Tập 28

"Thoát ly với chính phủ à?" - Đại Sơn châm điếu thuốc hút, anh ta so với lúc y còn bé vẫn là khí chất nhẹ nhàng nhưng mang đầy áp bức cho đối phương. Tuy nụ cười có hiền hòa hơn so với Nghiên Du, vậy mà Quý Nặc vẫn không thể nhìn trực diện được.

"Cách truyền thống là có người bảo lãnh, tôi khi ấy có lão Tứ gia đứng ra. Còn không thì có thể tiến cử một người khác thay thế"

Quý Nặc nghe cả hai cách đều không thể thực hiện được, bố Nghiên Du là người đích thân tiến cử hắn, làm sao bảo lãnh được cơ chứ? Bên cạnh đó, Nghiên Du được lòng vì đầu óc thông minh và phong thái làm việc dứt khoát, rất khó để đối phương buông bỏ được.

"Không thì...giả chết cũng được."

Đại Sơn mỉm cười, đó là cách cuối cùng nếu muốn vĩnh viễn thoát khỏi cái nhìn của chính phủ. Trước khi Quý Nặc rời đi, anh có nói thêm đôi lời nữa.

"Trong trường hợp đương sự muốn thoát ly nữa, cậu đã hỏi lại chưa?"

Tất cả điều này đều là chủ ý từ một mình phía y, nhưng làm sao có thể làm trâu bò cho chính phủ đến mấy chục năm được, nhất là khi hắn đang có tình cảm với Đẳng Quân, biết đâu...

Ra đến bên ngoài vẫn thấy Thanh Thanh đứng chờ, hôm nay tới đây để mang đồ ăn trưa cho chồng mình, tiện cũng muốn ra đường thay đổi không khí. Rõ ràng cũng đang hút thuốc, vậy mà còn mắng người khác được.

"Chú, tôi xin phép về"

Thanh Thanh gật đầu, lơ đễnh tựa tay vào lan can thưởng gió trời, để khói thuốc lá không ám vào quần áo nữa. Dù sao đã tìm chú lâu như vậy, y vẫn muốn nói với chú lời cất giấu bấy lâu nay, nếu không sẽ lại bỏ lỡ cơ hội mất.

"Chú, nếu năm đó ở tu viện chú không bị tìm thấy...chú sẽ không bao giờ phải chịu giam cầm đến bây giờ không?"

Thanh Thanh hơi nhướn một bên lông mày, nghiêng đầu nhìn Quý Nặc một hồi, vậy thằng nhóc này là một trong những đứa trẻ ở tu viện khi ấy rồi. 

Nhận được câu hỏi khá là bất ngờ, thậm chí là chưa bao giờ nghĩ tới cả. Thanh Thanh rất thật tâm suy nghĩ vấn đề này, tự dưng lại bật cười xinh đẹp, dường như tuổi tác chỉ là con số với chú thôi vậy.

"Có hơi đường đột một chút, nhưng tôi biết mình có trốn đi đâu cũng sẽ bị anh ta tìm thấy. Không phải vấn đề cưỡng chế hay không, nếu anh ta có yêu tôi mới cất công đi tìm kiếm, Không thì chỉ có hận đến chết mới vậy thôi. Sống đến tuổi này rồi, chắc không gọi là giam cầm nữa đâu ha nhóc?"

"Bên cạnh đó...Đại Sơn cũng là một người chồng, người cha tốt nữa"

Quý Nặc ngẩn ngơ trước nụ cười ấy đến tận khi nhận được tin của ông chủ, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về kiểm tra tình hình, nghe người làm nói thiếu chủ vào phòng đã lâu lắm rồi, biết ngay sẽ có chuyện mà!

Nghiên Du bị xen ngang bực tức ra mặt, nghe y nói những phương án để thoát ly khỏi chính phủ liền cả giận. Nhếch môi như không kiềm chế được, nắm cổ áo y cười méo xệch.

"Con mẹ nó, tôi có nhu cầu rời khỏi chính phủ sao?"

"Quý Nặc, cậu đừng có, đừng có lấy cái suy nghĩ của cậu rồi áp đặt lên tôi có được không? Phiền chết mẹ luôn, làm đúng bổn phận của cậu đi."

Nghiên Du đúng thật chưa một lần oán than khi làm việc dưới trướng nhiều người, bởi chỉ có cách này mới có thể đứng trên được những kẻ khác, còn bảo vệ được thứ hắn muốn nữa. Bị làm mất hứng nên không tiếp tục nữa, bỏ tới phòng rượu làm vài ly còn hơn.

Quý Nặc tự vỗ vai động viên bản thân, nhờ vậy cũng làm hắn dừng lại việc đang làm rồi. Đẳng Quân thấy y vào nên giấu mặt đi đầy xấu hổ, lần trước trong tình trạng nhục nhã nhất cũng là y lau dọn, bây giờ cũng vậy.

"Không sao, tôi tháo dây trói cho cậu tự lo liệu nốt có được không?"

Nhận được cái gật đầu mới yên tâm thở phào, có vẻ thiếu chủ đã rất kiềm chế không đánh cái nào, đây có phải gọi là điềm lành không?

Vậy nên thuận theo mệnh lệnh của ông chủ nơi xa, Quý Nặc hết lòng chăm sóc cho Đẳng Quân thật cẩn thận cùng với điều dưỡng viên. Mua cho cậu vài quyển truyện để đọc giải trí trong phòng, còn lắp đặt cả máy chiếu để thoải mái xem phim nữa. Thỉnh thoảng sẽ mua bánh ngọt và hoa quả cho cậu thay đổi khẩu vị, giữa hai người dường như chẳng còn ngăn cách nào. Mỗi lần thấy y vào phòng là khuôn mặt ấy cười tươi sáng bừng, khác hẳn với ai đó, cứ thấy hắn là phải xuống giường đầu tiên, còn che đi đầu mình sợ bị đánh nữa.

"Che cái mẹ gì, hôm nay đi khám định kì tháng thứ ba rồi đúng không?"

Nghiên Du kéo cậu ngồi xuống đùi hắn, vừa xoa bụng nhỏ vừa chằm chằm nhìn không rời mắt, ánh nhìn này làm cậu không thoải mái, như thể đang dò xét cái gì vậy.

"Còn nôn nhiều không?"

Cáo nhỏ: Lưỡng lự, gật đầu.

"Có tăng được cân nào không?"

Cáo nhỏ: Gật đầu

Nhờ sự chăm sóc của Quý Nặc nên tâm trạng của cậu khá hơn rất nhiều, ăn uống dù có khó khăn cũng không khó khăn như trước. Thỉnh thoảng hắn vẫn bắt cậu khẩu giao giải quyết nhu cầu, những lúc ấy chỉ muốn liên tiếp dập nát lỗ hậu của cậu, làm đến khi cáo nhỏ run rẩy cầu xin mới thôi. 

"Dạo này được Quý Nặc bên cạnh chăm sóc liên tục, thích lắm nhỉ? Thấy y là cười tươi rói cơ mà"

Nghiên Du vừa cười thâm hiểm vừa chạm lên cổ cậu, hắn đang kiểm tra xem mạch đang loạn nhịp thế nào. Bế ngang người Đẳng Quân đi đến phía bàn có đĩa dâu tây Quý Nặc mua ban sáng, hắn vô tình hất đổ xuống đất rồi dùng mũi giày nghiền nát toàn bộ, điều này làm Đẳng Quân sợ đến tái mặt, cứ mỗi lần đối diện với hắn lại muốn lên cơn hen tới nơi. Cậu thực sự rất kinh sợ hắn, nhưng đồng thời không muốn người bên cạnh vì cậu bị liên lụy.

Đẳng Quân bất ngờ quàng tay lên cổ dựa vào tình tứ, chạm vào má rồi ngẩng đầu hôn phớt trên đôi môi dỗi hờn kia. Nghiên Du chuyển sang tư thế bế mặt đối mặt, Đẳng Quân vội co chân bám vào người hắn như sợ ngã tới nơi. Nghiên Du bật cười, để tay ở hông cậu rồi trượt dần xuống, hỏi những câu hỏi không có câu trả lời.

"Lần này là cậu tự chủ động đúng không? Vậy đừng có khóc lóc đấy"

Quý Nặc mua được vài cái bánh ngọt hạt dẻ nên muốn xem phản ứng của cậu ra sao, nào ngờ vừa mở cửa phòng đã thấy cảnh tượng Đẳng Quân đang ôm chặt lấy Nghiên Du nức nở không thành tiếng mỗi nhịp thúc sâu, làm ở tư thế đứng này khiến bụng cậu có chút nhói đau, lỗ nhỏ giữa cặp mông trắng tròn ấy đang nuốt trọn dương vật gân guốc phình to của hắn. Nghiên Du mở to mắt thỏa mãn khi thấy Quý Nặc tới đây, vừa xoa đầu hôn má Đẳng Quân dỗ dành, vừa đi tới gần phía người đang sững sờ không rời mắt. Để y nhìn rõ Đẳng Quân đang quấn lấy hắn thế nào, xem kĩ bọn họ làm tình thế nào. Bất ngờ hắn đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, rồi tự mình đóng lại cửa. 

Có gì đâu, thiếu chủ với Đẳng Quân chính là loại quan hệ này mà.

Chẳng sao cả, bọn họ còn có cả em bé trong bụng rồi. 

Y buông thõng tay, chiếc bánh ngọt cũng đồng thời rơi xuống đất như tiếng lòng hiện tại. Tại sao ở ngực lại nhói đau thế này? Như thể đã mất mát cái gì rất quan trọng vậy. Trước giờ y chưa từng có cảm giác này, nhưng tình cảnh ban nãy đã nhắc nhở y một chuyện vô cùng hiển nhiên.

Đẳng Quân thuộc về thiếu chủ của y, thuộc về Phó Nghiên Du.

Y tự động viên mình, có thể do thời gian vừa rồi đã tiếp xúc quá nhiều với cậu nên mới sinh ra loại cảm giác không nên có. Chỉ cần qua được sẽ khác, tuyệt đối không được nảy sinh thêm!

[Chào anh! Chúc ngày mới tốt lành]

Đẳng Quân cười tươi chào đón sự xuất hiện của y như mọi khi, Quý Nặc lại quên mất điều mình khắc ghi, đôi môi tự động đồng hóa giống cậu từ bao giờ không hay.

[Anh muốn ăn cherry không? Nghiên Du đã mua nó cho tôi]

[Quý Nặc, anh muốn cùng xem phim với tôi không?]

Thật khó quá, trái tim cứ tự đập loạn nhịp khi đến gần cậu ấy thế này. Đó là lí do tại sao Nghiên Du cũng phải ngầm thừa nhận đã đổ gục trước cậu, ánh mắt cùng nụ cười lém lỉnh, chỉ cần được đối xử tốt sẽ vui cười suốt.

Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ yên bình trôi qua, cứ vậy cho đến khi ông chủ đã gửi đến mệnh lệnh tiếp theo:

'Cái thai đã được năm tháng rồi. Chó hoang, âm thầm bắt cóc đưa cậu ta qua đây trong thời gian sớm nhất'

Quý Nặc biết sớm muộn sẽ nhận được tin này, bản chất biến thái của ông ta làm sao có thể bỏ qua cho cậu được. Quay sang nhìn cáo nhỏ ngày càng xinh đẹp hơn theo từng ngày, cậu ấy vẫn là một thiếu niên ở độ tuổi đẹp nhất. Đôi môi chúm chím lại khi hút trà sữa, phấn khích vì vị nó không hề tệ chút nào. 

"Cậu Quân thích đồ ngọt nhất nhỉ?"

[Đúng vậy, ngày bé mỗi khi bị đánh xong mẹ đều cho tôi ăn kẹo đường.  Vậy nên hạnh phúc nhất chính là được ăn đồ ngọt]

Quý Nặc không khống chế được não bộ, đưa tay lên xoa đầu cậu nhẹ nhàng, nghĩ đến việc đứa nhỏ này cả tuổi thơ bị bạo hành lại thấy ngập tràn bi thương.

"Nghiên Du sẽ cho cậu đồ ngọt, cậu ấy sau này sẽ đối xử tốt với cậu thôi. Đẳng Quân, cậu vất vả nhiều rồi"

Quý Nặc nặng lòng khi đặt mọi thứ lên bàn cân, y suy nghĩ suốt một đêm, nhưng câu trả lời vốn dĩ đã có sẵn, chỉ là phải dùng cách tàn độc này cưỡng ép cậu ấy tự mình rời đi mà thôi.

"Đẳng Quân, đã lâu như vậy rồi, Nghiên Du không cho cậu tới thăm mẹ sao?"

Ánh mắt y ngày thường vốn ấm áp giờ đã trở nên vô cảm, không phải Đẳng Quân quên, mà là Nghiên Du cứ lần lữa mãi chưa đưa cậu đi. Nghe Quý Nặc hỏi vậy lại làm cậu cau mày xụi mặt, cậu rất nhớ mẹ, nhất là khi cơn nghén vẫn chưa chịu buông tha cho cậu nữa.

"Lần khám định kì tiếp theo, hãy tự tìm đường tới bệnh viện nơi mẹ cậu đang điều trị, khi ấy cậu sẽ biết được sự thật Nghiên Du muốn che giấu là gì."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip