Chương 7

Rõ ràng bầu không khí đang rất lãng mạn, điện thoại của Vương Nhất Bác lại vang lên không đúng lúc.

Trông thấy tên người gọi đến hiện lên trên điện thoại, Vương Nhất Bác liền bắt máy.

"Alo."

"Nhất Bác, em...."

"Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi Gia Hằng, quan hệ của hai chúng ta như vậy, anh còn ấp úng sao?"

Trong nháy mắt, tâm tình Tiêu Chiến liền không tốt, Vương Nhất Bác duỗi ra một cái tay khác, kéo tay anh lại, hướng Tiêu Chiến lắc đầu.

Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác ở trước mặt mình lại dám cùng Trần Gia Hằng nói chuyện điện thoại, cho dù là trước kia cũng không dám làm càn như vậy.

Vương Nhất Bác ra sức nắm chặt tay Tiêu Chiến, xen vào đầu ngón tay, hai người mười đầu ngón tay đan xen, sau đó trợn to mắt, hướng Tiêu Chiến lắc đầu.

Nhìn người trước mặt ngửa đầu, mở to mắt nhìn mình lắc đầu, Tiêu Chiến cảm thấy cổ họng hơi khô, anh liền muốn để xem thử cậu làm cái gì.

"Công ty của anh bên này.....xảy ra một chút ngoài ý muốn, em nhìn xem có thể hay không để cho Tiêu Chiến giúp anh một chút, anh chỉ có thể để cho mình trước tiên mạnh lên, mới có tư cách đem em từ bên cạnh hắn cứu ra."

"Được, không có vấn đề."

"Có phải hay không làm em khó xử,  nếu vì khó, liền...."

"Sẽ không, yên tâm đi."

"Có em thật tốt, Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, có chút chán ghét.

"Ừm, vậy em cúp máy trước, để hắn nghe được, không tốt."

Nhắc đến Tiêu Chiến, Trần Gia Hằng trong nháy mắt liền lui bước.

"Ừm được, em chiếu cố tốt chính mình."

Cúp điện thoại, cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.

"Bị anh nghe được không tốt, lời như vậy mà ở trước mặt anh, em cũng có thể nói ra." Tiêu Chiến mở lời.

"Công ty của hắn nhất định phải lên thị trường, hiện tại những thứ này bỏ sót, coi như điều tra ra, cũng không có gì để tổn thất." Vương Nhất Bác nói câu này ra, chính là nói cho Tiêu Chiến, muốn anh giúp Trần Gia Hằng.

Hoặc là nói, để Trần Gia Hằng bị thất bại một cách càng khốc liệt càng tốt.

Hơn nữa, vô luận như thế nào, đều phải giúp, cậu thật sự không dám sửa đổi quá nhiều quá khứ, cho nên, ngoại trừ thời khắc mấu chốt, Vương Nhất Bác quyết định vẫn là ấn lại ở kiếp trước phát triển đi.

"Nếu anh không giúp thì sao?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác như là cõng ánh sáng, nhìn không thấy biểu cảm.

"Anh, anh không phải thật thông minh sao? Làm sao lại không nghĩ ra, anh đã điều tra ra món nợ của hắn có vấn đề?"

"Ừm."

"Vậy không được, chờ hắn tập trung  vào càng nhiều tinh lực tài chính, lại cắm bên trên một đao, không tốt hơn sao?  Cho nên hiện tại giúp hắn một chút"

"Những thứ này không có liên hệ đến anh, anh không muốn, liền không giúp."

Vương Nhất Bác trợn to mắt, cậu chưa bao giờ biết, Tiêu Chiến lại có lúc trẻ con, tùy hứng  như thế.

"Vậy anh nói đi, như thế nào mới giúp?"

Tiêu Chiến buông lỏng tay Vương Nhất Bác đang nắm chắc tay mình ra, khóe miệng nhẹ cười.

"Lấy lòng anh."

"Cái gì?"

"Anh nói, lấy lòng anh, anh liền làm theo lời em."

"Lấy lòng anh? Lấy lòng anh như thế nào? Lấy cái gì lấy lòng anh?"

Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, "tùy em, lấy lòng anh, tinh thần, hoặc là....thân thể, anh đều vui lòng đến cực điểm."

Vương Nhất Bác há miệng, cứ thế đến nửa ngày không nói ra được một chữ.

Rõ ràng là thay hai người báo thù, như thế nào cái này giống như Tiêu Chiến đang trục lợi.

"Hơn nữa....anh cũng không có cách nào xác định, em có phải hay không còn thích hắn, chỉ là mượn tay anh giúp đưa công ty hắn ra thị trường."

"Cái rắm! Lão tử thích hắn? Lão tử có thích chó xù bên kia cũng không thể thích hắn." Nghe được Tiêu Chiến như vậy mà hoài nghi trái tim mình, cho dù là hợp tình hợp lí, Vương Nhất Bác cũng không cao hứng chí.

"Lúc trước, em cũng nói như vậy với anh." Ngữ khí Tiêu Chiến không thay đổi.

"A..." Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, kiếp trước cậu quả thật đã nói như vậy, thích chó cũng sẽ không thích Tiêu Chiến, haha, cho nên bây giờ chẳng khác gì đang tự mình vả vào mặt mình.

Tiêu Chiến có chút không nói, không nói  thêm gì nữa, xoay người bỏ đi về phía biệt thự.

"Ấy, anh đừng đi! Anh còn chưa nói lấy lòng anh như thế nào đây? " Vương Nhất Bác chạy đi theo.

"Tự mình nghĩ."

_____ ________ ______ _____

"Tiểu Chiến, hôm nay sinh nhật bà con, nhớ về."

"Con nhớ kỹ rồi cha." Tiêu Chiến cúp điện thoại, thả tư liệu trong tay ra, dụi con mắt.

"Lão đại, làm sao vậy?"

"Buổi tối muốn về nhà lớn một chuyến, đi nói cho Nhất Bác một tiếng." Tiêu Chiến nhắm hai mắt nói.

"Được! Chỉ mong tiểu tổ tông kia hôm nay đừng làm ra cái gì quá đáng." Phùng Hâm nhịn không được chửi bậy.

Nếu là lúc trước, những việc có thể khiến cho Tiêu Chiến mất mặt Vương Nhất Bác sẽ không buông tha, nhưng là.....

Nghĩ đến những chuyện gần đây, Tiêu Chiến có chút đặc biệt mong đợi đến đêm nay.

Xử lí xong văn kiện trời đã xắp tối rồi, đi ra khỏi thư phòng, thấy Phùng Hâm đang ngồi ở phòng khách.

"Nhất Bác đâu?"

"Cậu ta còn ở trên lầu, không có xuống."

"Chiến ca, muốn đi sao?" Trên lầu truyền đến âm thanh của Vương Nhất Bác, theo tiếng nói, trên bậc thang truyền đến bước chân.

Cậu trên bật thang đi xuống, Tiêu Chiến cùng Phùng Hâm trợn to mắt  nhìn Vương Nhất Bác, đặc biệt là Phùng Hâm.

"Đều nhìn tôi chằm chằm làm gì?" Vương Nhất Bác hướng hai người phất phất tay.

"Nói! Quần áo này có phải hay không che giấu mưu kế, có phải trong nháy mắt liền cởi sạch? Để làm mất mặt lão đại?" Phùng Hâm sờ  lấy trên người Vương Nhất Bác.

"Anh đừng động vào tôi, tránh ra, tránh ra, cái gì che giấu mưu kế, đây chính là quần áo Tiêu Chiến mua cho tôi, Tiêu Chiến, anh nhìn anh ta!"

"Phùng Hâm." Tiêu Chiến nhìn cậu, hầu kết bỗng nhúc nhích qua một cái, "rất đẹp trai."

"Khà, khà, đúng không, em còn cố ý sửa soạn một chút, cho anh nở mày nở mặt đấy."

"Ừm."

Phùng Hâm hiển nhiên vẫn là không cách nào tiếp nhận, Vương Nhất Bác vậy mà thật sẽ vì tụ họp gia đình  mà ăn mặc thật tốt.

Hơn nữa, còn ăn mặc rất trẻ trung, nghiễm nhiên giống như bộ dáng sinh viên, gia đình tụ họp, vốn không cần rất quan trọng, cho nên bộ dạng này của Vương Nhất Bác thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.

Nhưng là nghĩ đến những chuyện làm trước kia của Vương Nhất Bác, Phùng Hâm lắc đầu, đem tất cả đánh giá tốt về Vương Nhất Bác toàn bộ tung ra ngoài.

"Lần trước anh mua xe cho em, một giây liền có thể đi sát bọn hắn." Vương Nhất Bác còn làm động tác tay một cái rất xốc nổi.

"Ừm, em vui vẻ là được." Tiêu Chiến lên lầu, tùy tiện đổi một thân âu phục, một chút mới xuống lầu.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế salon, nhìn Tiêu Chiến từ trên lầu đi xuống, nhìn mà trợn tròn mắt.

Cái này mặc tùy tiện cũng đẹp trai như vậy.

"Lão đại đẹp trai ghê, nhìn muốn ngây người." Phùng Hâm ở một bên hướng Vương Nhất Bác khoe khoang.

"Uây, đẹp trai thì cũng là người của tôi, anh ngồi đây nhả ra rắm thúi gì đây?"

"Cậu...."

"Đấu không lại miệng cũng đừng đấu, suốt ngày ngươi ngươi, ta ta, cùng cái ngốc tử thật giống như nhau."

"...."

"Đi thôi.."

"Được rồi! Đi mở xe thể thao đây, Phùng Hâm, còn không đi theo."

"..." Phùng Hâm siết quả đấm một cái, "rõ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip