Tập 34

Để nói về việc đẻ con, chính là 17 năm qua bị đánh đập chẳng là gì hết.

Khi tỉnh lại đã thấy bản thân phải đeo mặt nạ thở oxy, tay đang cắm kim truyền, lờ mờ đầu óc không tỉnh táo nổi. Sau đó đã biết việc đứa trẻ ra đời sớm vì sự tiêu cực của cậu suốt thời gian vừa qua, điều ấy làm cậu thấy bản thân thật quá bồng bột, nếu đứa trẻ có vấn đề gì, cậu có lẽ sẽ tự trách không gượng dậy nổi nữa.

Đẳng Quân sờ lên vết sẹo ở bụng, bác sĩ vốn dĩ muốn thử cách truyền thống, nhưng thể lực cậu quá yếu để rặn ra, bắt buộc phải mổ đẻ trong tình trạng nguy cấp. Đau đớn đến vậy mà chẳng thể kêu gào lên tiếng nào, cậu còn nghĩ đây là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình rồi. Cậu còn phải truyền bao nhiêu máu, bác sĩ nói giữ được mạng là tốt lắm rồi, phải tích cực bồi bổ từ giờ mới được.

Thiếu niên lại tự nhủ phải chăm sóc đứa trẻ này thật tốt, vừa để bù đắp khoảng thời gian trầm cảm, vừa là bù đắp cho chính tuổi thơ của cậu.

Từ đó đến nay đã gần nửa năm trôi qua, ngay khi bình phục liền chuyển đến một nơi ở mới dù nhận phản đối từ tất cả mọi người, Quý Nặc nói đến rát họng cũng không cản được, nhưng bên cạnh đó đã phải nhận một khoản tiền của anh chủ coi như là ứng trước lương, các tu nữ cũng lén lút cho tiền, làm sao có thể cho cậu đi tay không được. Quý Nặc biết cậu nhóc này mang theo đầy tâm tư trong lòng, nếu ép ở lại sẽ càng làm bệnh tình trầm trọng thêm mất.

Trình Tâm trước đó đã bớt chút thời gian tới xem nhà cửa trước, dù nơi này quá mức tệ nhưng Đẳng Quân lại vô cùng hào hứng, nói rằng rất phù hợp cho một người ở. Sữa mẹ có Hân Hân giúp xin được, qua ba tháng mới rời đi đã học được cách tắm cho em bé từ các nữ tu. Nói trộm vía, đứa nhóc sinh ra thiếu tháng lại không gặp vấn đề sức khỏe, thậm chí còn cứng cáp rất nhanh. Không khéo khi còn ở trong bụng lấy hết dưỡng chất của 'mẹ' nên mới khỏe khoắn được như vậy cũng nên.

Dạo trước Quý Nặc đi tới đi lui cô nhi viện quá nhiều, nên để tránh bị nghi ngờ đã không đến thăm Đẳng Quân suốt mấy tháng, nhân ngày rảnh rỗi mới cùng Trình Tâm đem quà qua thăm. Nhà cho thuê cách xa trung tâm thành phố tới ba chuyến xe buýt, lại còn trong ngõ hẻm chật chội. Quý Nặc có sức bền tốt cũng thấy hơi oải, sắp tới cậu ta còn muốn đi làm thì thế nào đây, nhưng là lần đầu Đẳng Quân có thể tự lập trên chính đôi chân của mình, nên khuyến khích một chút vậy. 

"Mệt lắm không?" - Quý Nặc quay sang nhìn Trình Tâm cà nhắc đi lại có chút khổ sở.

"Không sao, coi như rèn luyện thể lực thôi."

Ngay khi đến nơi đã nghe thấy tiếng người bước ra từ khu trọ kèm với vẻ mặt vô cùng cáu giận, quầng thâm mắt đen xì như thể mất ngủ nhiều ngày vậy.

"Mẹ kiếp, thuê phòng trọ rẻ đúng là sai lầm. Ngày nào cũng khóc! Khóc đêm khóc ngày! Quỷ ma! Im mồm đi!"

Thanh niên đó quay lại quát loạn lên, nếu lắng nghe kĩ thì đúng có tiếng khóc của em bé thật. Hai người quay ra nhìn nhau, không phải là từ phòng của Đẳng Quân chứ?

"OA OA OA OA OA"

Đúng là từ phòng cậu ấy thật.

Đẳng Quân cười tươi nhìn bọn họ, nhưng không giấu đi được mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Tóc để dài đến chấm vai, quần áo cũ kĩ xộc xệch đầy vết sữa trớ, dãi nhớt. Đứa bé khóc ngặt nghẽo không ngừng, hỏi hàng xóm xung quanh không tức giận sao được.

"Ra là thằng bé đang mọc răng nên mới khó chịu trong người"

Quý Nặc hơi giật mi mắt khi đứa bé này toàn có nét của thiếu chủ, nhất là khi toàn cau mày nữa, có vô tình gặp chắc không cần xét nghiệm ADN làm gì. 

Chờ một hồi đã nấu xong đồ ăn trưa, Trình Tâm mở to mắt ngạc nhiên, đưa lại đứa bé cho Quý Nặc rồi mở tủ lạnh kiểm tra, không ngờ ba tháng vừa qua cậu ta lại sống tạm bợ thế này.

"Sao thế, trứng xào cà chua với bắp cải luộc có vấn đề gì sao?" - Quý Nặc bông bông đứa bé vào giấc ngủ, thấy hai món không có sao cả, nhưng Đẳng Quân lại mím môi, đảo ánh mắt qua hướng khác.

"Đây là hai món tôi dạy cậu ấy khi dọn tới đây, nhìn xem, trong tủ đều là nguyên liệu để nấu hai món đó. Hả? Đẳng Quân, bánh mì mốc rồi còn cất đi làm gì!"

Đẳng Quân thấy anh lôi bịch bánh mì mốc ra liền sốt sắng muốn lấy lại, giải thích lí do

[Bỏ phần mốc ra vẫn ăn được, không sao đâu]

"Đồ ăn quá hạn ở cửa hàng tiện lợi nữa! Đẳng Quân, cậu vẫn đang cần bồi bổ dưỡng chất đấy!"

Quý Nặc thở dài khi có thể hiểu được ba tháng vừa qua nhóc ngốc này chỉ ăn đúng hai món không thay đổi, lại còn ăn đồ đã lên mốc, vừa đáng thương vừa đáng trách, trách cậu ta không chú ý đến sức khỏe của chính mình, đây mà gọi là sống tự lập? Là tự giết mình thì đúng hơn.

"Đẳng Quân, chấm dứt hợp đồng thuê nhà, ngay hôm nay chuyển qua ở với tôi đi"

Trình Tâm không chịu nổi cảnh này nữa, nhà đầy mùi ẩm mốc, đứa bé và cậu cần một môi trướng sống tốt hơn. Không phải ngày nào cũng ăn đồ hết hạn, rồi làm những món ăn thiếu chất dinh dưỡng thế này. 

[Không cần làm phiền anh đâu, thật đấy]

"Đứa bé đang mọc răng sẽ còn khóc nhiều nữa, cậu định làm phiền người xung quanh thế này sao?"

Đẳng Quân hơi rơm rớm khi không thể dỗ đứa bé nín khóc, cậu là người khiếm khuyết nên việc giao tiếp với con bằng 0. Nghĩ đến cảnh nhiều đêm thằng bé khóc chết lặng, cậu muốn dỗ dành nhưng chỉ có thể lật đật đi pha sữa, rồi tiếng chửi bới của hàng xóm vì mất giấc ngủ, luống cuống làm kí hiệu xin lỗi nhưng không ai hiểu cho. Dù họ biết cậu bị câm, nhưng sự thông cảm cũng chỉ có giới hạn, ai cũng có cuộc sống của mình mà.

"Tự lập ba tháng đã quá giỏi rồi" -Quý Nặc xoa đầu cậu an ủi - "Gần nhà Trình Tâm có nhà trẻ nữa"

"Phải rồi, tôi là người điếc nè, không để ý đến tiếng khóc của đứa bé đâu."

Trình Tâm cười tươi phá tan bầu không khí ủ rũ nãy giờ, Đẳng Quân dụi mắt một lúc vì không muốn mọi người thấy mình đang khóc, cứ nghĩ dụi như vậy sẽ hết cơn, nhưng đến lúc Quý Nặc lấy khăn giấy thấm nước mắt cho mình mới biết đã khóc nhiều thế nào. Cậu đã quá áp lực rồi, cuộc sống bên ngoài quả thực khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Biết anh là chủ phòng trà, nhưng Đẳng Quân không ngờ anh cũng có giọng hát rất cuốn hút. Đêm đó đứa bé khóc như mọi khi, thay vì chật vật một mình, Trình Tâm đã đón lấy rồi cất giọng hát giúp nó bình tĩnh lại. Một người câm như cậu liệu có thể nuôi lớn đứa trẻ ấy được không? Ngay cả việc cất lời đã không làm được rồi.

"Đừng tủi thân, tuy là người có khiếm khuyết, nhưng tôi biết cậu có trái tim lương thiện hơn bất cứ ai, đó là lí do tại sao đứa bé có mặt trên đời này, đúng không?"

Đẳng Quân không dám nhận điều ấy, Nghiên Du nói cậu là tên khôn lỏi chỉ biết đến lợi ích bản thân, điều ấy cũng không hẳn sai, cậu nghĩ rằng miễn có thể sống tốt là được.

Cậu đã quyết định đưa đứa bé tới nhà trẻ, tuy tiền trông những bé dưới một tuổi khá đắt đỏ, nhưng Trình Tâm đã không ngần ngại bế nó đi hộ cậu luôn, đi học còn được phát triển tốt hơn là ru rú bốn bức tường. 

Dạo gần đây có người đàn ông cứ đến làm phiền quấy nhiễu anh suốt, Đẳng Quân làm ở bên trong nên không biết người đó là ai, thỉnh thoảng len lén nhìn thì thấy anh đang bị cưỡng hôn nữa. Tình yêu vốn dĩ phải mạnh bạo đến vậy sao? Phó Nghiên Du đối với cậu hung bạo như vậy...liệu có chút nào gọi là tình yêu không? 

Bố đánh đập mẹ, anh Tâm cũng bị người theo đuổi nồng nhiệt, Nghiên Du còn ép cậu mang thai để khống chế. Dù biết thế giới này có nhiều mặt tốt xấu, nhưng Đẳng Quân đã chứng kiến và trải qua đủ loại rồi.

"Nay rửa cốc mệt lắm không? Mỗi lần Phương Nhiên tới hát lại đông khách như vậy đó"

Đẳng Quân lắc đầu, từng này có là gì so với những lần giúp đỡ của anh chứ, giờ chỗ ở cũng không mất tiền rồi, cậu phải cố gắng làm được nhiều hơn nữa.

Bình thường người đi đón bé con đều là cậu hoặc anh chủ phòng trà, có ngày Quý Nặc sẽ phụ giúp, Hân Hân cũng thỉnh thoảng tới thăm, cuộc sống sau khi chuyển về đây khởi sắc hơn rất nhiều. Quý Nặc lúc bẹo má thấy đã có chút da thịt hơn rồi, nhóc ngốc này lúc bế em bé cứ lóng ngóng trông rất dễ thương, làm 'mẹ' sớm quá nên không thể trách được.

"Phải rồi, cậu không định làm giấy khai sinh cho nó sao? Không cho nó cái tên à?"

Hân Hân không biết nên hỏi điều này, làm giấy khai sinh thì khác nào khai báo nơi ẩn nấp cho Nghiên Du biết, sự xuất hiện của một đứa trẻ không thể dễ dàng công khai ra được. Đẳng Quân còn chẳng nói được, nên đã quên mất việc phải gọi nó là gì.

"Đợi tròn một năm rồi làm cũng được, lúc ấy mới chắc chắn không có ai để ý tới cậu ấy nữa"

Quý Nặc giải thích thay cậu, vậy nên đứa bé mới có biết bao cái tên, nào là Bánh Bao, rồi Bánh Ú, Cà Chua, Sữa Bột,...Cái tên Cà Chua của Trình Tâm đặt, ai bảo ăn trứng xào cà chua mấy tháng liền.

---

[Quân Quân, em đi đón bé con đi, tối nay sẽ có nhiều khách đấy]

Đẳng Quân thay vào bộ váy rồi đội tóc giả rời đi, chỉ thêm vài tháng nữa thôi sẽ không còn gì lo ngại nữa rồi. Cậu có thể sống dưới danh nghĩa 'Đẳng Quân', được nắm tay con mình mà không sợ ai dòm ngó. Cậu nên đặt tên đứa bé là gì đây? Đẳng Hạo, Đẳng Lâm, Đẳng Minh,...không được rồi, phải cẩn thận suy nghĩ thôi.

"Đã có người đón bé rồi đó mẹ Cà Chua"

Đẳng Quân lấy quyển sổ ra rồi ghi vài chữ, đưa ra hỏi xem ai là người đón. Cô giáo nói là người đàn ông hay tới, nên cậu lại nghĩ là anh Nặc rồi.

{Anh Nặc, nay anh đón em bé à?}

Trên đường trở về cậu có nhắn tin cho Qúy Nặc hỏi thăm, nhưng quay trở về phòng trà mới nhận được tin đáp lại.

{Không có, tôi đang ở Nhật rồi}

Chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ đã khiến trái tim cậu hẫng đi vài nhịp, nếu không phải Quý Nặc thì là ai chứ?

Đẳng Quân hốt hoảng chạy vào muốn tìm anh chủ, nhưng trong gian chính im lặng như tờ, người pha chế cũng không thấy đâu. Cậu nghĩ anh đang trong phòng ngủ nên vội vàng leo cầu thang lên, vấp chân còn ngã đập cả đầu gối, giờ mới để ý tay chân đều run lên bần bật vì sợ, bé con bị bắt cóc rồi sao?

"OA OA OA!"

Nghe thấy tiếng khóc nên trong lòng như trút được gánh nặng, hóa ra bé con đã về nhà rồi, bọn họ đang trêu chọc gì cậu vậy.

'Cạch'

Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, Trình Tâm đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự nằm đó, bé con đang ở trong vòng tay người đàn ông khiến cậu sinh ra nó. Thằng bé gào khóc ầm ĩ, nhưng hắn ta dường như chẳng quan tâm tới, cười tươi chào đón người trở về.

"Phải về nhanh hơn chứ, khỉ con chờ cậu cho bú từ nãy giờ đấy ~"

Phó Nghiên Du...thật sự đã xuất hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip