12. Những ngày cuối năm

Mấy ngày sau Tô Kiệt bỏ chút thời gian ra mỗi ngày đều tới Văn Các xem tình hình của Lưu Vũ nhưng đi mười lần thì có tới 8 lần đệ ấy đang ngủ. Khánh Tử nói lại với y rằng, tiểu thiếu gia thích ngủ trưa, ban đầu chỉ chớp mắt vài canh giờ, càng về sau thời gian ngủ ngày càng tợn, có khi cả buổi chiều không thấy mặt chủ tử đâu. Quản sự có muốn gọi cũng không gọi được, và bà ấy cũng không nỡ gọi. Hai lần còn lại có thể nhìn thấy mặt Lưu Vũ thì nếu không phải đang rửa mặt để trực chờ leo lên giường thì cũng là đang tựa người trên trường kỷ bóc hạt điều nhét vào miệng Khánh Tử như cho cá ăn.

Tô Kiệt nhịn trong lòng mấy ngày ngày, cuối cùng chịu không nổi nữa tóm lấy bé Lưu đang phơi người trên trường kỷ như cá mắc cạn, đoạn kéo người lại nhéo má cậu bé mà mắng: " Tiểu quỷ! Đệ muốn oán trách ta, không muốn nói chuyện với ta thì nói thẳng ra. Bày trò tránh mặt cho ai xem hả? Đệ còn muốn giả thần giả quỷ, ta liền cho ăn thêm mấy roi."

Lưu Vũ đem hạt điều đã bóc sạch đưa cả cho Khánh Tử rồi bảo nó đi ra ngoài. Bị người lớn thẳng thắn vạch trần, gương mặt nhỏ thoáng chốc đỏ ửng lên, ngại ngùng nói: " Kinh thư chép xong cũng không có chuyện gì làm. Biểu ca còn muốn đệ có thể làm gì khác nữa? Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc. Tô đại thiếu gia còn muốn mượn cớ này để buộc tội đệ nữa sao?"

Dáng vẻ của Lưu Vũ thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp. Xương quai hàm đã hiện rõ, y phục trên người bỗng trở nên rộng rãi hơn trước, âm thanh nhỏ bé yếu đuối như con muỗi vo ve bên bai, đập một cái là chết. Tô Kiệt nhìn những tờ giấy Tuyên Thành xếp đầy trên án thư đã kín màu mực, lương tâm bỗng chốc mềm đi. Được rồi, y quên mất rằng tiểu đệ của mình vốn dĩ là một tên nhóc thông minh lắm trò.

Tô đại thiếu gia bị hậu bối trong nhà chế giễu, bỗng nhiên cũng chẳng còn giận dữ nữa. Y kéo Lưu Vũ dậy bế vào lòng mình ngồi, nhẹ giọng nói: " Hôm nay gỡ lệnh cấm túc. Ta đưa đệ ra ngoài chơi nhé?"

Lưu Vũ ngồi trong lòng người lớn, mặt không biến sắc từ chối: " Mấy ngày nữa là đón tất niên. Trong phủ bận rộn, ngoài đường thì lộn xộn. Đệ hưởng thái bình quen rồi, không đi đâu."

" Phượng Loan Các cử người tới may y phục, đệ không đi sao?"

" Không ạ."

" Tới ngõ Tường Tích mua đèn lồng?"

" Đệ thực sự không muốn đi đâu cả."

Lưu Vũ uể oải dập tan mọi âm mưu dụ dỗ của người kia. Những ngày cuối năm bên ngoài thường không thái bình, khắp nơi đều là chiến trường của đám thương nhân tranh thủ kiếm chác lợi lộc, đường xá khắp nơi đều có người chen chân, vui vẻ gì đâu chứ.

" Không muốn đi đâu cũng được. Vậy trưa nay tới viện của ta ăn cơm đi."

Lưu Vũ chưa biết mở miệng từ chối ra sao thì bỗng nhiên quản sự mama bưng trà bước vào, nhỏ giọng khuyên nhủ: " Tiểu thiếu gia thời gian qua tâm trạng không tốt, hay là đại thiếu gia cứ trực tiếp mang người đi đi. Cậu ấy cả ngày vật vờ như mèo hen, bản thân thì gầy cả đi mà đám người hầu trong viện lại cứ béo tròn ra ấy."

Chuyện này mà bị hỏi rõ thì đứa dễ bị phát hiện tăng cân nhất chính là Khánh Tử. Khánh Tử đứng ngoài cửa nghe mà chột dạ không yên. Khốn khổ, cậu chủ thương nó, quan tâm nó nên mới cho nó đồ ăn, sao qua miệng của mama quản sự thì lại thành tội đồ ham ăn lười làm rồi?

Lưu Vũ biết mama quản sự đùa mình, khẽ liếc mắt nhìn sang ngượng ngùng trách: " Mama lại trêu con rồi!"

Quản sự Văn Các là người hiền lành, tính tình xởi lởi. Lưu Vũ cũng không xem bà như kẻ tôi tớ dùng để sai bảo mà giống nhũ mẫu hơn. Nhìn bà ấy lại khiến cho cậu nhớ đến nhũ mẫu ở Hầu phủ vẫn thường chăm sóc mình. Từ sau khi Lưu Vũ rời đi thì bà ấy cũng cáo lão về quê, về sau cũng chẳng nghe thêm tin tức gì nữa, có lẽ đã an phận ở nông thôn an hưởng tuổi già.

Quản sự mama dâng trà lên trên bàn, sau đó thẳng lưng cười nói: " Cuối năm rồi, nhà nhà đều đoàn viên sung túc đủ đầy. Năm mới chuẩn bị đến, chuyện cũ cũng nên bỏ qua. Đại thiếu gia cũng đã mở lời ở đây, cậu chủ nhỏ ngoan của tôi, đừng có giận dai thế nữa."

Trẻ con tuy rằng cứng đầu nhưng cuối cùng vẫn là mềm lòng. Bầu không khí ở trong Văn Các ngay lập tức đã được xoa dịu, không còn lạnh lẽo như trước nữa. Tô Kiệt yên lặng ngồi nghe quản sự mama nói giúp mình, ôm chặt Lưu Vũ vào lòng vỗ về, lại thấy trên người bé Lưu thoang thoảng mùi cam thảo cùng thảo dược quen thuộc vị thuốc. Không biết vì sao mùi thuốc trong người chưa tan. Y nhớ trước kia Lưu Vũ có mùi sữa thơm ngọt dễ chịu hơn thế này nhiều.

Tô Kiệt còn chưa kịp mở miệng nói thêm câu nào thì bỗng nhiên ngoài cửa có một dáng người phụ nữ thướt tha bước vào. Tô phu nhân nhấc váy bước chân qua bậc cửa, thần sắc kiêu ngạo lạnh lùng, phục sức trên người bà đơn giản nhã nhặn nhưng vẫn không kém phần quý phái. Bà ấy nhìn thấy con trai đang dỗ ngọt cháu mình thì bĩu môi châm chọc: " Tức giận thì đã làm sao? Con phạt Tiểu Vũ nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ chỉ mình cháu trai ta có lỗi?"

Lưu Vũ bước xuống hành lễ thỉnh an. Tô phu nhân phất tay ngồi lên trường kỷ rồi kéo cậu bé ngồi xuống cạnh mình. Bà nhìn một bên má Lưu Vũ bị cái móng heo nào đó nhéo cho hồng hồng, bỗng nhiên nhớ tới những lời nha hoàn trong viện bẩm báo lại, hơi giận dỗi nhéo nốt một bên má còn lại và hỏi: " Đứa nhóc hư! Điểm tâm Tô mẫu gửi tới cho con sao con không ăn mà lại đem chia hết cho đám nha hoàn thế? Con chê đồ của ta không ngon sao?....Sao càng ngày lại càng gầy là như thế nào?"

Lưu Vũ ôm hai cái má của mình đã nóng bừng, mặt mày nhăn nhó nhoẻn miệng cười làm nũng: " Ăn nhiều sẽ đầy bụng nên con mới cho bớt. Sau này còn rất nhiều cơ hội để ăn chực của người mà. Tô mẫu lo gì chứ?"

Thanh âm của Lưu Vũ mềm mại non nớt, lời lẽ vô cùng tự nhiên khiến cho Tô mẫu rất nhanh đã mỉm cười. Quản sự mama thấy ba người đã êm ấm trở lại thì âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Những ngày vừa qua phủ tướng quân như thể hoàn toàn bị đóng băng, quét tuyết đi bao nhiêu lần vẫn không thể tìm được hơi ấm. Tôi tớ trong phủ đều căng thẳng lo lắng tâm tình chủ tử không tốt nhưng may mắn sau ba người họ đã đoàn tụ trở lại.

Tô Kiệt uống hết ly trà thì đứng dậy nhắc nhở mọi người: " Chúng ta tới chính viện dùng bữa thôi. Nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi."

Nói xong thì vươn tay nhấc bổng bé Lưu bế lên ôm vào lòng. Lưu Vũ không có ý kiến, hờn dỗi trong lòng mấy ngày qua đều đã tan biến hết, bây giờ thì đã ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ để người lớn mang đi. Tô phu nhân hài lòng đi trước, hai vãn bối đi theo phía sau. Tô Kiệt nhân lúc mẫu thân đi cách một khoảng xa mới ghé tai cậu bé thủ thỉ: " Tiểu Vũ có trách ta nghiêm khắc không?"

 Lưu Vũ tựa cằm trên vai y. Cậu bé trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới chậm rãi đáp: " Ban đầu thì có....Nhưng bây giờ đã hết rồi ạ....Tuy rằng cấm túc không thể ra ngoài nhưng nhờ vậy nên đệ cũng không cần phải dậy sớm, có thể ngủ nướng bao lâu tùy thích. Đạo Đức Kinh đệ cũng đã học xong, thuộc nhẵn mặt chữ rồi. Lưu Vũ tự biết mình không chịu thiệt quá đáng. Huống hồ Tô mẫu thiên vị đệ, trái lại để biểu ca chịu tiếng xấu."

Thực ra, Lưu Vũ đã giận rất lâu.

Ngày hôm đó sau khi chịu phạt ở thư phòng thì một tuần sau tay trái của cậu đã nộp đơn đình công. Bàn tay sưng đỏ, chỗ nào nhiều thịt còn để lại vết bầm tím. Mặc dù Tô Kiệt mang đến cho cậu rất nhiều thuốc bôi nhưng suy cho cùng đau cũng đã đau rồi. Lại còn bị cấm túc chép phạt, tay phải của cậu cũng bị y hại muốn đứt lìa gân cốt luôn. Lúc đó Lưu Vũ đã nghĩ rằng cậu không cần cái vị biểu ca độc ác này nữa, cậu chỉ cần Tô mẫu thôi. Tô mẫu còn đau lòng cho cậu, tới thăm cậu, Tô đại ca này lại chẳng tới nhìn cậu dù chỉ một lần.

Một thời gian sau cậu mới biết, mình ở Văn Các thì người kia cũng đồng dạng ở trong thư phòng.

Sách cậu muốn mua đều là y cho người sai người đi chọn lọc. Loại giấy Tuyên Thành, giấy Yên Tử hiếm có như vậy trong thư phòng cậu chẳng bao giờ thiếu, đến bút lông cũng là loại bút lục li tử đàn, lúc gõ lên mặt bàn còn phát ra thanh âm trong trẻo còn hơn tiếng chuông ngân, thượng hạng vô cùng. Mấy thứ thư phòng tứ bảo quý giá như vậy cũng chỉ có người ưa thích thư thi như Tô đại thiếu gia mới rõ nhất. Tháng nào cũng có mấy chục lượng bạc đưa sang nhưng Lưu Vũ căn bản chẳng mấy khi cần tới, đã xếp đầy cả một rương cất dưới gầm giường kia kìa. Nếu như Lưu Vũ mà là kiểu người không màng thế sự thì khẳng định chỉ việc ăn no chờ chết, không phải lo lắng năm tháng về sau.

Ngày còn ở hầu phủ, khi tiểu thiếp kia đoạt quyền quản gia trong tay mẹ cậu, ả không những chèn ép chủ mẫu mà còn ngang nhiên cắt bớt tiền sinh hoạt. Bề ngoài tỏ ra đon đả không ngớt lời nhưng sau lưng lại giở trò rắn độc. Thời gian Lưu Vũ dùng để hóng gió mỗi buổi chiều đã cẩn thận ngẫm nghĩ sau đó thông hiểu, nếu như Tô Kiệt là người xấu thì cậu đã chẳng sống thoải mái đến thế, cho dù là bị cấm túc nhưng vốn chẳng cực khổ tý nào.

Vì thế nên, năm tháng trôi qua, Lưu Vũ dần dần cũng không oán trách nữa.

Tô Kiệt nghe lời của đứa nhỏ nói xong, bất giác cảm thấy khả năng nhận thức của Lưu Vũ rất đặc biệt mà kinh ngạc.

Đứa trẻ này vốn không phải thánh mẫu lòng ôm thiên hạ, cũng không phải bẩm sinh đã có lòng từ ái. Đệ ấy là sau một quá trình lĩnh hội và trải nghiệm mới dần dần nghiền ngẫm sự việc theo lối tích cực, là một người thiện lương không để mình bị bóng đêm dẫn lối. Dù cho cuộc sống xung quanh Lưu Vũ ngập tràn tối tăm thì bản thân đứa trẻ này cũng sẽ biến mình thành một ngọn đèn, tự dẫn dắt mình đi đúng đạo lý luân thường.

Tô Kiệt vỗ vỗ thân thể nhẹ bẫng trên tay mấy cái, ngữ khí hòa nhã thương yêu: " Đệ nói mình không chịu thiệt? Mẫu thân vất vả chăm đệ, bây giờ Tiểu Vũ lại đánh rơi nhiều thịt trên người đến vậy.....Tại sao không chịu ăn uống đàng hoàng hả? Lại còn thích hóng gió tuyết...."

" Gầy đi một chút mặc y phục sẽ đẹp hơn. Tiểu Vũ không thích bị béo. Béo lên sẽ bị chê là heo con rụt ba tấc cổ. Tiểu Vũ muốn sau này lớn lên còn đẹp hơn cả caca."

Tô Kiệt cười lớn. Lưu Vũ giấu mặt ở trên vai y cũng tủm tỉm cười. Đúng là từ sau khi gầy đi thì tự nhiên thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu như sau này muốn trèo tường hay chạy nhảy cũng không cần phải mệt mỏi thở dốc nữa.

Lưu Vũ nghĩ tới đó, bỗng nhiên nhớ tới cây sồi lớn sát bờ tường cạnh phủ Chính Nghị đại phu.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạch Thoại ngoan quá trời ngoan!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip