6. Sau khi yêu đương bằng ảnh nóng với học sinh giỏi
Chương 6: Đồ của anh trai ăn ngon quá
Cuối cùng thì cả hai người đều cùng bắn ra, cách một cái màn hình tưởng tượng ra dương vật và dáng vẻ lúc cao trào của đối phương.
Điền Chính Quốc cảm thấy Trịnh Hạo Thạc trắng như vậy chắc chắn là cả người sẽ đỏ ửng một mảng lớn, trên mặt sẽ hiện lên rạng hồng xinh đẹp như ánh bình minh.
Trịnh Hạo Thạc thở dốc xong rồi lúc này mới gõ chữ tiếp.
[Đàn anh làm bạn trai của em được không ạ, hồi nãy tụi mình cũng đã làm tới vậy luôn rồi.]
Trịnh Hạo Thạc thầm nghĩ hai người đã làm tới vậy luôn rồi thì phải xác định quan hệ nhanh thôi, không thì một màn tự cởi đồ thủ dâm hồi nãy của cậu chả phải lãng phí còn gì.
Một lát sau Điền Chính Quốc mới gửi tin nhắn cho cậu.
[Được.]
[Vậy sau này đàn anh đã là bạn trai của em rồi.]
[Sau này anh gọi em là Hạc Hạc được không?]
Trịnh Hạo Thạc thầm đọc cái danh xưng này trong lòng rồi thấy là lạ, cứ có cảm giác nếu Điền Chính Quốc gọi cái danh xưng này thật thì cậu rùng hết cả mình.
[Không được đâu anh trai ơi.]
[Nhưng mà anh không biết tên của em, vậy thì gọi em theo ngôi sao mà anh thích nhất đi – Tiểu Tích có được không?]
Làm gì có ngôi sao nào tên là "Tiểu Tích", nghe chả giống tên con gái chút nào. Mấy cái ngôi sao kia toàn là số hiệu với cả chữ cái, nhiều nhất là tên của mấy người nước ngoài hay là nhân vật cổ xưa nào đó, làm gì có chuyện tên là "Tiểu Tích".
Không lẽ Điền Chính Quốc lấy cậu làm người thay thế hả? Nhưng mà sống chung với Điền Chính Quốc lâu vậy rồi cũng chưa từng có cảm giác Điền Chính Quốc yêu đương với ai, không quá có khả năng có người thay thế được.
Nếu bàn tới chuyện sửa xưng hô thì chắc là đang muốn nói tên cho biết chứ gì, giờ bịa tên gì cũng tìm được trong trường hết. Lỡ mà bị tìm thấy trong trường thật rồi Điền Chính Quốc đi hỏi thẳng người đó thì sẽ lộ tẩy ngay.
[Không được sao?]
[Được ạ, sau này anh trai cứ gọi em là Tiểu Tích đi ạ.]
Trịnh Hạo Thạc sợ cái tên Điền Chính Quốc này lật lọng nên vội vàng đồng ý ngay. Cậu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều cho lắm, dù sao thì cậu cũng cảm thấy kĩ thuật ngụy trang của mình không để lộ chút sơ hở nào hết, Điền Chính Quốc chắc chắn là không ngờ hắn đã bị hàng xóm móc câu được rồi đâu.
[Tiểu Tích phải nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya nữa, không thì hôm sau sẽ không có tinh thần nghe giảng, ảnh hưởng tới thành tích học tập.]
[Ngủ ngon.]
Kể từ sau khi xác nhận quan hệ với Điền Chính Quốc rồi thì địa vị của Trịnh Hạo Thạc cuối cùng cũng thay đổi. Cậu chuyển từ bị động đi nịnh nọt Điền Chính Quốc, đợi Điền Chính Quốc nhắn tin hỏi thăm biến thành Điền Chính Quốc mỗi ngày nhắn tin hỏi thăm mình ba lần, còn phải dạy kèm cho cậu làm bài tập.
Ngày nào tan học cũng phải gửi tin nhắn nói chuyện với cậu, chuyện này đúng là làm ảnh hưởng tới thời gian chơi game của cậu rồi. Dù sao thì chơi game với anh em bạn bè cũng không cần phải giả vờ cũng có thể có được niềm vui, chơi game với Điền Chính Quốc thì phải giả vờ giả vịt, mệt chết đi được.
Trịnh Hạo Thạc lại không thể làm lơ Điền Chính Quốc được, bởi vì cậu phát ra hình như chỉ cần mình không để ý tới Điền Chính Quốc thôi thì Điền Chính Quốc sẽ chạy đi học tập ngay. Cậu tuyệt đối không thể chịu nổi để chuyện này xảy ra, vậy nên vẫn phải duy trì sự thân thiện.
"Trịnh Hạo Thạc nộp bài tập đi."
Vừa mới trả lời tin nhắn xong thì Điền Chính Quốc đã đi đến trước mặt cậu đòi bài tập, Trịnh Hạo Thạc trợn trắng mắt mắng hắn xối xả trong lòng. Sau đó cậu lục tung khắp bàn học tìm bài tập, thế nhưng tìm cả buổi vậy mà lại phát hiện ra là chưa làm.
"À thì, Điền Chính Quốc này. Cậu xem dù gì hai tụi mình cũng là hàng xóm, không thì tiết sau cậu lại nộp bài tập đi."
"Không được, thầy bảo phải có trong tiết này."
Mẹ nó chứ!
Trịnh Hạo Thạc thật sự rất muốn chửi ầm lên, Điền Chính Quốc đúng là cái đồ cứng nhắc vậy đó, đợi lát nữa xem cậu hành hạ cái tên này qua điện thoại thế nào.
"Không phải chứ, Điền Chính Quốc cậu du di chút đi mà."
Trịnh Hạo Thạc lấy vở bài tập ra rồi rút một cuốn trong tay hắn ra chuẩn bị chép, kết quả là cuốn vở bài tập kia lại biến thành của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cũng không nói gì mà chỉ đứng trước mặt nhìn cậu chép, hơi lạ nhưng mà chép bài tập quan trọng hơn. Chép bài của Điền Chính Quốc đúng là dễ chép thật, dù sao thì người ta cũng ghi chép rất rõ ràng mà.
Từng đốt ngón tay của thiếu niên trước mắt lộ ra khớp xương rõ ràng, lúc dùng sức viết chữ thì ở khớp ngón tay sẽ hơi ửng đỏ lên. Đôi lông mi rất dài nhưng lông trên cơ thể lại rất ít, hầu kết cũng be bé hơi nhô ra một chút.
Tự nhiên lại rất muốn hôn cậu ấy, dỗ dành cậu ấy mở chân ra để mình ngắm cái nữ huyệt xinh đẹp kia. Nhưng mà hắn vẫn chưa hiểu rõ được tại sao Trịnh Hạo Thạc lại phải dùng tài khoản con gái để yêu đương qua mạng với mình.
"Viết xong rồi đây, hối cái gì mà hối!" Phương trình cuối cùng bị Trịnh Hạo Thạc viết liền thành một hàng, viết xong thì đập thẳng vở bài tập vào trong tay của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cầm bài tập đi luôn cũng không nói gì thêm. Hắn phát hiện ra đúng là Trịnh Hạo Thạc đẹp thật, chẳng trách hồi nhỏ mấy người lớn ai cũng thích bế cậu. Có mấy tên anh trai xấu bụng còn thích trêu cậu khóc, khóc xong thì lại dỗ dành.
Trịnh Hạo Thạc đợi Điền Chính Quốc đi ra khỏi phòng học rồi thì lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin cho hắn.
[Trời nóng quá à, em muốn ăn một ly đá bào bảy màu ghê. Bạn trai ơi anh mua giúp em được không ạ?]
[Em đang ở đâu?]
[Hmm, trong trường tụi mình yêu sớm mà để bị phát hiện là nguy hiểm lắm đó. Thế này đi, anh đặt nó ở trên bồn hoa trước cửa tầng học của lớp mười một đi, em tự đi qua đó lấy nha.]
Trịnh Hạo Thạc cảm thấy chắc là Điền Chính Quốc không chịu đi mua cho mình đâu. Chỗ bán đá bào bảy màu cách trường một ngàn mét lận. Bây giờ đang là ngày hè giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài đã lên tới 35 độ rồi, ai mà rảnh tốn thời gian chạy tới nơi xa như vậy để mua làm gì.
[Được, em đợi chút.]
Trả lời câu này xong thì Điền Chính Quốc đi luôn.
Lúc vào tiết quả nhiên không thấy bóng dáng của Điền Chính Quốc đâu, Trịnh Hạo Thạc ngạc nhiên không thôi. Cậu không ngờ Điền Chính Quốc sẽ đi mua thật, vậy cũng coi như là hắn trốn học rồi, lỡ như mà thầy giáo phát hiện ra thì chắc chắn là sẽ phạt hắn.
Cũng may là chỉ mới nửa tiết Điền Chính Quốc đã quay lại, trong tay còn cầm theo ly đá bào. Hắn đi vào từ đằng sau về lại chỗ ngồi của mình, trên mặt còn toát đầy mồ hôi.
Thầy giáo cũng không so đo với hắn, chỉ tiếp tục giảng bài. Sau khi hết tiết thì xung quanh Điền Chính Quốc đã có rất nhiều người vây quanh, ai cũng đang tò mò không biết tại sao học sinh giỏi lại trốn tiết đi mua đá bào.
Trên mặt của Điền Chính Quốc đầy ý cười: "Mua cho người yêu đó."
"Vãi vãi vãi! Học sinh giỏi vậy mà đã có bạn gái rồi, là ai vậy, ai vậy!"
Điền Chính Quốc chỉ trả lời qua qua với bọn họ, không nói ra chuyện mình đang yêu qua mạng. Nói một hồi thì hắn đi ra khỏi lớp học, đặt ly đá bào lên trên bồn hoa.
[Tiểu Tích, mua đá bào xong đặt trên bồn hoa rồi, em đi ra lấy đi.]
Trịnh Hạo Thạc nhận được tin nhắn thì đi ra ngoài, thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng ở đó thì nhắn tin bảo Điền Chính Quốc đi đi.
[Em tự mình qua lấy là được rồi, anh trai anh về học trước đi ạ.]
[Nhưng mà anh muốn gặp em, em đã gặp được anh trong lễ khai giảng rồi nhưng anh vẫn còn chưa được gặp em.]
[Xin lỗi anh trai nhưng mà con người em có hơi tự ti, cứ cảm thấy mình trông hơi xấu nên tạm thời chưa dám gặp anh.]
[Anh cho em thêm một chút thời gian chuẩn bị đi, em xây dựng tâm lý xong rồi thì sẽ đến gặp anh. Anh cho em một cơ hội để trở nên tốt hơn đi mà anh trai ơi.]
Điền Chính Quốc thấy hai chữ "tự ti" kia thì cười lạnh, ai mà không biết tới huyền thoại khoác lác Trịnh Hạo Thạc trong lớp bọn họ đâu. Lần nào trả lời câu hỏi cũng bày ra cái vẻ mở đầu thấy ghét: "Cái này đơn giản lắm mà, cậu xem..."
Ngay cả lúc mấy đứa con gái bầu ra người xinh nhất lớp còn tự xen vào, cực lực đề cử bản thân, không được chọn còn trách mấy cô gái kia không có mắt nhìn.
Đúng là biết diễn thật đấy Trịnh Hạo Thạc.
Điền Chính Quốc vẫn quay về lại lớp học, sau đó thì lướt qua Trịnh Hạo Thạc đang đi ra lấy đá bào. Vì vậy cậu vội xoay người lại vòng qua bên bồn hoa.
Đá bào được đựng trong một cái hộp lớn, bên trong cái hộp lớn cho rất nhiều đá để phòng hời nó tan nhanh quá, bên trong cái hộp nhỏ mới là đá bào thật.
Trịnh Hạo Thạc cầm đá bào chui vào trong góc ăn, ăn được một nửa thì nhớ tới Điền Chính Quốc. Thế là cậu bôi kem tươi màu trắng lên quanh miệng rồi còn ngậm một viên kem màu trắng chụp hình gửi cho Điền Chính Quốc.
Hình chỉ chụp ở chỗ môi, chỉ mỗi một bộ phận như vậy thôi cũng đã đủ làm cho Điền Chính Quốc cứng rồi.
[Đồ của anh trai ăn ngon quá à.]
Trên bờ môi đỏ mọng dính đầy dịch trắng, trên đầu lưỡi mềm mại là hỗn hợp dịch trắng và nước bọt trông cứ như đang ăn tinh dịch vậy. Lúc gõ chữ vậy mà còn lược bớt, ngay cả chữ "tặng" cũng không gõ ra cứ như đang ám chỉ với hắn vậy.
Dâm quá rồi!
[Em thích là được rồi.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip