu phủ, liền đem áo cưới giấu ở trong hộp gỗ, nói dối thành “Nguyên liệu thuốc”, làm cho gã sai vặt trước cửa hầu phủ phải đi vào thông báo.
Gã sai vặt tiến vào sau, không đến một nén nhang, Hồng Ngũ tới.
Vương phủ đưa áo cưới, đưa đến quang minh chính đại, theo đúng mười phần phần tập tục, thổi kéo đàn hát không sót thứ gì, mặt sau còn đội ngũ múa lân, bá tánh trên khắp kinh đều tới xem náo nhiệt.
Hồng Ngũ cũng nhìn thấy trước cửa hầu phủ là thân tín của Thái Tử thân tín, mơ hồ nhớ rõ đối phương họ Đỗ, liền hỏi: “Đỗ huynh cũng ở đây sao?”
Thân tín họ Đỗ của Thái Tử ngoài cười nhưng trong không cười: “Nha, Vương phủ đi tới đây cũng thật long trọng.”
Hồng Ngũ liếc liếc hộp gỗ trong tay hắn, lãnh đạm dời đi tầm mắt: “Ngày nào đó Đông Cung có hỉ, chỉ sợ là chút náo nhiệt này của Vương gia so cũng không đủ, Đỗ huynh không cần hâm mộ.”
“Hâm mộ? Chờ đại hỉ tới, có các ngươi…” Họ Đỗ còn chưa kịp nói xong, gã sai vặt của hầu phủ liền chạy ra tới, thỉnh bọn họ đi vào.
Hồng Ngũ nhíu nhíu mày, đem lời kẻ thân tín của Thái Tử vừa nói ghi tạc đáy lòng, sau khi đưa áo cưới tới hầu phủ, lập tức liền quay trở về Vương phủ tìm Mục Như Quy, đem việc vừa nghe được nói cho hắn nghe.
Lúc đó, Mục Như Quy ngồi ngay ngắn ở trong phòng tân hôn đã được bố trí tốt, trong tay cầm một quả long nhãn sững sờ.
Hắc Thất trong tay cầm lấy đậu phộng, thật cẩn thận mà hướng trên giường nói: “Người hầu thân cận của Thái tử điện hạ suốt ngày cứ như âm hồn bất tán, ngươi nhớ lời bọn họ nói, làm cái gì?”
“Thuộc hạ thấy tên họ Đỗ kia tay ôm một hộp gỗ tới, nói là là thuốc của tiếu hầu gia, nhưng lại không ngửi được mùi thuốc nào cả, thuộc hạ cảm thấy có gì không ổn.” Hồng Ngũ cũng không phản ứng Hắc Thất, đem nghi ngờ nói ra cho Mục Như Quy nghe.
—— răng rắc.
Mục Như Quy dùng ngón tay nghiền nát long nhãn: “Ngươi thế nhưng đoán không ra trong hộp đựng là vật gì sao?”
“Vương gia……” Hồng Ngũ trầm mặc một lát, đột nhiên cả kinh, “Chẳng lẽ……?!”
Mục Như Quy đem long nhãn nắm chặt trong lòng bàn tay, ngửa đầu vọng ra ngoài cửa sổ nhìn cung nhân bước đi sôi nổi.
Hoàn hôn buông xuống, Vương phủ xưa này vắng vẻ cũng còn có được không khí có người như này.
Nhưng Mục Như Quy biết, đây đều là giả dối.
Hạ Triều Sinh không muốn gả, Thái Tử lại cố ý nghênh thú, đại hôn ngày đó, sợ là sẽ có biến cố.
Hắn chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cũng đem Vương phủ bố trí đến lại hoa lệ, cũng chờ không được việc Hạ Triều Sinh không muốn gả nữa.
“Vương gia, chúng ta còn muốn đi đón dâu sao?” Hồng Ngũ đanh mặt, tay nắm thành quyền rũ tại bên người, “Nếu tiểu hầu gia thật sự không muốn leo lên kiệu hoa của Vương gia, vậy thì chính là…… Vậy thì chính là……”
Vậy thì chính là vô cùng nhục nhã a.
Bên mép giường truyền đến vài tiếng vang nhỏ, là Hắc Thất vừa đem đậu phộng vứt xuống, đứng ở trước ánh mặt trời phủi lòng bàn tay.
“Hồng Ngũ, lời nói này ngươi cũng không thể thay đổi được việc…… Bệ hạ tứ hôn, tiểu hầu gia sao lại không muốn lên kiệu hoa của chúng ta chứ?”
Lại nói, Hạ Triều Sinh là tiểu hầu gia của hầu phủ sẽ như thế nào?
Kháng chỉ từ hôn, thế gian này làm gì có ai lớn gan đến như vậy.
Còn nữa, Hắc Thất lại nhớ đến lúc ở hầu phủ khi nhìn thấy Hạ Triều Sinh, vẫn cảm thấy lời đồn bên ngoài cũng không nhất định là sự thật.
Vị tiểu hầu gia này, tựa hồ thật sự rất muốn gả vào Vương phủ……
Hồng Ngũ không phản ứng lại Hắc Thất, chỉ chờ Mục Như Quy trả lời.
Mục Như Quy nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Gió thổi qua đôi mắt đen nhánh của hắn, hắn nhớ tới lúc mới vừa đưa áo cưới đến hầu phủ.
Đó là lúc trước khi bệ hạ tứ hôn cho hắn, đã âm thầm tới Giang Nam tìm hơn mười vị tú nương khâu vá.
Cảm tình hắn giấu ở trong lòng, liền giống như tấm vải đỏ thắm đang không ngừng giấu đi lớp chỉ vàng, đắm chìm trong bóng đêm mấy năm, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội mà ông trời đã cho hắn.
Chỉ là, không biết khi Hạ Triều Sinh có mặc lên hay không?
Mục Như Quy đưa đến hầu phủ, là một thân áo cưới?
Rõ ràng là tâm của hắn cũng thấp thỏm không thôi.
Tâm của hắn đã vỡ nát, giao vào trong tay Hạ Triều Sinh, cũng không sợ lại bị thương.
Mục Như Quy chỉ cầu một cái kết thúc êm đẹp là được.
Nếu Hạ Triều Sinh thật sự không gả, hắn liền cắt đứt hết tất cả ý nghĩ xằng bậy, cũng sẽ chạy thật xa mà rời khỏi kinh.
Hắn muốn đem thiếu niên ở dưới gốc cây đào đối hắn trợn mắt giận dỗi, thật sâu mà chôn kín trong tâm.
“Ta tự mình đi đón dâu.” Mục Như Quy nhắm mắt lại, mệt mỏi phân phó, “Hồng Ngũ, đi xem sính lễ, phải là 164 người nâng, không được thiếu dù chỉ là thứ nhỏ nhất.”
Vừa dứt lời, nhân bên trong long nhãn cũng rơi xuống trên mặt đất.
“Lạch cạch” một tiếng vang nhỏ, tâm Mục Như Quy cũng đi theo âm thân hung hăng ấy mà rung động.
Hắn chung quy luyến tiếc.
Luyến tiếc chặt đứt đi ý nghĩ trong lòng đối Hạ Triều Sinh.
Luyến tiếc thấy y khác gả người khác.
Hắn muốn đón y trở về Vương phủ.
Hắn muốn đón y trở về…… Nhà.
Áo cưới của Vương phủ cuối cùng cũng đưa đến đưuọc trong viện Hạ Triều Sinh, y uống thuốc uống đến hoa đầu chóng mặt.
Hạ Hoa cùng Thu Thiền đem cái rương dọn hết vào, Hạ Triều Sinh lập tức quay đầu nhìn, vội vã mà phân phó: “Mau…… Mau đem lại đây cho ta xem xem!”
“Tiểu hầu gia, không được nhìn.” Hạ Hoa buồn cười mà lắc đầu, “Đây là quy củ, tới ngày đại hôn ngài mới có thể thấy áo cưới.”
Thu Thiền cũng phụ họa theo: “Đúng vậy tiểu hầu gia, nếu trước khi thành hôn mà xem áo cưới sẽ không được may mắn.”
Hạ Triều Sinh chỉ có thể từ bỏ.
“Đúng rồi, tiểu hầu gia, đây là Đông Cung thuốc tới.” Hạ Hoa thật vất vả đem cái rương đặt ở phòng trong, lau tay, lại đem một cái hộp gỗ khác đến trước giường, “Ngài nhìn xem đó là gì a?”
Hạ Triều Sinh mắt còn không thèm ngó qua, chỉ mãi dừng trên cái rương mạ vàng do vương phủ đưa tới, thuận miệng nói: “Để sang bên cạnh đi.”
Hạ Hoa theo lời đem hộp gỗ đặt ở mép giường, mãi tới buổi tối khi Hạ Triều Sinh nghỉ ngơi,mới không cẩn thận, đem hộp gỗ đá tới gần bên lò sưởi.
Gỗ gặp lửa, thực nhanh liền bị thiêu cháy, còn may là có Thu Thiền phát hiện đến kịp thời, bưng một chậu nước vọt vào, rầm một chút, đổ lên tiêu diệt ngọn lửa.
Chỉ là áo cưới trong hộp sớm đã đốt thành tro, rơi rụng ở bốn phía lò sưởi.
“Đây là……” Hạ Hoa hồ nghi mà đem lớp vải vụn nhặt lên, trộm đánh giá biểu tình Hạ Triều Sinh.
Ánh mắt y khẽ nhúc nhích, đoán ra trong hộp mà Đông Cung đưa tới chính là áo cưới, liền kêu lên một tiếng rồi nói: “Cháy cũng đã cháy rồi, đem vứt vào trong kho đi, rốt cuộc là Thái Tử điện hạ ban thưởng đồ vật……”
Y đời này đều không nghĩ gặp được.
Áo cưới đưa đến sau, chớp mắt liền đến thành hôn ngày.
Hạ Triều Sinh gian nan mà bị Hạ Hoa cùng Thu Thiền từ trên giường kéo dậy vào lúc sang sớm.
Hai thị nữ một người vì y rửa mặt, một người đứng trước cửa, nắm chặt tay chờ ma ma vào cửa.
Kết quả là không chờ được ma ma đến, mà lại chờ được một vị khách không mời mà đến.
Đúng vậy, là vị người hầu thân cận bên cạnh Thái Tử họ Đỗ kia.
Hắn tránh ở ngoài cửa sổ, khốn đốn mà truyền lời tới cho Hạ Triều Sinh: “Kiệu hoa của Thái tử điện hạ đã chờ ở ngoài cửa hông, tiểu hầu gia, ngài cẩn thận, đừng để ai phát hiện, điện hạ chúng ta chờ ngài!”
Kiếp này cùng kiếp trước dần dần lại giống nhau.
Hai lựa chọn lại lần nữa bày ra trước mắt Hạ Triều Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip