Chương 1
Mọi người có tin rằng con người có thể xuyên không vào một thế giới khác không? Thế giới này có nhiều điều kì lạ mà không ai có thể lường trước được, cũng không ai có thể giải đáp được.
Trương Thiên Bình, năm mười sáu tuổi, cùng với một chút pháp lực của một người khác và một chiếc xe dùng để che mắt thiên hạ đã xuyên không vào thế giới của một câu chuyện ngôn tình. Khó tin nhỉ? Vậy mà lại là thật đấy. Mất một thời gian dài quay cuồng với những hiểu biết mơ hồ, cô vô tình tự biến mình thành nữ chính, vô tình tự lôi mình vào những rắc rối do mình tự tạo ra. Cuối cùng thì cũng tìm được đường trở về, thay đổi kết cục của nữ nhân là tiểu tam trong truyện và trở về thực giới. Nghe nói sau khi cô trở về nữ nhân tiểu tam từ kẻ phản diện trở thành chính diện có một cuộc sống hạnh phúc với nam chính mà cô ấy đã yêu say đắm, mọi thứ được xoay về một quỹ đạo tốt đẹp hơn.
Nhưng mà Thiên Bình sau này nghĩ lại vô cùng đau đầu. Cứ tưởng mọi việc đã trở nên tốt đẹp thì đến lượt chính cô lại gặp rắc rối. Lúc trước cô đem lòng thích một idol, cảm giác yêu thích đầy vô vọng này thực chất cô đã vô thức từ bỏ từ lâu, nhưng vẫn cố chấp níu kéo không chịu chấp nhận. Và vì thế, đã có một vài người bị cô làm cho tổn thương. Cô biết họ tổn thương vì cô, nhưng thực ra cô cũng đang tự tổn thương chính mình bằng cái cảm giác cố chấp đến đáng ghét này. Nhưng kể cả cô không có thích idol của mình đến mức đó, cô cũng không thể chấp nhận họ được, vì cô trước sau gì cũng phải trở về, lúc đó sẽ đau khổ biết bao. Đó là lí do cô đã tự vạch ra ranh giới giữa cô và họ, một ranh giới đã gây cho đôi bên biết bao tổn thương và tội lỗi đến tột cùng tâm can. Cô đến nay vẫn chưa từng ngừng có lỗi. Nhưng điều khiến cô đau đầu hơn, chính là cô đã vô thức chấp nhận thích một nam nhân trong câu chuyện đó.
______
Ngày trở về thực giới, Thiên Bình tiếp tục cuỗ sống hành ngày mà đã lâu cô không được tận hưởng: mờ nhạt, có một người bạn thân, và không có ai vây lấy cô nữa cả. Nhưng mà.
"Bảo Bối!"
"Đừng có gọi tôi----"
Cô đang lầm bầm nói thì đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngạc nhiên khi nhận ra không phải giọng nói đó, cũng không phải là lời dành cho cô. Cặp đôi cùng lớp nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên khiến cô cũng phát ngượng, chỉ đành cười trừ cúi đầu xin lỗi. Nghe nói các bạn cùng lớp cũng như người bạn Lý Hữu Tuyên thân thiết đã không ít lần nghe Thiên Bình cô nhắc đến một nam nhân tên Song Tử với nhiều giọng điệu, bật ra trong vô thức như một thói quen từ lâu.
"Song Tử."
"Nè Song Tử tôi... khát..."
"Song Tử tôi đã nói anh...."
"Dương Song Tử..."
Đến mức Hữu Tuyên nhiều lần phải dò hỏi:
"Dương Song Tử là ai?"
"Đừng để ý."
Lúc nào cũng vậy cô chỉ đáp gọn như vậy. Thiên Bình không ngờ rằng, trong vô thức... cô đã rung động với Dương Song Tử lúc nào không hay. Song Từ từ lần đầu xuất hiện đã luôn bám theo cô tán tỉnh, gọi cô bằng hai từ "bảo bối" mà cô cảm thấy nó không hợp với quan hệ của hai người. Cô không thích nhất ở Song Tử chính là cái tính trăng hoa trong truyện miêu tả, nhưng quả thực càng lúc, cô chỉ thấy Song Tử mỉm cười với riêng mình cô mà thôi. Con người luôn bị mọi người bảo là tra nam trăng hoa đó lại là một trong những người vẫn cố sống cố chết đơn phương cô, mặc cho cô không một lần đáp lại. Và cũng chính kẻ lăng nhăng nối tiếng khiến bao cô gái điêu đứng đó đã kiên trì sủng nịnh, chiều chuộng cô, việc mà đám nữ nhân qua đường của anh chưa một giây nào được tận hưởng. Nếu có điều gì khiến cô hối tiếc nhất thì đó chính là không thể ngăn được mình rung động. Tại sao à? Cô đã nói rồi đấy. Trước sau gì cô cũng phải trả lại thân phận cho tiểu Cân, nữ phụ của truyện gốc, cô lại còn quá cố chấp với niềm yêu thích vô vọng dành cho nam nhân nổi tiếng kia. Cái cảm xúc này vốn từ đầu đã không có tương lai, chỉ không ngờ tâm can cô đã vô thức cãi lời tự khi nào rồi.
Khi mà thói quen cũ của cô với Song Tử vẫn còn khắc sâu trong tiềm thức, dù rằng cô dần trở lại với nếp sống cũ nhưng nỗi nhớ cứ như núi lửa chờ ngày phun trào. Đến khi cô quyết định đọc lại câu chuyện của tác giả Lương. Giống như quả bom nổ chậm phát nổ, cô như phát điên lên vì kinh ngạc khi nhận ra sự tồn tại của Song Tử đã hoàn toàn biến mắt khỏi câu chuyện này. Cô thậm chí đã tìm gặp tác giả, thời điểm đó tác giả Lương còn là học sinh nên việc gặp mặt không có gì khó khăn cả.
"Dương Song Tử? À hay là cô nhớ nhầm Dương Thành Tử? Dương Thành Tử không có trong câu chuyện này đâu nha."
Tiếng cười khe khẽ của Lương Song Ngư vang lên đều đều trong khi tai cô ù đi. Anh ta vừa nói cái gì vậy?
Chuyện này phải hỏi Tống Trạch Dương, Tống Trạch Dương là người đã đưa cô đến đó cũng là người đưa cô về, mọi chuyện thực hư ra sao phải hỏi gã. Nhưng phải làm cách nào mới gặp được gã? Trước kia cô lần đầu gặp gã là do tình cờ, chính xác hơn là gã cố tình để cô tìm thấy, những lần sau cô đến gặp gã ở điểm hẹn, nhưng đó là gã nói gã sẽ ở đó... Còn cách nào để gặp gã hay không?
Thầm nghĩ đến hoa bỉ ngạn, sắc huyết đỏ rực đẹp mê hoặc đó lại mang một nỗi sầu xa cách. Có hoa sẽ không có lá, có lá ắt không có hoa, hoa là vĩnh viễn không thể gặp nhau. Giống thật... Nhưng ít ra cô và Song Tử còn từng gặp nhau. Ít ra cô và Song Tử còn từng có một đoạn thời gian vui vẻ. Thế tính ra lại giống hoa anh đào hơn. Bung nở rồi lại tàn phai.
Và cứ thế thời gian dần trôi, loáng một cái đã mười năm rồi. Gặp bao nhiêu người cũng chưa gặp lại Song Tử. Thiên Bình đã không còn các thói quen cũ như khi còn ở cạnh anh nữa. Thiên Bình cũng không còn cố tìm cách để hiểu nữa. Cô chấp nhận sự thật rồi. Chỉ là suốt mười năm qua, cô chưa từng quên Song Tử, lưu ly năm đó đến nay vẫn còn tươi mới.
Cho đến ngày định mệnh đó, Song Tử đã tìm đến cô. Mọi thứ như vỡ òa. Đã từng hoang mang, đã từng lo sợ, đã từng từ bỏ, đã từng nhớ nhung,... Tất cả đều vỡ òa, ngay lúc này. Những gì cô cần, cuối cùng đến lúc này cũng đã trọn vẹn rồi.
Hoa anh đào bung nở đẹp vô ngần tuy nhiên lại chóng tàn lụi. Nhưng anh đào sẽ lại bung nở lần nữa, rực rỡ mỹ lệ hệt như thuở ban đầu.
___________
Chiều muộn khi hoàng hôn buông xuống nơi con phố nhộn nhịp, quán cafe Lưu Ly cũng đã lên đèn, Trương Thiên Bình tay ôm bé mèo nằm ngủ trong lòng, bao bọc bên ngoài là Dương Song Tử. Song Tử vòng tay qua tay người yêu, tựa cằm trên vai cô, khép mắt yên bình. Song Tử mỗi ngày đều đến quán cafe cả, sáng sớm thì vì đi làm không thể đến, nhưng cứ giải lao, hay buổi chiều xong việc là đến chỗ cô, ngày nghỉ cũng bám riết cô, cô đi cũng đi, cô dừng cũng dừng, cô ngồi cũng ngồi, hệt như mười năm trước vậy. Bỗng có tiếng chuông nhỏ vang lên. Thiên Bình đứng phắt dậy, làm Song tử giật mình, mơ mơ màng màng chưa kịp định hình thì đã thấy cô đặt Kwiyo, mèo của cô, vào lòng mình, còn cô thì pha cafe.
"Cảm ơn quý khách. Hẹn gặp lại lần sau ạ!"
Cô cười tươi rói, sau đó lại ôm mèo của mình ngồi xuống ghế. Song Tử ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cô, ra vẻ hờn dỗi.
"Bảo Bối, em đừng ôm con mèo đó nữa, anh sẽ phát ghen với một con mèo mất!"
Cả hai hẹn hò cũng đã gần hai tuần, nhưng mà Song Tử cảm thấy cô đơn lắm. Vì Bảo Bối của anh, kiêm người yêu đại nhân ngoài sai anh mấy việc lặt vặt ra, thực sự chỉ biết đến mèo mà thôi. Thậm chí cô còn không đổi cách xưng hô với anh nữa.
"Thứ nhất, tên em ấy là Kwiyo. Thứ hai, anh đừng có kéo dài chữ bảo bối ra, tôi đánh đấy."
"Bảo Bối không thương anh, Bảo Bối thương Kwiyo hơn anh. Bảo Bối còn lạnh nhạt với anh nữa, anh giận Bảo Bối luôn."
Anh ra chiều giận dỗi lắm, giọng hờn dỗi cố tình nói cho đáng yêu, lại còn khoanh tay quay phắt đi nữa. Nhân viên ở Dương thị mà thấy sếp của mình như vậy chắc cười ngất mất thôi. Thiên Bình cũng chỉ thấy buồn cười, nhưng tuyệt nhiên không thèm dỗ. Gương mặt biểu thị: 'Người ta chính là muốn bắt nạt anh đấy, làm gì được nào.'
"Em không dỗ anh à?"
Song Tử quay lại hỏi. Thiên Bình phì cười, đáp một tiếng xanh rờn:
"Không."
"Bảo Bối không thương anh."
"Thôi trẻ con đi! Anh đã hai mươi sáu rồi đấy!"
"Tại em không thương anh."
"...Ai nói thế?"
"Vậy ít nhất em cũng phải xưng hô gần gũi với anh chút đi. Cứ xưng tôi với người ta, xa cách muốn chết!"
Cô đảo mắt đi, lơ đãng nói:
"Yêu đương xưng hô thế nào mà không được?"
"Phải thân thiết một chút chứ!"
"Vẽ chuyện!"
"Xưng em là được mà. Em thử một lần đi! Đi mà Bảo Bối!"
Cô nhìn anh rồi đảo mắt đi, mặt không biểu cảm gì nhưng anh thấy hai tai cô đỏ lên nhiều. Chờ nửa ngày mới nghe thấy giọng cô khó khăn nắn ra từng chữ:
"... Em... biết rồi..."
Lần đầu tiên Bảo Bối chịu xưng hô thân thiết với anh! Dù là do anh nài nỉ mới được nhưng cũng khiến anh phấn khích mà nhào đến hôn cái chụt lên môi cô, bây giờ có thể thoải mái được rồi, khiến cả mặt cô đỏ bừng.
"Đồ điên này! Thôi làm lố đi! Anh phấn khích cái gì chứ?"
"Bảo Bối à, em có thể nói lại lần nữa không? À không, nói thích anh đi! Bảo Bối à làm ơn đi mà!"
"Đồ điên, biến về cho em!"
__________
K: xin chào, đã lâu không gặp! "[All thiên bình] Tôi yêu em, nữ phụ" phần 2 đã xuất bản rồi đây! Như mình đã nói trước thì đây sẽ là những câu chuyện ngắn về couple Dương Song Tử x Trương Thiên Bình. Mỗi chương sẽ là mỗi câu chuyện ngắn xảy ra trong cuộc sông đời thường của couple này.
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ nha! Mãi yêu!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip