Tập 61
Mảnh thủy tinh đang nghiến vào da thịt Phó Nghiên Du từng chút một, Đẳng Quân đã luôn muốn giết hắn, nhưng giây phút này lại nhăn mày ép nước mắt phải chảy ra. Cậu không nhớ gì hết, cậu không nhớ vì sao mình lại đứng ở đây, vì sao có đủ dũng khí làm vỡ tấm gương dày thế này. Cậu đang muốn tự sát, hay thực sự muốn giết hắn đây?
Ánh mắt Nghiên Du tràn ngập sự dịu dàng, điều này làm cậu càng thêm đau đầu hơn. Hắn vẫn đứng đó không có ý định giật lấy hung khí trong tay, chỉ nghĩ đến lát nữa phải rửa vết thương thế nào để tránh làm cậu đau ít nhất có thể.
Mảnh gương rơi xuống bởi cái buông tay đột ngột, tay cáo nhỏ run lên bần bật vừa vì sợ, vừa vì mất nhiều máu. Nghiên Du cẩn thận bế cậu đi rửa vết thương trước, vẫn liên tục trấn an tránh làm cậu hoảng sợ.
“Không sao rồi, không có gì hết”
Đẳng Quân đờ đẫn nhìn máu đỏ hòa với nước trôi xuống ống thông, vết cứa sâu hơn hắn nghĩ, tay cậu ấy vẫn run mãi thế này. Hắn nghiền nhỏ thuốc cầm máu rồi rắc lên vết thương, quấn băng trắng băng bó lại cho cậu thật cẩn thận.
“Hồi trước tôi rất hay bị thương, nên việc tự chữa trị cũng phải thành thạo thế này”
Cậu nhớ lại lần hắn ta dám tự rạch bụng lấy đạn là tự hiểu rồi. Đẳng Quân dần có lại tiêu điểm khi quan sát hắn băng bó cho mình, nãy giờ không hề thấy đau, mà hiện tại lại chảy nước mắt thế này.
“Đau lắm đúng không?”
Nghiên Du thổi phù phù dỗ dành cậu, thuốc giảm đau mới uống nên phải chờ một lúc mới có tác dụng được, hắn cho cậu uống thêm cả an thần ổn định lại nữa. Đẳng Quân trước đây bị lạm dụng nhiều loại thuốc, bởi vậy uống an thần sẽ lâu vào giấc hơn người khác. Nghiên Du để cậu nằm lên tay mình, xoa lưng vuốt ve cáo nhỏ.
“Mẹ tôi trước đây cũng có chứng trầm cảm, mỗi lúc phát bệnh sẽ tìm tôi” – Hắn nói nửa chừng, nhưng Đẳng Quân cũng biết đoạn tiếp theo là gì rồi.
“Tôi vốn định dẫn em đi khám, khỏi rồi mới gặp con khỉ có được không?”
Nước mắt Đẳng Quân lăn dài xuống bắp tay hắn, cậu gật đầu rồi tựa vào hắn gần hơn, dần dần đã rơi vào giấc mộng nghỉ ngơi. Nghiên Du thấy cậu đã ngủ rồi mới dừng lại việc vỗ lưng, hắn rất lo lắng về vết thương cũng như bệnh tình của cậu, nhưng khóe môi lại không tự chủ được cười ranh mãnh.
Đúng là trời giúp hắn rồi.
Ban đầu nhìn cậu vô hồn nắm mảnh sứ đã khiến hắn giật mình nhanh chóng chạy tới, thấy hắn đưa tay ra muốn lấy lại, cậu liền nắm chắc hơn rồi lùi về phía sau. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành gọi tên cho đến khi cậu tỉnh táo lại thì thôi. May rằng cậu không có ý định tự sát, nhưng cũng không biết cậu định làm gì khi đó nữa.
Hắn sẽ vin vào lí do này để cậu phải tự nguyện ở cạnh hắn, trong thời gian này có thể tăng thêm hảo cảm, cùng lắm cho con khỉ đến đây một lần là được chứ gì.
---
“A nào, tay đang đau, để tôi đút cho em”
Đẳng Quân ngoan ngoãn mở miệng mỗi lần thìa cơm đưa tới, gần đây không thấy bản thân phát bệnh nữa, có lẽ do hắn luôn ở cạnh trò chuyện với cậu nên vậy. Cáo nhỏ nghĩ do mình bệnh mới làm hắn ta trở nên dịu dàng như thế, nhưng khoảng thời gian này thật hiếm hoi khi cả hai không bất đồng quan điểm. Mỗi tối được hắn ôm vào lòng ngủ…kì thực rất ấm nữa.
Cậu không dùng ngôn ngữ kí hiệu được nên sử dụng mã Morse để giao tiếp, bọn họ thường nói chuyện phiếm về Phó Tư Thành đi lớp thế nào, ăn uống ở nhà ra sao. Hắn còn nói chỉ cần bệnh tình khá hơn nhất định sẽ đưa cậu tới gặp thằng bé. Nhận sai việc nói thằng bé quên cậu, chỉ vì hắn lo cho cậu quá nhiều thôi.
“Hôm nay trời đẹp, tôi dẫn em ra ngoài đi dạo thay đổi không khí”
Đẳng Quân cứ tưởng hắn sẽ đẩy xe lăn tới, nào ngờ hắn lại đỡ xuống giường cho cậu tự đi. Đẳng Quân ngẩng lên nhìn hắn, nhận về cái nhướn mày nghi hoặc.
“Nhìn gì vậy? Nhìn nữa tôi hôn em đấy”
Cậu không có ý định chuyển ánh mắt qua hướng khác, tức là đồng nghĩa với việc cho hắn hôn mình. Nghiên Du cũng không nói hai lời, nâng cằm rồi cúi xuống hôn phớt lên môi cáo nhỏ đầy tình tứ.
Đằng nào không chạy đi đâu được, hắn cũng hứa sẽ thay đổi…cậu ương bướng quá không tốt cho chính mình, cứ vậy đi.
Đẳng Quân cứ tưởng chỉ đi dạo loanh quanh đã đủ thoải mái rồi, nào ngờ hắn dẫn cậu tới xe đang đỗ gần đó, mở cửa rồi nhếch môi cười.
“Vào đi nào, tôi không dẫn em đi bán đâu”
Cáo nhỏ mắt sáng rực lên khi xe dừng lại trước chung cư nơi bé con đang sống, quay sang nhìn hắn như xác nhận lần nữa, gấp rút muốn nói đến nơi.
“Ừ, hôm nay con khỉ được nghỉ, bệnh tình của em chuyển biến tốt rồi, phải động viên chứ”
Từng bước đi vẫn cần có người dìu nên muốn gấp cũng không được, cậu hụt hơi níu áo hắn mấy lần, cuối cùng đứng yên một chỗ rồi đưa hai tay ra.
“Em muốn gì vậy?”
Đẳng Quân “A, a” mấy câu rồi chỉ lên lưng hắn, ý là muốn được cõng cho nhanh.
‘ẦM!’
Trong lòng hắn đang nổ tung đến nơi vẫn không biểu lộ ra ngoài, tự khống chế sắc mặt không trở nên tràn ngập sắc dục, chỉ sợ thân nhiệt nóng quá đỏ hết tai lên mất.
“Bây giờ em biết làm nũng rồi, đáng sợ thật”
Được hắn cõng nên di chuyển nhanh hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cậu phải vỗ vai hắn nhắc nhở đừng bóp mông nữa, cái tay hắn không yên phận chút nào. Nghiên Du bật cười, tính cách vốn ngang tàng nên vẫn tiếp tục chọc cậu.
Đến trước cửa phòng mới cho cậu xuống, Đẳng Quân lại phân vân với việc sẽ đối diện với bé con. Thằng bé chỉ có tình cảm với Nghiên Du, cậu còn chẳng gọi nó được một lời, Nghiên Du nói đúng, nếu đứa bé biết ‘mẹ’ nó là quái thai có hai bộ phận sinh dục…
“Sao vậy? Vào nhà đi chứ?”
Đẳng Quân rơm rớm nước mắt, cậu mím môi cúi gằm mặt xấu hổ tự ti vì cơ thể này. Nghiên Du vẫn nắm tay giữ eo để đưa cậu vào cùng, đằng nào cũng tới nơi rồi mà.
“Thím, tôi đến rồi”
Bảo mẫu mở cửa phòng để thằng bé ra ngoài chơi, theo lời Nghiên Du thì thằng nhóc này rất hiếu động, bình thường đều cho chơi trong phòng kín tránh xảy ra tai nạn nhỏ thôi.
“Bé con, hai ba đến rồi kìa”
Thằng bé đã lớn hơn rất nhiều, nhìn qua ảnh chụp cũng không thấy rõ bằng nhìn trực tiếp. Tư Thành cầm theo quả bóng nhỏ, tít mắt cười.
“Ba nớn, ba nớn đến”
“Ba nhọ, cũm đến ồi”
Đẳng Quân còn chưa kịp định thần đã nhận cái nắm tay nhỏ xíu của Tư Thành, thằng bé cầm bên tay bị băng bó của cậu nhìn chăm chú, ngước đôi mắt to tròn đen láy lên.
“Ba nhọ bị chươn ồi, đau nhám”
Tuyến phòng ngự cuối cùng trong lòng cậu đã không trụ nổi, nước mắt cứ thế tuôn trào rồi ôm lấy đứa nhỏ vào lòng. Cậu muốn gọi nó, muốn giãi bày mình nhớ nó thế nào, nhưng một người câm chỉ ú ớ đáng thương mà thôi.
Nghiên Du nghĩ sau này lâu lâu cho hai người gặp nhau cũng được, còn bây giờ thì tình hình vẫn chưa ổn định. Bên Chính phủ im ắng suốt bao lâu nay có chút nghi hoặc, nhất là bố hắn chưa có động tĩnh gì nữa, ông ta đáng lẽ đã tra ra nơi hắn ở rồi mới đúng.
Được gặp con quá xúc động khiến cậu lên cơn hen suyễn cắt ngang, vết thương ở tay cũng bị rớm máu nên buộc phải kết thúc sớm. Đẳng Quân không dùng dằng như lần trước, sức khỏe thật sự quá yếu để bên cạnh một đứa trẻ, cậu cứ tập trung trị bệnh trước đã.
“Do lúc nãy em dọn đồ chơi cho nó đúng không? Kệ chứ, ngã đau mới nhớ được”
Nghiên Du cau mày nắm lấy tay cậu xem xét, đáng ra nên đưa cậu tới bệnh viện, nhưng chỉ cần có hình ảnh hai người lưu lại trên đường thôi cũng sẽ có nguy hiểm phía sau rồi.
“Gặp nó thấy thế nào? Càng lớn càng xấu đúng không?”
Đẳng Quân lắc đầu, thằng bé có nét tinh ranh nghịch ngầm rất giống Nghiên Du, nhất là lúc hắn bế nó, không khác gì sao y bản chính cả!
“Cái tính khó bảo chắc giống em rồi” – Nghiên Du cười khẩy.
Lí do vì sao thằng bé lại biết Đẳng Quân là ba nhỏ cũng không quá khó, hắn đưa hình của cậu cho nó xem rồi dặn dò như sếp giao việc nhân viên. Thằng bé cầm ảnh ba nhỏ rồi ôm vào lòng, cuộn tròn người lại nhớ mong.
‘Ba nhọ là mẹ cụa cong’
Đẳng Quân muốn hỏi câu ấy liền bị gạt đi, hắn tựa đầu ra sau rồi quay sang phía cậu cười hạnh phúc.
“Từ năm một tuổi tôi đã ghi nhớ toàn bộ xung quanh rồi, đến bây giờ vẫn nhớ như in không quên được. Thằng khỉ đương nhiên cũng phải có chút gen thông minh của tôi rồi, em băn khoăn gì chứ”
Sau chuyến đi thăm thằng bé, Đẳng Quân càng trở nên ngoan ngoãn hơn khi ở cạnh Nghiên Du. Cậu thấy tuy hắn vẫn đáng ghét, nhưng vẫn ghét trong tầm chịu đựng được. Hắn không khóa cậu lại trong phòng, còn tự mình giúp cậu tập đi. Buổi tối có làm tình cũng không quá đáng như trước, dù có lúc cậu không muốn cho lắm.
‘Kệ đi, chiều hắn cho xong chuyện’ – Đó là suy nghĩ thường trực của cáo nhỏ mỗi khi phải làm chuyện không muốn, lâu dần cũng quên mất việc phản kháng rồi.
Một sáng nọ, Đẳng Quân tỉnh dậy mà không thấy Nghiên Du bên cạnh, cậu để ý thấy có một tờ giấy để lại, hắn lại rời đi rồi.
‘Tôi đi nhanh rồi về’
Nghiên Du từ sáng sớm đã phóng xe hết tốc lực để kịp đến bến cảng nhanh nhất có thể, nếu đi nhanh cũng mất đến nửa ngày rồi. Hắn phải giải quyết nốt chuyện này, sau đó hắn và cậu sẽ hạnh phúc suốt quãng đời này rồi.
Phó Nghiên Lãng đá vào bụng Quý Nặc một cái gọi dậy, cả người anh đã đầy vết sẹo do roi da quất liên tục ngày qua ngày. Anh giữ lấy cẳng tay mình không muốn tiếp tục tiêm thuốc, ho ra búng máu khổ sở.
“Chờ một chút đi, tao sẽ đưa hai đứa chúng nó đến thăm mày. Phải rồi, mày sẵn sàng nhận chủ khác chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip