Ngoại truyện 1: Tập 1
Phó Tư Thành trước giờ đi học mẫu giáo sẽ dẫn con cún mới được ba lớn cho đi dạo một vòng, nói là dẫn cún, nhưng đương nhiên đều phải để vệ sĩ bế và cầm tay làm cho. Khổ nỗi Tư Thành dậy rất sớm, đồng hồ mới điểm năm giờ đã tíu tít thức dậy đi tìm chó đầu tiên rồi.
"Chiêu Đầng, Chiêu Đầng, đi dạo nào!"
Vệ sĩ thay ca buổi đêm đang được ngủ cũng không yên vì tiếng chó sủa, cậu chủ nhỏ không những có bộ mặt giống sếp, ngay cả tính kỉ luật cũng giống nữa.
Con chó được Nghiên Du đặt tên là Siêu Đần, nhưng nó luôn bên cạnh hỗ trợ cho cậu nhóc Tư Thành như một bảo mẫu nhỏ, như là giúp cậu nhóc đứng dậy, hay nhắc nhở khi khóc quá lâu chẳng hạn.
"Hai da, dạo này không qua thăm con chút nào cả" - Bảo mẫu nhìn thằng bé tự chơi một mình cũng thở dài ngao ngán, Tư Thành quả thật là đứa trẻ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, chỉ là người tạo ra nó còn quá trẻ con thôi.
Gần một tuần nay Đẳng Quân đã quen với việc sinh hoạt trong bệnh viện cùng với Nghiên Du, chẳng hạn như gối tay hắn ngủ mỗi tối vậy. Nghiên Du không thấy mỏi, hắn chỉ muốn được ngắm nhìn cáo nhỏ của hắn lúc ngủ ngoan thế này thôi.
"Xinh thật đấy, chịu cười nhiều hơn thì tốt"
Nghiên Du xoa má rồi nhéo nhẹ, thấy cậu nhăn mày nên chuyển sang ôm eo kéo sát vào cơ thể mình hơn. Lúc này hắn vẫn chưa nhận ra đã có sự khác lạ của Đẳng Quân, có kết cục này...âu cũng do nhân quả từ hắn mà ra thôi.
Sáng hôm sau nhân lúc Đẳng Quân vẫn ngủ say, Nghiên Du nhẹ nhàng đặt gối thay cho tay mình để đến gặp bác sĩ xin xuất viện. Bác sĩ không hài lòng lắm, bởi vết thương lần này ngay trúng vết thương do súng đạn lần trước nên chắc chắn sẽ khiến hắn đau nhức hơn bình thường. Đó là lí do tại sao Nghiên Du lần này phải nhập viện lâu như thế, nhưng phải về để tiện chăm sóc tốt cho Đẳng Quân thôi, cậu không chịu về trước gì cả.
"Thôi được rồi, có vấn đề gì nhớ quay lại ngay, về thay bằng bốn lần một ngày, tốt nhất đừng để nhiễm trùng vết thương"
Hắn đang trở về phòng bệnh đã thấy Đẳng Quân dáo dác ngoài hành lang với mái tóc rối bù, vẫn còn ngái ngủ mà bị ép thức dậy, tập tễnh chậm chạp từng bước một kiếm người. Khi bốn mắt chạm nhau, cậu ấy thật muốn khóc tới nơi, không khác gì một đứa trẻ bị lạc mất bố mẹ vậy.
"A, a"
Đẳng Quân ngắc ngứ không thể nói thành lời được, cậu tiến đến phía hắn trước rồi trút hết mọi ấm ức trong lòng.
[Sao anh lại bỏ đi?]
"Mới 6 giờ sáng, cậu đang ngủ say lắm cơ mà?"
Đẳng Quân không ngửi thấy mùi hương của hắn nữa nên đã bừng tỉnh dậy, quả nhiên bên cạnh đã không còn ai nữa, trong phòng vệ sinh cũng không có. Cậu mặc kệ chân trần mà chạy ra ngoài tìm hắn, nhưng các y tá không biết ngôn ngữ kí hiệu nên không giúp gì được.
Nghiên Du ôm eo để giúp cậu đứng thẳng, Đẳng Quân dù vẫn buồn ngủ nhưng bị nỗi sợ lấn át, cậu mạnh bạo kéo hắn vào để lấy lại bình tĩnh. Nghiên Du không hiểu tình hình nên chỉ đành vỗ lưng an ủi trước, không ngờ vài giây sau đã ngáy khò khò rồi.
'Chắc lại lên cơn mộng du đây'
Nghiên Du bế cậu về giường trong tình trạng vẫn bị ôm cứng lấy không buông, hắn chỉ đành cùng cậu ngủ thêm một giấc nữa, lần sau không nên chủ quan bỏ đi như vậy được rồi.
Mở mắt dậy lần hai đã gần mười giờ, Nghiên Du tê mỏi người vẫn không di chuyển lấy một chút. Đẳng Quân buông tay khỏi áo hắn rồi ngồi dậy, trên mặt vẫn còn có nét không vui, hắn chỉnh lại tóc cho cậu, nhàn nhạt giải thích.
"Tôi hỏi bác sĩ để xuất viện, ở đây không tiện sinh hoạt cho cậu"
[Sao lại xuất viện? Ở đây tốt mà?]
Nếu xuất viện, Nghiên Du sẽ không ở cạnh cậu 24/24 được. Hắn sẽ lại ra ngoài làm những công việc nguy hiểm như từ trước tới giờ, đến tận đêm muộn mới thấy hắn mệt mỏi trở về. Ở đây vừa được chăm sóc sức khỏe, hắn còn luôn hiện diện bên cạnh cậu nữa.
"Bệnh viện chứ không phải nhà" - Nghiên Du nhếch môi rồi búng vào trán cậu - "Về còn ăn mấy món ngon do đầu bếp riêng nấu chứ? Nằm giường to cũng thoải mái hơn. Mẹ kiếp, ở đây toàn mùi thuốc sát trùng, ngửi thấy ghê"
Đâu có, mùi cơ thể của hắn rất thơm mà...
"Nói chung là đi về, thủ tục xuất viện làm nhanh thôi. Cậu thay đồ dần đi, xe đến bây giờ đấy"
Ngồi trên xe trở về, Đẳng Quân vẫn lén nhìn hắn vài lần, rụt rè làm kí hiệu hỏi:
[Trở về rồi anh sẽ lại đi nhiều đúng không?]
"Tạm thời tôi vẫn nghỉ dưỡng ở nhà vài hôm nữa, dù tài sản của ông bô để lại cũng đủ sống đến đời con khỉ út, nhưng tôi không trốn việc được đâu"
Điều kiện để đổi lại yên bình cho cáo nhỏ, hắn buộc phải làm việc với chính phủ cho tới khi có người kế nhiệm thích hợp xuất hiện. Dù gì đây là thứ trói buộc hắn ngay từ lúc sinh ra, chỉ là có sự hiện diện của cáo nhỏ để nhắc nhở hắn trân trọng mạng sống hơn thôi.
Trong thời gian nghỉ ngơi, hắn xem những tài liệu học tập Q đã đưa từ trước để chuẩn bị làm gia sư dạy học. Cáo nhỏ thấy hắn chăm chú nên đứng ở cửa mãi không dám đánh động, Nghiên Du lật trang sách tiếp, giọng trầm khàn bỗng nhiên cất lên.
"Sao thế? Vào đây mà ngắm tôi trực tiếp này"
Đẳng Quân vò gấu áo, mãi vẫn không làm ký hiệu được dù đã đứng tần ngần ở đó nãy giờ. Cậu thở vào một hơi lấy tinh thần, nhưng bị người khác chen ngang hộ rồi.
"Cậu Phó ra ăn cơm đi, cậu Quân chờ cậu nãy giờ chưa có ăn đâu"
Nghiên Du ngó ra đã thấy cậu đỏ bừng mặt vì xấu hổ, hôm nay còn chủ động tới gọi hắn ra dùng bữa nữa, bình thường ban ngày đâu có quấn quít hắn như vậy đâu.
"Cứ ăn trước đi, cậu phải ăn đúng giờ chứ?"
Đẳng Quân gật đầu, hắn còn phải xử lý công chuyện chứ đâu rảnh rỗi như cậu. Nhìn thức ăn theo chế độ được dọn ra nóng hổi thơm phức cũng không khiến cậu vui lên chút nào, thậm chí thìa cơm mới cho vào miệng đã cảm thấy buồn nôn rồi.
"Ưm..."
Đẳng Quân ôm miệng rồi vội chạy vào nhà vệ sinh nôn khan, bọn họ đều nghĩ đây là triệu chứng ốm nghén nên cố động viên cậu ăn lấy một ít vì hai đứa trẻ. Lúc này Nghiên Du đã chịu đóng lại quyển sách, cáo nhỏ còn gọi hắn rồi, hắn nghĩ thế nào cũng nên ra ăn cùng cậu mới được.
"Lấy cơm cho tôi đi"
Đẳng Quân thấy hắn ra phòng ăn tự dưng lại thấy phấn chấn hơn, cơn buồn nôn ban nãy cũng không còn nữa. Nghiên Du xoa đầu cậu, ăn tốt như vậy là may rồi.
—
Nghiên Du không phải tuýp người ngồi yên một chỗ nên liền tới phòng gym tự tập luyện lấy lại sức, tuy không đầy đủ như phòng gym bên ngoài, nhưng những gì cần có đều có hết. Hắn vẫn có băn khoăn chưa giải đáp được, đó là chưa điều tra ra đám đâm mình là ai. Với lại chờ khỏe hơn thì tới thăm Quý Nặc nữa, bao giờ cậu ấy tỉnh táo hơn sẽ dẫn cả cáo nhỏ đi cùng vậy.
Đẳng Quân nhìn từ ngoài cửa vào thấy cơ bắp cuồn cuộn đó đã đập ngay vào mắt mình, Nghiên Du nắm chắc máy tập kéo xô rồi chậm rãi kéo xuống, những vùng cơ đang xô vào nhau tạo ra nếp gấp, cơ thể hắn quả thật rất đẹp, nếu cậu có thể có cơ bắp gân guốc ấy mới thích làm sao.
Cáo nhỏ lại đang đứng nhìn trộm hắn rồi.
Nghiên Du không nỡ vạch trần cậu nữa, hắn nghĩ cậu ở nhà cũng rất buồn chán nên đi đây đi đó quanh nhà như vậy. Hắn lấy khăn thấm mồ hôi rồi chuyển qua dùng tạ, nhưng vết thương ở bụng nhói đau làm hắn phải hạ tạ xuống ngay lập tức.
"A, a"
Đẳng Quân hốt hoảng chạy vào khi bụng hắn đã thấm máu đỏ, cuống quít không biết phải làm gì nên chỉ đành nắm tay hắn kéo đến chỗ bác sĩ Châu. Nghiên Du có lẽ đã nhận ra được điều gì rồi, hắn cố nén điệu cười dâm dục, biết ngay đây là chuyện sớm muộn thôi.
"Đẳng Quân có vẻ rất lo cho cậu đấy nhỉ?"
"Đương nhiên phải thế rồi"
Con cáo nhỏ tinh ranh đó cuối cùng đã lọt vào lưới tình của hắn, hắn thừa biết cậu đã yêu hắn từ lâu mà không dám thể hiện ra rồi, cũng không trách cậu được, do hắn ban đầu có hơi quá tay đánh cậu nhiều lần. Để cậu không bị xấu hổ, hắn sẽ coi như không biết gì vậy.
Ngày nọ có chuyện phát sinh ở băng đảng nhỏ, bọn chúng thấy Nghiên Du đã lâu không xuất hiện nên đoán hắn đi chầu trời rồi, còn dám ngang nhiên chạy theo chủ khác. Hắn ban đầu định không quan tâm, nhưng nếu có lần đầu, chắc chắn sẽ có những lần khác như vậy. Chi bằng làm gương đầu tiên cho bọn chúng biết Khổng tước hội đang do ai cai quản mới được.
Sau hai ngày vắng mặt, bác sĩ Châu Hải báo cho hắn rằng phải đưa Đẳng Quân nhập viện khẩn cấp. Cậu bị rối loạn lo âu đến mức mất ngủ, bữa ăn nào cũng ói mửa khiến sức lức kiệt quệ. Bác sĩ phải cho truyền dinh dưỡng trước, bên cạnh đó phải uống an thần mới ngủ yên giấc.
Nghiên Du vẫn mang bộ dạng máu me ấy đến phòng bệnh cáo nhỏ, hắn nhìn cậu yếu đuối nằm đó liền không hiểu nổi tại sao tình hình lại chuyển xấu nhanh như vậy. Tất cả là vì cái thai đôi chết tiệt đó, hay nhân cơ hội này...hắn cho phá bỏ đi luôn?
"Anh Phó, việc cậu ấy trở nên rối loạn mất ngủ, nôn mửa khi ăn không phải do cái thai đâu." - Bác sĩ chuyên khoa tâm lý phân tích về trường hợp này, kết luận này có thể là chính xác nhất rồi - "Tôi cho rằng anh chính là nguyên nhân dẫn đến trầm trọng bệnh tình của cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip