Bỗng dưng tôi biến thành kẻ xấu rồi sao ?

Sau buổi đi chơi lúc sáng của Song Ngư với Thiên Yết, trời đang dần dần tối muộn. Thành phố đã lên đèn, Thiên Yết còn bận một số công việc nên không thể về cùng cô được. Song Ngư lang thang trên con đường dẫn về phía kí túc xá. Mưa phùn bay bay, Song Ngư cảm nhận được cái lạnh buốt của từng hạt mưa cắm vào da mặt. Chiếc ô Thiên Yết nhường cho cô vẫn được cầm nguyên trên tay cô. Song Ngư không có thói quen dùng đồ của người khác, thế nên cô không dùng. Về đến ký túc xá, đặt chiếc ô lên kệ rồi cô về phòng, khóa trái cửa và bắt đầu tắm.

Becky đã được đưa về trại huấn luyện từ mấy ngày trước. Vốn dĩ nó là chó dẫn đường, nhưng từ khi Song Ngư tham gia khóa đặc luyện, nó cũng không phải là không có kỹ năng, rất biết phối hợp, thế nên cô gửi nó về để luyện tập thêm. 

Bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ dày cộm. Đã sang xuân nhưng trời vẫn còn rét nên cô phải mặc thật ấm. Dù biết bản thân không thể bị cảm lạnh nhưng cô chí ít vẫn luôn thể hiện mình cũng là người thường. Song Ngư cũng thấy bản thân như này thật tốt, nếu nói dối người khác, cô sẽ không sợ đến mức tim đập chân run, có thể nói dối không chớp mắt. Vì thế nên rất nhiều lần cô bị Kha Sâm quát nạt, thậm chí còn gọi cả tên Xà Phu tới để đồng thanh giáo huấn. Cô khẽ cười, nhìn đống va li vừa mới được chuyển đến ký túc xá ở góc phòng, rồi lại nhìn đồng hồ mới có 9h tối. Song Ngư lục đục dậy sắp xếp quần áo gọn gàng vào tủ, đồ đem giặt sẽ mang đi giặt luôn, mai cô chờ nắng sẽ phơi. Bị đuổi khỏi Hạ Gia, cuộc sống của Song Ngư như bớt đi một xiềng xích. Nhẹ nhõm biết bao !

Làm xong mọi việc cũng dã 10h, Song Ngư trèo lên giường, vùi mình vào chăn và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Vì lưu hương vẫn còn vài thành phần tác dụng nên Song Ngư ngủ mê mệt, không biết trời chăng gì. Nhưng người lại rất thanh thản chứ không có nặng như ngày hôm qua. Song Ngư thú thật cũng không hề nghĩ mình lại chết ở tuổi 18, rồi xuyên không về với một Song Ngư tuổi 18, thay đổi cuộc đời. Bao nhiêu hứa hẹn cô dành cho lúc sống đều được thực hiện hết thảy ở Hạ Song Ngư này. Hứa sẽ mạnh mẽ. Hứa sẽ không quan tâm sự đời. Hứa sẽ không tin tưởng. Hứa sẽ không tổn thương bản thân. Hứa sẽ không trao đi tình cảm một cách tùy tiện...Cô đã hứa rất nhiều. Những kinh nghiệm quý giá cô rút ra từ những bài học của bản thân. Cho nên, dù năm nay cô mới 21 tuổi, cô cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều người, trưởng thành hơn cả chính bản thân cô....

_____________Ngày hôm sau____________

Song Ngư thức dậy thì đã 7h. Hôm nay cô dậy muộn hơi mọi hôm hẳn một tiếng. Cô uể oải bước vào nhà tắm làm VSCN, mặc đồng phục chỉnh tề và cầm cặp bước ra khỏi phòng. Vừa xuống đến hết cầu thang, Song Ngư để ý có hơn 6 đôi mắt cứ nhìn chằm chằm về phía mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô chẳng mảy may quan tâm đến. Vì từ trước đến nay, người cô trêu đùa là Ngọc Nhi, chứ không phải bọn họ, hà cớ gì phải đi bất bình thay cho một người cũng lừa dối mình. Đường đường mang tiếng là IQ cao, vậy mà ngay cả điều đơn giản thế cũng không nghĩ ra được. Còn đợi cô cảnh tỉnh từng người sao ? 

Song Ngư cất dép đi trong nhà vào tủ, lấy một đôi dép quai ra mang vào, tiến ra ngoài, bỏ lại sau lưng những ánh mắt dò xét ấy. Hôm nay trời rất đẹp, nắng xuân tràn ngập nhuộm màu tươi vui lên thành phố. Hương thơm trong lành dịu nhẹ khiến cả người Song Ngư sảng khoái vô cùng. Chỉ là vừa bước ra khỏi khu ký túc xá, lại có vô số đôi mắt dòm ngó cô rồi bàn luận. Thật là làm người khác mất hứng vui mà. 

Nói thật bọn họ bàn tán cái gì, có liên quan tới cô hay không thì cô cũng không quan tâm. Vì nó sai với sự thật thì cô có cãi vã cũng chẳng được cái tích sự gì ?! À, nói trắng ra là chưa ai dám cãi với cô. Hồi còn thực tập trong trại huấn luyện, các đồng nghiệp nói rằng phong thái ung dung của cô làm họ khiếp sợ. Vì gặp chuyện gì, Song Ngư cô cũng bình thản đối mặt, hơn nữa còn áp đảo đối phương. Đó là lí do người ta coi cô là nhân tài, sùng bái cô vô điều kiện. Họ tốt với cô,cô cũng đối tốt với họ. Thế nên hầu hết người trong huấn luyện đều yêu quý và ngưỡng mộ cô, coi cô như một đứa em gái vậy. Các khóa học quân đồi hầu như không có nữ tham gia, năm cô vào cũng chỉ có mình cô duy nhất là con gái. Thế nên, cô chính là em gái của mọi người ! Và bản thân cô có rất nhiều anh trai, ba, mẹ, cô, dì, chú, bác,...

Đang đi thì cô nghe thấy một tiếng gì đó phát ra từ loa cộng đồng của trường :

" Con Ngọc Nhi tiện nhân ! Dám cướp người yêu với tao ! Ha, giờ tao mạnh hơn mày ! Tao có thể làm bất cứ điều gì lên người mày mà chẳng sợ ai ! "

" Làm ơn, chị xin em ! Tha cho chị ! Chị....Chị vẫn coi em là em gái mà ! "

" Em gái ? Vậy thì chị gái thân yêu ! Hôm nay em sẽ phải hành hạ chị đến chết ! "

" K...Không...Chị xin em đừng làm gì chị nữa ! Em ép buộc chị diễn xuất trước mặt Sư Tử ! Chị không muốn lừa dối ai cả ? L..làm ơn đừng đánh chị ! "

" À ha ! Vậy tôi cứ đánh ! "

" Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ! "

Một đoạn băng ? Kết thúc chính là tiếng kêu la thất thanh của Hạ Dương Ngọc Nhi ! À, lại bày ra trò bỉ ổi này !? Không chịu được nhục liền muốn lôi cô cùng xuống mồ, còn chị ta đường đường chính chính mà sống dậy sao ? Sai lầm ! Sai lầm rồi ! Cô nói nhiều lắm rồi, Hạ Song Ngư đã thay đổi, không còn ngu ngốc như ngày trước mặc ai điều khiển liền điều khiển, mặc ai sai khiến liền sai khiến nữa ? Đùa sao ? Cô đã làm vậy với cô ta bao giờ ? 

Vừa bước vào lớp đã thấy Ma Kết cùng Xử Nữ ngồi bên cạnh dỗ dành Ngọc Nhi. Ma Kết hắn là vì nghi ngờ cô, hiện tại đang trong tình trạng rối không biết nên tin ai ! Hắn chưa xác định được cái cảm xúc của hắn khi đứng trước mặt cô, cho nên hắn không thể mạnh dạn bao che cho cô được !

Xử Nữ ngồi bên cạnh lườm xéo Song Ngư một cái. Anh ta là chủ của một Tập Đoàn Đa quốc gia ! Đẹp trai, học giỏi, lại có tính kỷ luật rất cao ! Hơn hết còn là con chó nhất kiến chung tình với Ngọc Nhi, một lòng không đổi ! 

" Song Ngư ! Cô giải thích đi ! Cô đã làm gì với Ngọc Nhi ? "- Anh ta nghi hoặc hỏi

" Tôi làm gì ? " - Cô trả lời dửng dưng

" Cô làm gì còn không tự biết ? Sau khi cô xuất viện, liền về nhà mang roi da đánh Ngọc Nhi ! Không phải sao ? " - Anh ta tức giận.

" Đương nhiên là không phải ! " - Cô cười khinh - " Việc đụng vào mấy loại hạ đẳng khiến tay tôi bẩn đi nhiều lắm ! Tôi chẳng rảnh mà cầm roi đánh cô ta ! "

Song Ngư cong môi thành một nụ cười khinh miệt, nhìn Ngọc Nhi thân xác phờ phạc cùng đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều. Chợt nhận ra điều gì đó, cô cười hỏi :

" Ngọc Nhi cô cũng được lắm đó ! Nếu bị tôi đánh thảm vậy vẫn còn sức đi học rồi ngồi đó khóc lóc sao ? " 

Thiên Nhãn, lượt này cho ngươi quậy phá. Hậu quả ta chịu hộ ngươi !

Đôi mắt Song Ngư lóe đỏ rực lên, lập tức toàn bộ điện trong khu S.P đều bị sập. Trời xuân đang trong xanh bỗng dưng trở nên âm u đi, mọi thứ xung quanh tối khịt, thứ duy nhất mà ba con người kia nhìn thấy là đôi mắt đỏ kinh dị của Song Ngư lúc này.

" Ngọc Nhi à ! Tôi cho cô một lần nói lại sự thật ! Rằng tôi đã làm gì cô ? Hay là 18 năm nay tôi phải chịu đựng cô như thế nào ? Cô không phải người biết rõ nhất sao ? " - Song Ngư cười quỷ quyệt, một nụ cười khiến người khác lạnh sống lưng. Ngọc Nhi thấy vô cùng khó thở.

" T...Tôi...." - Ngọc Nhi ngập ngừng.

Ả sợ sẽ gặp lại cái cảnh ngày hôm trước, khiến cô tự khai ra tất cả ! Ả sợ bí mật sẽ bị lộ ! Sự thu hút của ả sẽ mất hết ! 

" Dừng lại được rồi đó Song Ngư ! Đừng có dùng bừa bãi ! " - Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Song Ngư đang định có trò vui liền bị giọng nói kia cắt hết hứng thú. Đôi mắt cô trở lại bình thường, điện cũng bắt đầu sáng lên, vận hành trở lại. Bầu trời cũng xua tan mây mù.

" Xà Phu ! "

Song Ngư đang vô cùng hối lỗi. Đúng là có sếp ở đây canh chừng, cô không được phép nghịch dại. Nếu không thì tháng này cô xác định cạp đất mà ăn ! Phải cẩn thận hơn mới được.

" Song Ngư, cậu muốn tôi trừ tiền lương của cậu sao ? " - Xà Phu nghi hoặc

" K...Không hề ! Thiên Nhãn làm càn quá ! Tôi không kiềm chế được ! " - Song Ngư đổ tội

" Cô không phải điều khiển thông thạo rồi sao ? " - Xà Phu nhíu mày

" Nhiều lúc phải có ngoại lệ chứ !? " - Song Ngư xua tay.

Xà Phu nhìn mái tóc bạch kim của Song Ngư có vài chỗ đã chuyển sang đen tuyền. Hắn thật khâm phục cô gái nhỏ này ! Chưa đầy 2 năm cũng sắp thành Thiên Đạo rồi ! Nhưng hắn không dám nói cho cô biết, vì có thể cô không chống chọi được mà mất kiểm soát. Lúc đó hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cô ! Trong thời gian này, phải nói cô kiềm chế lại.

" Lần sao đừng dùng nữa ! " - Xà Phu cười hiền

Song Ngư như bắt được vàng, gật đầu lia lịa, hoàn toàn lãng quên có ai đó đang bực tức đến cắn môi chảy máu. Chợt nhớ ra, Song Ngư tiến lại vòng tay qua vai Xà Phu, Xà Phu hiểu ý lền đưa bàn tay săn chắc ôm lấy eo cô sát lại gần mình. Song Ngư xảo trá :

" Bỗng dưng tôi biến thành kẻ xấu rồi sao ? "

_____________________________________________________

Ợp cót ! Từ trước đến nay chị luôn là người xấu mà chị Ngư ! :(

Chị cứ đút lót tiền bắt em viết cảnh chị chọc tức người ta ! Mà em cứ thấy tiền thì dell kiềm được !

Chap này là chap cuối cùng em nhận đút lót....bằng tiền VND !

Chap sau đưa....USD, dolla thì còn nhận nha chụy !

Nhưng em cũng công nhận đến nước này rồi anh chị vẫn còn diễn sâu, hại mắt Haki qué !

Dự kiến mấy chap sau sẽ hành chúng nó không thương tiếc ! 

Và chị Ngư sẽ lên một đỉnh cao của sự bá đạo và quyền uy ! 

Ai ủng hộ chị ấy thì Vote, Comment cho chị ấy có động lực diễn sâu tiếp, chứ ngày ngày đút lót Haki nên giờ chị Ngư chỉ còn ngồi gặm bàn thôi ! Ahihi !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip